BẤT AN VU THẤT

Lần này Dụ Tễ và hắn nhìn nhau cỡ hai ba giây, trong ánh mắt Ôn Thường Thế cũng không mang sự quan tâm hay tình cảm gì. Giống như cũng chỉ là đang nhìn xem kẻ dám ngáp trước mặt hắn là ai.

Dụ Tễ vì che giấu chột dạ, đành gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong bát, nhưng cậu không hề muốn ăn nên cứ để đó không ăn.

Ôn Thường Thế không uống rượu, Thiệu Anh Lộc và Chu Minh Huy lại uống không ít. Thiệu Anh Lộc lại uống tiếp, còn nhất định muốn cả nhà kính Ôn Thường Thế một chén rượu.

Trước tiên ông ta đưa Sầm Tuệ San tới trước mặt Ôn Thường Thế, gọi người rót cho bà một ly rượu vang đỏ. Sầm Tuệ San nhìn Ôn Thường Thế nói vài câu rồi nâng cốc chúc mừng, uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Kế tiếp đến phiên Dụ Tễ, cậu vẫn ngồi đó không muốn động. Thiệu Anh Lộc lại ôm bả vai Dụ Tễ túm cậu qua, nói với Ôn Thường Thế: “Con trai tôi, Dụ Tễ.”

Thiệu Anh Lộc cầm ly rượu, nhét vào trong tay Dụ Tễ.

Ôn Thường Thế ngồi trên ghế, Dụ Tễ cúi đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cậu. Ôn Thường Thế ngước mắt nhìn người cũng giống như lúc nhìn xuống kẻ khác, hắn liếc nhìn chén rượu trong tay cậu, không nói chuyện.

Dụ Tễ đã thật lâu không tới gần Ôn Thường Thế như vậy.

Lúc ở bệnh viện, ngoại trừ lần đầu tiên cậu trộm hôn Ôn Thường Thế một cái, sau đó mỗi lần gặp mặt, hai người ít nhất cũng cách nhau vài mét. Không giống hiện tại, bây giờ chỉ cần cậu khom lưng là có thể chạm tới.

“……” Dụ Tễ đối mặt với Ôn Thường Thế, không muốn nói lời dông dài liền thuận miệng nói: “Chúc Ôn tiên sinh sớm ngày khang phục.”

Sắc mặt Chu Minh Huy đang ngồi bên trái Ôn Thường Thế bỗng trầm xuống.

Hôm nay, hắn và Thiệu Anh Lộc còn chưa dám đề cập đến thương thế của Ôn Thường Thế, chính là sợ chọc cho hắn không vui, kết quả Dụ Tễ mở miệng một cái chính là sớm ngày khang phục.

Trên mặt Thiệu Anh Lộc cũng có vẻ không nhịn được, quay đầu trừng mắt với Dụ Tễ. Dụ Tễ mặc kệ cha cậu, ngửa đầu uống rượu. Hai ngày nay Dụ Tễ không còn ho nữa, nhưng lúc rượu trôi qua yết hầu vẫn có chút đau đớn, cậu liền dừng lại muốn từ từ uống.

Thiệu Anh Lộc mở miệng nói: “Sao lại ngừng?”

Không chờ Dụ Tễ nói chuyện, Sầm Tuệ San lại mở miệng: “Tiểu Dụ.” Dụ Tễ nghe tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Sầm Tuệ San. Trong mắt bà ta đều là vẻ hóng chuyện, nét vui sướng khi người gặp họa còn chưa tan, lại bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo, nói với Dụ Tễ: “Con cũng không còn nhỏ, làm sao một chút lễ phép cũng không hiểu như vậy. Mau uống hết rượu bồi tội với Ôn tiên sinh.”

Mặt cậu vô cảm nhìn chằm chằm Sầm Tuệ San mấy giây, tay nắm ly rượu cũng ngừng một chút, bỗng nhiên thả ly rượu xuống, ủy khuất nói với Thiệu Anh Lộc: “Cha, con bị đau dạ dày.”

“Dạ dày đau thì đừng uống.” Ôn Thường Thế đột nhiên mở miệng, duỗi tay đem cái ly Dụ Tễ để bên cạnh bàn đặt lên khay của người phục vụ: “Ngồi đi.”

Ôn Thường Thế đã lên tiếng, Thiệu Anh Lộc tức giận cũng không dám nói ra, Dụ Tễ lập tức cảm ơn Ôn tiên sinh, trở về vị trí của mình.

