BẤT CẨN MANG THAI RỒI

Chuyển ngữ: Diên
Sau khi tỉnh táo lại, tôi lên mạng tìm cách mua thuốc phòng HIV, bất kể thế nào thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

Trưng cầu ý kiến trên mạng xong thì tôi đến bệnh viện khoa truyền nhiễm hẹn lịch với bác sĩ rồi cầm theo thuốc giá bốn con số về nhà.

Bốn tuần uống thuốc, tôi bắt đầu gặp phải tác dụng phụ: buồn nôn, chán ăn, thích ngủ…

Mãi cho tới hết bốn tuần đi khám lại lấy mẫu máu xét nghiệm ra kết quả âm tính tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Trong thời gian đó còn xảy ra một chuyện cực kì thú vị, tôi lần lượt tìm được tiền trong tủ quần áo, tủ bát, dưới gầm ghế sô pha, tổng lại gần 2 triệu.

Tôi mang chúng gửi ngân hàng, nhìn số tiền chậm rãi tăng lên, tôi thấy mình chẳng cần uống thuốc gì nữa.

Trần Minh rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Khoảng hơn một tháng sau khi Trần Minh đi (tôi cũng không nhớ rõ lắm), tôi lại xuất hiện triệu chứng buồn nôn.

Ban đầu tôi cho là do mình thức đêm nên mới thế, nhưng nghỉ ngơi rồi vẫn không bớt đi, ngược lại còn trầm trọng thêm.

Thế là tôi đổ nghi vấn lên thuốc, nhưng dù tôi có tra mạng hay hỏi bác sĩ thế nào thì kết quả vẫn là tác dụng phụ không thể kéo dài như thế được, càng không có ngắt gián đoạn rồi lại tái diễn.

Sau đó tôi đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, bác sĩ chỉ nói là bệnh vặt, kê vài liều thuốc rồi đuổi về.

Nhưng thuốc uống hết rồi mà bệnh vẫn chẳng hề thuyên giảm.

Đã thế lại còn tăng thêm mấy triệu chứng nhỏ khác như mất sức, thích ngủ, không muốn ăn uống gì.

Thỉnh thoảng còn nghiêm trọng tới mức không thể làm việc, dẫn đến số lần xin nghỉ phép tăng thêm.

Vốn là mới đi làm, hành vi xin nghỉ liên tục này phạm vào tối kỵ, thế nên sau một lần tôi bất đắc dĩ xin nghỉ nữa thì sếp nghiêm túc phê bình tôi, bảo không muốn làm thì nghỉ luôn đi.

Tôi ỷ vào trong thẻ có tiền, cơ thể cũng không khỏe nên dứt khoát từ chức luôn.

Sắc mặt sếp rất khó coi làm tôi cũng áy náy, công việc hiện tại rất vừa ý, sếp cũng không tệ lắm, tiếc là không có duyên.

Sau khi từ chức tôi liền làm ổ trong nhà, không đi bar nữa. Nghĩ sao thì nếu đi bar rồi chưa uống được mấy ngụm đã nôn thốc nôn tháo trước mặt mọi người, chuyện này đủ để khiến tôi sinh ra hậu chấn tâm lý với quán bar luôn quá.

Ở trong nhà chán muốn chết, cơ thể lại không khỏe, cũng chẳng thể đi đâu khác.

Khi ấy tôi mới hoàn toàn hiểu rõ thế nào là sức khoẻ là vốn quý nhất của mỗi người.

Anh Mã thi thoảng sẽ dẫn bạn tới thăm tôi, nhưng bọn họ đa phần đều bận, nên hầu hết vẫn là tôi ở một mình.

Có một lần anh ấy rủ tôi đi ăn lẩu, tôi nhìn nồi lẩu cua dầu khói nghi ngút, chạy vào nhà vệ sinh nôn ba lần.

Lần thứ ba quay về, có anh bạn còn trêu: “A Minh cứ như mang thai ấy nhỉ?”

Hắn nói đùa, nhưng tôi lại nghĩ là thật.

Ngẫm lại mới thấy tình huống của tôi cực giống phụ nữ thai nghén.

Tôi cuống quýt tạm biệt rồi đi về nhà một mình.

Trên đường về tôi tra mạng xem những phản ứng lúc mới mang thai, hoàn toàn khớp với tôi hiện giờ.

Tôi lại tìm thử xem nôn nghén giống với bệnh nào, kết quả là cảm sốt hoặc viêm dạ dày cấp tính, hai bệnh này thì không đúng.

Tôi bị ép phải tiếp nhận thông tin tôi, một thằng đàn ông, mang thai.

Không có tí gì hợp lẽ thường cả!

Tôi còn ngơ ngẩn gõ mấy chữ mang thai phải đi khoa nào khám vào ô tìm kiếm.

Đáp án đương nhiên là khoa sản.

Hôm sau, tôi mang theo khẩu trang đến khoa sản đăng kí, lúc đi vào bác sĩ hỏi tôi: “Vợ anh đâu?”

“Tôi… tôi không có vợ.”

“Vậy anh đi cùng với ai tới đây?”

“Không ai cả, tôi khám.”

“Đàn ông như anh thì khám sản gì chứ? Chơi nhau à?”

