BẠO VƯƠNG CỬU HÀO SỦNG PHI

CHƯƠNG 22: CHÁN GHÉT LAM SẮC UẤT KIM HƯƠNG
Editor: Luna Huang
Nhìn đến Thủy Duyệt vẫn còn ởđó nói, Thủy Vân tức giận chết khiếp. Nha đầu này, trong óc đều là chứa tương hồ sao? Mặc kệ chọn người nào, vậy cũng là chuyện của tiểu thư, các nàng làm nô tỳ, làm sao có thể phê bình như vậy?
Thanh Chỉ Diên quét nhìn hai người, ho nhẹ một tiếng. Hồi xoay người lại, nhìn về phía các nàng. “Các ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn cùng các ngươi nói.”
Tiếng nói nhàn nhạt như một luồng xuân phong, thổi vào lòng của người khác. Có thể khiến cho lòng của Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người nôn nóng bất kham, trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Hai người đáp ứng một tiếng, kéo ghế qua ngồi xuống, cùng nhau nhìn về phía Thanh Chỉ Diên.
“Lại nói tiếp, các ngươi theo cũng đã sáu năm rồi?”
Thủy Duyệt vội vàng gật đầu, “Cũng không phải sao, năm đó thời điểm chúng ta nhìn thấy tiểu thư, vẫn còn nhỏ a, hiện tại đã là một đại cô nương rồi.”
Thanh Chỉ Diên bất đắc dĩ vuốt ve cái trán, Thủy Duyệt này, tính tình táo bạo, xử sự xung động. Nàng vẫn luôn cảm thấy không yên lòng, chỉ bất quá, nàng lại rất quý trọng tính tình thật thiên chân khảái của Thủy Duyệt, không muốn hủy đi bản tính của nàng.
Tự suy nghĩ chốc lát, Thanh Chỉ Diên cũng sẽ không nói đến nữa. Ngược lại bên cạnh mình, Thủy Duyệt cũng tất nhiên sẽ không làm ra những chuyện thua thiệt gì.
“Hai người các ngươi nghe rõ, lời nói của của ta, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.” Thanh Chỉ Diên nghiêm mặt.

Thủy Duyệt cùng Thủy Vân vội vàng đáp ứng, sau đó liền nín hơi tĩnh khí, sợ mình nghe không đầy đủ.
Thanh Chỉ Diên bị thần sắc nghiêm trang của các nàng chọc cười, “Các ngươi a, qua nhiều năm như vậy, chúng ta ở chung thế nào, các ngươi còn không biết sao? Tuy rằng trên danh nghĩa các ngươi là thiếp thân nha đầu, nhưng chúng ta cũng là người một nhà.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Ta cùng lão đầu tửđều chẳng bao giờđối đãi với các ngươi như hạ nhân. Từ hôm nay trởđi, muốn các ngươi buông bỏ nghĩ cách mình lạ hạ nhân đi. Các ngươi cần phải có hạnh phúc của mình, tương lai nếu như các ngươi coi trọng nam nhân nào, ta nhất định sẽ vì các ngươi chuẩn bịđồ cưới phong phú, phong phong quang quang đem các ngươi gả ra ngoài.”
Thủy Duyệt hai người thất kinh, thế nào đều không nghĩ tới Thanh Chỉ Diên cư nhiên sẽ nói ra những lời như vậy. Thủy Duyệt là người đầu tiên mù quáng, nhào qua ôm lấy Thanh Chỉ Diên, “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi không cần nô tỳ rồi sao? Ôô. . . Không muốn, không muốn a, nô tỳ muốn cảđời theo tiểu thư, chỗ nào cũng không đi.”
Thủy Vân cũng mù quáng, quỳ xuống, “Tiểu thư, đời này nô tỳđều là người của tiểu thư ngươi.”
“Được rồi, được rồi, khuya như vậy rồi còn khóc nữa, các ngươi có cảm thấy xấu hổ hay không a.” Thanh Chỉ Diên cười cọ co mũi của Thủy Duyệt, giơ tay kéo hai người bọn họ lên.
“Ta cũng không phải nói hiện tại sẽđánh đuổi các ngươi, chỉ bất quá, nam lớn đương lấy nữ lớn đương gả, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa chuyện thiên kinh địa nghĩa mà. Bây giờ nói, gắn liền với thời gian vẫn còn sớm, chờ tương lai các ngươi gặp người, rồi hãy nói.”
Thủy Duyệt xoa xoa nước mắt, cau mũi một cái, “Tiểu thư xấu nhất rồi, người ta vừa rõ ràng làđang nói chuyện người tìm hôn phu, thế nào liền nắm lên trên đầu của ta cùng tỷ tỷ?”
Thủy Vân hơi sửng sờ, sau đó liền dùng sức gật đầu. Cũng không phải sao, thế nào đã nói đến trên đầu các nàng?
“Ta?” Thanh Chỉ Diên đứng dậy xuống nhuyễn. Mặt hướng cửa sổ, dáng tươi cười trong trẻo nhưng lạnh lùng trải rộng trên gương mặt, “Chuyện của ta? Đúng vậy a!”