Không khí trong phòng càng thêm quỷ dị. Chu Minh Huy và vợ ông cứng đờ tìm đề tài, Thiệu Anh Lộc và Sầm Tuệ San cũng cúi đầu nghe. Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ từ chối tham dự, Chu Bạch Lộ ở dưới bàn lặng lẽ gửi tin nhắn oán giận cho Dụ Tễ, nói có cảm giác Ôn Thường Thế vừa đến độ ấm trong phòng ít nhất đã giảm xuống mười độ.

Dụ Tễ xem xong thấy buồn cười, ngẩng đầu cười nhìn Ôn Thường Thế một cái, bị hắn trực tiếp bắt được, lại lập tức cúi đầu.

Lúc Chu Minh Huy rốt cuộc cũng thiết lập được một đề tài bình thường để nói với Chu Ức, Ôn Thường Thế cũng nhiên dùng tay gõ lên bàn, nhìn Chu Minh Huy nói: “Gọi thêm đồ ăn.”

Chu Minh Huy sửng sốt một chút, lập tức gọi người đem thực đơn lên đưa tới tay Ôn Thường Thế, lại hỏi hắn: “Ôn tiên sinh, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Ôn Thường Thế xua xua tay làm Chu Minh Huy câm miệng, hắn liền im lặng nhìn Ôn Thường Thế nghiêm túc lật xem thực đơn.

Ôn Thường Thế nhìn đến ba phút, lật đến tờ thực đơn cuối cùng mới ngừng. Đại khái đã tìm được đồ mình muốn, hắn nghiêng đầu nhìn người đang đợi gọi món: “Cái này.”

“Dặn phòng bếp làm món của Ôn tiên sinh trước.” Chu Minh Huy lại bỏ thêm một câu.

Qua không bao lâu, đồ Ôn Thường Thế gọi được mang lên, trước mặt mỗi người đều bày một cái chén nhỏ, là canh gạo kê.

Một bữa cơm ăn xong, trên bàn không có mấy người ngon miệng.

Ôn Thường Thế nhìn Chu Ức một cái, Chu Ức liền đứng lên nói Ôn tiên sinh cần về trước nghỉ ngơi, Thiệu Anh Lộc và Chu Minh Huy cũng lập tức đứng lên đưa bọn họ xuống lầu.

Lúc này hai vị phu nhân không đi xuống, bà Chu thấy cửa đóng lại quan tâm hỏi Dụ Tễ: “Tiểu Dụ làm sao dạ dày lại không thoải mái? Dì thấy mấy ngày nay con gầy đi không ít.”

“Đúng đó,” Chu Ức và Ôn Thường Thế vừa đi, Chu Bạch Lộ một lần nữa trở nên hoạt bát, xen mồm nói: “Còn gầy hơn so với con.”

Bà Chu chuyển qua nói Chu Bạch Lộ: “Mẹ thấy là thằng bé mệt mỏi rồi, về sau đừng rủ rê Tiểu Dụ chạy qua Mậu thị nữa.”

Chu Bạch Lộ bĩu môi: “Nghi Thị cũng quá nhàm chán.”

“Vậy cũng có thể đổi chỗ nha,” Bà Chu nói: “Cả ngày chạy tới Mậu Thị, Tiểu Dụ chẳng lẽ không nhàm chán sao?”

Dụ Tễ muốn nói cũng tốt không nhàm chán, lại kịp thời ngừng lại, bị ánh mắt hàm chứa oán khí của Chu Bạch Lộ nhìn qua.

Tiễn khách xong, rất nhanh Thiệu Anh Lộc và Chu Minh Huy đã trở lại. Hai nhà cũng không ngồi lại lâu nữa, nhanh chóng tan tiệc.

Dụ Tễ trở về nhà, nhận được tin nhắn của Chu Ức, nói giữa trưa ngày mai hắn và Ôn Thường Thế sẽ rời đi. Dụ Tễ suy nghĩ trong chốc lát, cân nhắc làm rõ ý tứ của Chu Ức, hắn lại hỏi cậu khi nào thì đến Mậu Thị, hắn sẽ sớm chuẩn bị.

Đồng hồ tặng Ôn Thường Thế đã có rồi, ngay mai Dụ Tễ sẽ đi lấy. Cậu nghĩ nghĩ, hỏi Chu Ức: “Thứ sáu tuần sau có được không?”