Thế là tôi bị đuổi thẳng ra cửa.

Sau đó tôi quẹo sang khoa nội, kết quả kiểm tra nói cho tôi biết là tôi chẳng bị làm sao hết, trong bụng cũng không có gì, càng không thể có con.

Vị bác sĩ lớn tuổi nọ lúc tiễn tôi còn cười cười cảm khái: “Người trẻ tuổi bây giờ thật thú vị.”

Tôi vốn nên yên tâm lại, thế nhưng tôi không làm nổi. Kiểm tra không có gì mới khiến chuyện trở nên quỷ dị, cũng làm cho chuyện quỷ dị có thể tin là thật.

Khi Trần Minh rời đi hai tháng hơn, bụng tôi bắt đầu nhô ra, khi ấy tôi còn cho là mình béo lên, nhưng giờ tôi chắc chắn trong bụng mình thật sự có một đứa bé đang lớn lên.

Trần Minh là yêu quái, còn tôi mang thai con của yêu quái.

Tôi không dám kể với ai, bọn họ nhất định sẽ cho là tôi điên rồi, sau đó chờ khi tôi to bụng thì đưa tin tôi lên cho thế giới biết.

Mặt mũi lúc ấy chỉ có vất cho chó ăn.

Tôi! Trần Gia Minh! Tuyệt đối sẽ không làm trò cười cho thiên hạ!

Tôi thà chết vì sinh con trong nhà còn hơn là phải gọi người trợ giúp.

Tôi vẫn chưa hết ốm nghén, thử rất nhiều cách trên mạng rồi vẫn chỉ miễn cưỡng làm dịu được chút chút.

Sinh hoạt sau đó càng chỉ ở trong nhà, hết thảy dựa vào thức ăn ngoài và chuyển phát nhanh, rồi nhờ họ vứt rác giùm luôn.

Mãi đến khi bị ngã xuống đau tới tái mặt thì tôi mới tỉnh táo lại.

Vì sao tôi lại nghĩ là mình phải sinh nghiệt chủng trong bụng ra chứ?

Không sai, chính là nghiệt chủng, con của yêu quái thì có liên can gì tới tôi chứ! Họa chăng tôi chỉ là một cái vật chứa, một công cụ mà thôi.

Tôi không thể phá thai ư? Bác sĩ không làm được, còn tôi sao lại không?

Số người ngã sảy thai ngàn ngàn vạn vạn, Trần Gia Minh tôi cũng phải nằm trong số đó.

Vì thế nên tôi mua một cái máy chạy bộ, chuẩn bị mỗi ngày chạy mười cây số, không tin đồ nghiệt chủng đó không bị rớt xuống.

Thế nhưng tôi quá yếu ớt, không chạy nổi một cây đã phải ngừng lại.

Tôi quyết định sẽ ăn nhiều lên, phải bổ sung năng lượng thì mới đấu được với đồ nghiệt chủng này.

Kết quả là bụng tôi càng lúc càng to, mà người tôi vẫn yếu ớt như cũ.

Lúc này đã qua ba tháng, ốm nghén giảm bớt, tôi bắt đầu tiến hành kế hoạch sảy thai.

Chạy bộ mười cây số, đập bụng mình không tiết chế, chạy nhảy linh tinh, cố ý va chạm…

Kết quả của sự nỗ lực không ngừng là không có gì xảy ra cả.

Thứ nghiệt chủng này quả nhiên không phải nghiệt chủng bình thường, cơ chế bảo vệ bản thân quá mạnh, liên đới tôi cũng chẳng bị tổn thương gì.

Mỗi lần vận động dữ dội hay bị thương xong thì từ bụng sẽ truyền tới cảm giác ấm áp cực dễ chịu.

Tôi có ý đàm phán với nghiệt chủng, nhưng nó chẳng thèm ngó đến tôi, một chiếc bụng tròn trơn bóng, không chút cử động, như một chiếc bụng mang thai bình thường.

Xong đời. Chắc là không đẻ ra ma hoàn gì đó chứ?

Na Tra thời đại mới?

Nếu có yêu quái, hẳn là Na Tra cũng có thật chứ nhỉ?

Làm sao đây? Muốn gặp thử một lần quá.

Ấy không phải, tôi không muốn, tôi sợ lắm!

Hỏi: Chuyện gì có thể khiến cho một kẻ vô thần bắt đầu vái thần vái Bồ Tát?

Đáp: Nỗi sợ Na Tra.

Tôi quyết định sau này không ăn ngó sen nữa.

Giả mà sinh ra một bé con bình thường thì thật ra tôi rất nguyện ý nuôi nấng nó.

Nhưng mà con của yêu quái sao mà bình thường được trời.

Nói đi nói lại cũng không thể thoát khỏi câu: Tôi hận Trần Minh!

Trần Minh súc sinh!

Trần Minh xấu xa!

Trần Minh liệt dương!



Tôi bắt đầu đâm hình nộm nguyền rủa Trần Minh, sau đó lại vì suy nghĩ xem hắn là yêu quái gì mà mất ngủ cả đêm.

Tóm lại, tôi hận Trần Minh!
Hết chương 07

Bình luận

Truyện đang đọc