Tự mình nàng rất rõ ràng, rốt cuộc là người của thái sư phủ, hôn nhân không đến phiên mình làm chủ. Nàng còn phải thay phụ mẫu báo đáp ân tình của thái sư, nàng không rời khỏi thái sư phủ.
Chỉ hy vọng trước lúc này không có người đến đây nghị thân, bằng không, lấy mười lăm tuổi của hôm nay, chỉ sợ là không tránh khỏi.
Nhưng nàng không sợ. Cứ cho là gả cho một người nàng không thích, cũng không ai dám cho nàng cuộc sống khổ. Nếu nàng muốn đi, cũng không ai có thể ngăn được.
Thủy Duyệt cùng Thủy Vân tự nhiên không biết ý tứ của Thanh Chỉ Diên, chỉ bất quá các nàng cũng đều biết năng lực của tiểu thư, cho nên cũng không lo lắng sẽ người có hại nàng.
Chỉ bất quá, các nàng nhưng cũng thật lòng hy vọng tiểu thư nhà mình có thể tìm được một người thật tình đối người tốt với nàng, mỗi ngày trôi qua thật hạnh phúc.
Hồi lâu sau, Thanh Chỉ Diên lúc này mới hoàn hồn. Cúi đầu nhìn hộp gấm Vô Ngôn tặng cho mình, suy nghĩ một chút liền giơ tay lên mở ra.
Trong hộp gấm có phủ một lớp tơ màu đỏ, một cây hoa nhỏ lam sắc ở phía trên, loá mắt như vậy, trong nháy mắt hấp dẫn mọi ánh mắt của Thanh Chỉ Diên.
“Di, là lam sắc uất kim hương tiểu thư thích nhất a.” Khóe mắt của Thủy Duyệt quét qua, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng.
Trên mặt của Thanh Chỉ Diên lộ ra thần sắc cổ quái, người khác đều cho là nàng thích lam sắc uất kim hương nhất, kỳ thực không phải thế.
Trái lại, nàng cực kỳ căm hận lam sắc uất kim hương này, sở dĩ trong cuộc sống mọi nơi đều có thể nhìn thấy cái bóng của lam sắc uất kim hương, đó là bởi vì nàng muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, nam nhân đều không phải làđồ tốt, không thể khinh thường tin tưởng bọn hắn.

Đời trước, nàng cũng là bởi vì quá mức tin tưởng một người nam nhân, kết quả bản thân nỗ lực mở nhiều phòng khám bệnh đều bị bạn trai đoạt đi. Không chỉ như vậy, tiện nam nhân kia còn cùng tiểu tam giết chết nàng.
Nhớ kỹ, lúc nàng chết, một lần cuối cùng chỗđã thấy lam sắc uất kim hương cắm trong bình hoa. Đó chính là thứ màđêm qua bạn trai của nàng tặng.
Cười lạnh một tiếng, Thanh Chỉ Diên từ trong suy nghĩ hoàn hồn, giơ tay lên một cái, hộp gấm kia tạo thành một đường cong đẹp mắt, từ cửa sổ bay ra ngoài. Nam nhân? Đời này nàng cũng sẽ không tin nữa.
Nhìn đến hành vi của tiểu thư nhà mình, Thủy Duyệt cùng Thủy Vân đều là không giải thích được. Ngày thường rất thích cơ mà, thế nào lúc này lại ném đi? Chẳng lẽ, là bởi vì tiểu thư ghét Vô Ngôn, cho nên mới phải đến hoa cũng ghét luôn? Càng nghĩ, Thủy Duyệt lại càng vui vẻ.
Thanh Chỉ Diên không có nhiều lời, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Suốt đêm không nói chuyện. Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Chỉ Diên là bị một trận tiếng thét chói tai đánh thức. Hoàn hồn vừa nghe, phát hiện là Thanh Chỉ Linh.
Tức giận trong nháy mắt dâng lên, Thanh Chỉ Diên liên tục cười lạnh. Người nữ nhân này, lại còn dám đã chạy tới tìm phiền phức cho nàng?
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Chỉ Diên lên tiếng hô Thủy Vân tiến đến hầu hạ mình thay y phục. Không nhanh không chậm rửa mặt chải đầu, ăn điểm tâm, lúc này nàng mới mang theo Thủy Vân đi ra ngoài.
Trong viện tử, Thủy Duyệt ngăn Thanh Chỉ Linh cùng hai nha đầu thiếp thân của nàng, vài người nói nhao nhao ầm ỷ, vô cùng náo nhiệt.
Thanh Chỉ Diên đi từ từ bước qua, Thủy Duyệt nhìn thấy tiểu thư nhà mình đến đây, đã sớm mau tránh ra, đứng ở một bên, che miệng vui trộm, bởi vì lại có trò hay để nhìn.
Nhìn đến Thanh Chỉ Diên đi ra, Thanh Chỉ Linh lập tức liền thét lên rồi vung tyay. “Ngươi tiểu tiện nhân này, là ngươi, là ngươi hãm hại ta. Ta muốn liều mạng với ngươi.”
Thanh Chỉ Diên hé mắt, khí tức trên người rồi đột nhiên tản ra một luồng băng lãnh đến tận xương cốt. Bên phải giơ tay lên một cái, khi Thanh Chỉ Linh còn chưa kịp đánh tới bản thân trước liền vung lên một cái tát.

Một cái tát kia rất nặng, thoáng cái đãđem Thanh Chỉ Linh đánh ngã trên mặt đất. Thanh Chỉ Diên đi tới ngồi xổm xuống, giữ lại cổ của nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi có thật không muốn đến tìm chết sao?”
—— đề lời nói bên ngoài ——
Mỗ nữ ghét bỏ nhìn vậy lam sắc uất kim hương, hừ, nhìn đĩnh có tiền, xuất thủ cư nhiên như thế thứ?
Mỗ mặt nạ nam vô tội đến cực điểm, tặng lễý tứ là tâm ý.
Mỗ nữ nhướng mi, thế nào, ta đã nói với ngươi ta thích gì hoa?
Mỗ mặt nạ nam lắc đầu.
Vậy ngươi tặng thứ này đến cóý tứ gì?
Cảm thấy nhan sắc đặc biệt nha, nhục nhã sao?
Ta ghét nhất chính là cái này. . .
Mỗ mặt nạ nam khóc không ra nước mắt, lòng của nữ nhân kim dưới đáy biển, vừa chơi cờ còn thật tốt ni.
Ni mã, vuốt mông ngựa vỗ tới mã trên đùi rồi!
Chú: Nói, thân môn đối văn văn cóđề nghị gì nha, đại gia tại bình luận sách khu nói thoải mái nga, Trúc tử nhất định sẽ nỗ lực cải tiến, nhất định nỗ lực. .


Bình luận

Truyện đang đọc