“Có thể.” Chu Ức đáp lại.

Dụ Tễ nhìn di động một lát, cảm thấy ngữ khí của Chu Ức hôm nay cứ quái quái, giống như cách nói chuyện của Ôn Thường Thế vậy.

Tiếp theo đó lại có chuyện.

Bạn trai Chu Bạch Lộ thay đổi công việc, điều chuyển tùy lúc nhưng không nghỉ cuối tuần, chỉ có thứ tư, thứ năm là rảnh. Dụ Tễ liền giúp hắn đổi lịch bay, lại hỏi Chu Ức cậu tới trước ngày hẹn hai ngày có được không.

Bên Chu Ức hình như rất vui vẻ, lập tức nói ‘Được’, còn nói giờ hắn sẽ đi sắp xếp ngay.

Dụ Tễ tới chỗ hẹn với Chu Ức, một chiếc xe màu đen đã dừng sẵn đợi cậu. Lái xe vòng bảy tám vòng đi vào trung tâm thành phố, bỗng nhiên tiến đến trước một chiếc cổng sắt cao lớn. Lại đi vào bên trong một đoạn, xuyên qua đoạn đường nhựa giữa hai dãy ngô đồng dày dặc, dừng lại trước cửa một khu nhà.

Dụ Tễ xuống xe, một người giúp việc người Đông Nam Á đã đứng sẵn chờ cậu.

“Ôn tiên sinh đang làm việc trên lầu.” Cô dẫn theo Dụ Tễ vào cửa.

Nhà Ôn Thường Thế rất lớn, trước cửa và trong nhà đều có không ít bảo tiêu. Nhưng mà trong nhà lại không có xa hoa như tưởng tượng của Dụ Tễ, dùng rất nhiều đồ gỗ phối màu đơn giản, cửa sổ lớn, rất giống một gia đình.

Dụ Tễ để cô dẫn mình qua phòng sinh hoạt, đi lên lầu.

Mơ hồ đi đến trước cửa một gian phòng, người giúp việc gõ cửa. Ôn Thường Thế ở bên trong nói: “Vào đi.”

Người giúp việc mở cửa nhưng không đi vào, bước chân Dụ Tễ hơi ngừng lại, cẩn thận bước vào, nhìn thấy Ôn Thường Thế đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu.

Dụ Tễ đi vài bước, thấy ánh mắt Ôn Thường Thế cũng chưa rời khỏi màn hình máy tính liền không có mặt mũi đi tiếp. Cậu dừng lại vài giây, do dự mở miệng hỏi: “Có phải em tới sớm hay không?”

Lúc này Ôn Thường Thế mới giương mắt nhìn Dụ Tễ, chỉ chỉ ghế tựa đối diện bàn làm việc của mình, nói: “Cũng không còn sớm.”

Dụ Tễ đi qua ngồi xuống, đem lễ vật muốn tặng cho Ôn Thường Thế đặt lên bàn, đẩy về phía hắn thành thật nói: “Tặng cho anh.”

Ôn Thường Thế liếc nhìn cái túi một cái, nói: “Đồng hồ?”

Dụ Tễ gật gật đầu, cậu lấy hộp từ trong túi ra, lại mở hộp lấy đồng hồ ra cho Ôn Thường Thế xem: “Em đã bảo bọn họ làm sẵn mấy dây xỏ, nhưng mà không phải gần đây anh gầy đi sao, không biết có hợp hay không.”

Cậu đưa đồng hồ cho Ôn Thường Thế: “Muốn thử một chút không?”

“Chiếc đồng hồ này…” Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn, giống như muốn nói cái gì.

Dụ Tễ nhìn biểu cảm trên mặt Ôn Thường Thế, trong lòng căng thẳng, có chút hồi hộp hỏi hắn: “Không phải anh đã có một chiếc thế này rồi chứ?”

Ôn Thường Thế không trả lời, tiếp nhận đồng hồ nhìn một phen mới nói: “Không có.”

“Ha,” Dụ Tễ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần nữa cười cười, nhìn hắn nói: “Vậy anh đeo thử một chút đi.”

Nhìn không ra Ôn Thường Thế có vui hay không, nhưng vẫn đeo đồng hồ lên. Dây đồng hồ có hơi lỏng một chút, Dụ Tễ không dám tiến lên nhìn xem lỏng nhiều hay ít, chỉ hỏi: “Anh có muốn chiết nhỏ lại chút nữa không?”

“Không cần.” Ôn Thường Thế đeo xong cũng không tháo ra, đóng chiếc hộp lại. Dụ Tễ nhanh mắt giúp hắn cất cái hộp vào trong túi, phía sau lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Dụ Tễ quay đầu nhìn, thấy một người trông giống như quản gia đứng ngoài cửa nói: “Ôn tiên sinh, bác sĩ trị liệu vật lý đã tới rồi.”

“Tối hôm qua tôi đã nói,” Ôn Thường Thế chậm rãi nói, “Hôm nay hủy lịch, ông không nghe thấy sao?”

Quản gia ngẩn người, thấy Ôn Thường Thế nhíu mày, sắc mặt biến đổi thấp giọng nói: “Tôi lập tức đưa bọn họ đi.”

Ôn Thường Thế gật gật đầu, quản gia còn chưa có lui ra ngoài, Dụ Tễ đã quay lại hỏi Ôn Thường Thế: “Vì sao lại hủy bỏ a, thân thể anh không thoải mái sao?”

Dụ Tễ biết buổi chiều mỗi ngày Ôn Thường Thế đều sẽ tập vật lý trị liệu, Chu Ức còn từng nhắc tới, nói Ôn Thường Thế rất để bụng chuyện hồi phục sức khỏe này, theo lý thì sẽ không vô cớ hủy bỏ.

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ thật lâu, hỏi lại cậu: “Tôi mệt mỏi, không được ư?”

Dứt lời, Ôn Thường Thế lấy nắp bút trên bàn đóng lại, dáng vẻ hoàn toàn không muốn tiếp tục làm việc.

“Được được được,” Dụ Tễ vội vàng nói, cậu thấy thời tiết bên ngoài rất tốt, lại nghĩ đến bên ngoài khu nhà của Ôn Thường Thế cũng không bị nắng chiếu tới nhiều, liền hỏi hắn: “Em đẩy anh ra ngoài một chút được không?”

Ôn Thường Thế gật đầu, Dụ Tễ đi qua đẩy xe cho hắn.

Xe lăn của Ôn Thường Thế có nút điều khiển bằng điện, nhưng Dụ Tễ cảm thấy vị đại gia này không có thói quen tự mình làm mấy thứ này, muốn người khác hầu hạ. Dụ Tễ đẩy Ôn Thường Thế, dựa theo chỉ thị của hắn tìm được thang máy trong nhà, đi xuống lầu lại nghe hắn chỉ huy từ phía cửa hông đi ra ngoài, đi qua một phòng kính để sưởi ấm bước ra đường lớn.

Không khí bên ngoài rất tốt, cây xanh trong viện tươi tốt, độ ấm cũng vừa vặn. Dụ Tễ chậm rãi đẩy Ôn Thường Thế đi, gió nhẹ thổi qua cỏ cây và hai người, họ cũng không nói chuyện gì nhưng không khí cũng coi như là hòa hợp.

Dụ Tễ thấy trên mặt cỏ có một con đường mòn, có đủ độ rộng để xe lăn đi qua. Cậu đẩy tới đẩy lui vẫn thấy chỉ toàn đường lớn, vì vậy cảm thấy thực nhàm chán liền đẩy Ôn Thường Thế qua hướng bên kia.

Ôn Thường Thế là chủ nhà lại không biết ngăn cản Dụ Tễ, bọn họ an ổn đi được nửa con đường mòn, hệ thống tưới nước trên mặt cỏ đột nhiên xòe ra phun nước. Dụ Tễ không kịp tránh chỉ thấy hoa mắt một cái toàn thân đã lạnh buốt, nước lạnh phủ kín lên người cậu và Ôn Thường Thế.

“… Dụ Tễ.” Ôn Thường Thế nâng tay che nước, quay đầu lại phát hiện Dụ Tễ còn không buồn cử động, đen mặt chất vấn cậu: “Cậu định tắm rửa ở bãi cỏ nhà tôi đấy à?”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Dụ Tễ cố gắng nhanh chóng đẩy Ôn Thường Thế về phía cửa lớn, trong lòng vừa buồn cười lại vừa xấu hổ: “Em đưa anh trở về.”

Hai người sạch sẽ đi ra ngoài lại ướt sũng trở về, quản gia và người hầu trong nhà đều giật mình. Quản gia tiến lên định giúp, hỏi Ôn Thường Thế: “Ôn tiên sinh, ngài làm sao vậy?”

Biểu tình trên mặt Ôn Thường Thế rất khó nhìn, không trả lời quản gia, còn không để người khác giúp yêu cầu Dụ Tễ lập tức đẩy hắn lên lầu.

Dụ Tễ đẩy mạnh cửa phòng ngủ của Ôn Thường Thế, nhìn xung quanh: “Phòng tắm ở đâu?”

“Bên kia.” Ôn Thường Thế dùng tay chỉ, Dụ Tễ lại đẩy hắn qua.

Vào phòng tắm mở quạt sưởi lên, Dụ Tễ ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Thường Thế muốn giúp hắn c0i quần áo ướt ra, ngẩng lên lại thấy hắn đang nhìn mình.

Áo sơ mi và quần của Ôn Thường Thế đều bị thấm ướt, xụ mặt nhưng nhìn qua cũng không có hung dữ, giống như rất không vừa lòng với Dụ Tễ lại không hẳn là tức giận. Dụ Tễ và hắn nhìn nhau vài giây, cậu không nhịn được mà bật cười trước, duỗi tay chạm lên mái tóc đen ướt át của hắn, thân mật nói: “Ôn Thường Thế, tóc anh mọc dài thật nhanh nha.”

Trong giọng nói của Dụ Tễ trộn lẫn chút tia ái muội, thanh âm mềm nhẹ, cậu dựa vào Ôn Thường Thế rất gần, lông mi cũng bị nước thấm ướt dính thành từng đoạn nhỏ. Mái tóc mềm mại dán trên gò má, bọt nước từ ngọn tóc nhỏ từng giọt xuống, dừng lại trên lớp áo thun màu trắng.

Vốn dĩ Ôn Thường Thế cảm thấy Dụ Tễ tay chân thật vụng về, nhưng nhìn cậu như vậy hắn quả thực cũng không có cách nào nổi giận.

“Em giúp anh tắm rửa nhé.” Dụ Tễ ngồi xổm thấy không tiện lắm liền quỳ xuống, cánh tay dựa trên tay vịn xe lăn của Ôn Thường Thế, vươn lên c0i cúc áo sơ mi cho hắn.

Ôn Thường Thế giơ tay muốn ngăn cản, Dụ Tễ đã c0i được một cúc.

Hắn cúi đầu nhìn, đôi môi hồng của Dụ Tễ cách mình không đến nửa cánh tay, lúc c0i được nút áo đầu tiên, khớp xương trên ngón tay cậu chạm vào cổ Ôn Thường Thế, mang theo nhiệt độ thuộc về cơ thể cậu.

Tay Ôn Thường Thế ngừng giữa không trung, lý trí muốn cự tuyệt Dụ Tễ nhưng thân thể lại không tránh khỏi bị lý trí tác động.

C0i được ba nút, Dụ Tễ bỗng nhiên ngừng lại.

Cậu thấy vết sẹo dày đặc, nhợt nhạt trên nguc Ôn Thường Thế, có lẽ là lúc gặp tai nạn bị mảnh vỡ cửa kính cắt qua, có vết thương nhỏ, có chỗ lại chụm thành một khối.

Dụ Tễ chưa từng nhìn thấy những vết thương này trên người hắn.

Ngày trước, lúc bọn họ lên giường Dụ Tễ cào Ôn Thường Thế mấy cái, để lại vệt xước nho nhỏ rỉ máu, Ôn Thường Thế cũng lấy nó ra để uy hiếp Dụ Tễ, bắt cậu làm thêm lần nữa. Năng lực khôi phục của hắn rất tốt nhưng cũng rất nhạy cảm, khi bị Dụ Tễ dán giấy nhớ lên mặt còn bị dị ứng.

Ôn Thường Thế vốn dĩ không cần chịu khổ như vậy.

Dụ Tễ thất thần, dùng đầu ngón tay chạm lên những vết sẹo lớn nhỏ ấy, lại ngẩng đầu thực nhẹ nhàng hỏi Ôn Thường Thế: “Rất đau phải không?”

“Đi ra ngoài.” Ôn Thường Thế ngăn tay cậu lại, gương mặt cứng ngắc bảo Dụ Tễ.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc