*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MimiBeta: Mimi****Người đàn ông lấy một viên đá hình cầu, nhét vào cơ thể Trần Nghị.
“Lạnh quá… Làm cái gì… A!”
Khi viên đá hình cầu lạnh lẽo nọ đi vào gần hết, ống cao su cắm trong phân thân lại một lần nữa căng lên, Trần Nghị đau đớn kêu gào, cơ vòng vô thức mà tận lực co rút.
“Im miệng, ngồi vào đi.” Người đàn ông chỉ vào cái thùng gỗ, nói.
Trần Nghị đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miễn cưỡng bước vào trong thùng.
Bởi vì cái thùng quá nhỏ, cho dù Trần Nghị đã tận lực co đùi sát lên trên ngực, đầu gối và sống lưng vẫn kẹt vào thành thùng. Vì thế cho nên Trần Nghị chỉ có thể dùng mông để chống đỡ sức nặng toàn thân thể, lộ ra tư thế ôm đùi phi thường khó chịu.
Người đàn ông điều chỉnh góc độ thân thể cậu một chút, vỗ vỗ lên cái bụng căng trướng của đối phương.
“Đây là trừng phạt, để cho cậu nhớ kỹ, đừng bao giờ chống lại mệnh lệnh của tôi.”
Dứt lời, gã lại buộc gậy sắt ở giữa hai đùi Trần Nghị vào cái còng trên cổ đối phương, hai bàn tay cậu vì thế mà lại dính sát vào mắt cá chân một lần nữa.
Sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của cậu, gã xách một thùng gỗ khác tới gần.
Trước tiên gã đổ một chút nước vào thùng gỗ cậu ngồi, kế tiếp đổ một thứ gì đó ở trong cái thùng mới kia vào ──
“Cái gì vậy… Dừng lại, dừng lại đi…” Trần Nghị thê lương gào thét, những sinh vật ướt nhẹp trơn nhẵn đang lướt qua thân thể hoàn toàn trần trụi của cậu, càng lúc càng tới gần bộ vị tư mật kia.
Thì ra thứ mà người đàn ông này chuẩn bị chính là một đống cá chạch nhỏ bằng ngon tay cái. Đám chạch tươi sống nhảy tanh tách, thuận theo dòng nước len lỏi kịch liệt ở gần hạ thể Trần Nghị, thỉnh thoảng lại mơn trớn qua huyệt khẩu giữa hai cánh mông cậu, lúc thì lách qua gốc phân thân ở giữa hai bắp đùi.
“Cảnh sát Trần, cậu có biết một món ăn tên là các chạch nhồi đậu phụ không? Đem cá chạch và đậu phụ đặt trong nồi nước rồi đun sôi, cá chạch bởi vì sợ nóng liền chủ động chui vào trong miếng đậu…” Người đàn ông tàn nhẫn cười cợt, lấy vòi hoa sen, điều chỉnh nước nóng đến mức tối đa.
“Không… Đừng, mau dừng tay…” Đồng tử Trần Nghị bởi vì kinh hãi tột cùng mà co rút lại, cảm giác đau đớn mà dòng nước nóng bỏng tràn vào trong ngực mang tới, không thua kém bất cứ một loại tra tấn tinh thần nào.
Nhiệt độ của nước tăng cao, hoạt động của cá chạch lại càng kịch liệt, đồng thời, viên đá trong thân thể Trần Nghị cũng chịu ảnh hưởng mà tan chảy, một dòng nước lạnh băng dần dần tràn ra khỏi hậu huyệt.
Phát hiện dòng nước có nhiệt độ thấp hơn ở giữa hai cánh mông người nọ, một con cá chạch điên cuồng luồn lách vào tiểu cúc hoa. Trần Nghị khẩn trương cầu xin tha thứ, liên tục vặn vẹo thân mình…
Bất chợt, thanh âm của cậu đứt đoạn.
Hai mắt cậu trợn trắng, một cảm giác thống khổ cuồn cuộn tắc nghẽn ở yết hầu.
“Vào một nửa rồi, thật sự là món đồ chơi khả ái.” Người đàn ông mê đắm nhìn con cá màu đen nho nhỏ chui vào cúc huyệt phấn nộn non mềm của đối phương.
Về một khía cạnh nào đó, bị loại sinh vật này tiến vào cơ thể còn tạo ra áp lực tâm lý khủng khiếp hơn bị tên kia xâm phạm gấp nhiều lần. Trần Nghị biểu tình vặn vẹo, cơ hồ sụp đổ hoàn toàn mà khàn giọng kêu la…
“… Không… đừng… lấy ra… đừng chui vào…”
Nhưng là cậu kêu gào cách mấy cũng vô ích, theo nhiệt độ ấm dần của làn nước, cá chạch lại càng gấp rút luồn lách vào, không ngừng xoay động bên trong vách tràng đang khẩn trương co thắt.
Có điều, huyệt khẩu chật hẹp khiến cho con cá rất không thoải mái, hơn nữa Trần Nghị lại tận lực kháng cự, thỉnh thoảng nó lại trượt ra khỏi cúc hoa, kế đó lại có con khác chui vào, thậm chí có khi một con chui ra một con chui vào cùng lúc…
“Như vậy không được, tôi còn muốn xem thử bụng của cảnh sát tiên sinh có thể chứa bao nhiêu con cá chạch!” Người đàn ông dùng ngón tay ấn con cá vừa trượt ra vào trong cơ thể cậu.
Trần Nghị điên cuồng lắc đầu, tiếng rên rỉ đã trở thành bi thương khóc rống, thế nhưng người kia vẫn không hề buông tha.
Khi gã thành công nhét tất cả đám cá chạch vào cơ thể cậu, Trần Nghị chỉ có thể bật ra những tiếng rên rỉ thất thần.
“Bởi vì quá kinh sợ cho nên mất đi khả năng suy nghĩ rồi sao?” Người đàn ông trầm ngâm, ôm Trần Nghị ra khỏi thùng gỗ, để cậu nằm trên mặt đất, đeo ‘áo mưa’ vào, động thân tiến nhập huyệt khẩu đã đầy chặt cá chạch kia.
Vật thể cứng rắn xâm nhập, khiến đám cá chạch bắt đầu nhảy loạn, đôi mắt vô thần của Trần Nghị dần dần hiển lộ thống khổ và kinh hãi tột cùng.
“A… Không, a a… Có thứ kia ở trong… A…”
Thống khổ và sợ hãi quá độ khiến cho cậu lại một lần nữa gào khóc xin tha.
“Tha cho tôi, cầu xin anh… A a a… Đừng động… có thứ kia ở bên trong…”
Song, người kia không có chút dao động nào, vẫn điên cuồng phát tiết dục vọng của mình, vừa nhìn biểu tình khóc cầu của Trần Nghị, vừa tàn nhẫn lôi kéo hai vòng thép xỏ xuyên qua đầu nhũ cậu.
Thân thể hoàn toàn mất quyền tự chủ, chỉ còn lại kinh hoàng của tra tấn và đọa đày mãnh liệt tràn lan…
Trần Nghị không biết chính mình đã hôn mê lúc nào. Khi thanh tỉnh một lần nữa, cậu nhận ra bản thân đang nằm trên một cái bàn giống như bàn khám phụ hoa, hạ thể hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ có thể nhìn người đàn ông kia dùng nhíp đưa vào huyệt khẩu đang được tách rộng, lấy ra từng con từng con cá chạch chẳng biết còn sống hay là đã chết.
Thấy cậu tỉnh lại, gã lộ một nụ cười cuồng dã và tàn nhẫn vô tình.
“Nếu còn dám cãi lại mệnh lệnh của tôi, chúng ta sẽ chơi trò này một lần nữa, nhưng lần sau có thể sẽ thử dùng rắn rết hoặc chó mèo gì đó… Mặc dù lần này tha cho cậu, nhưng lát nữa chúng ta vẫn nên xem lại cả quá trình đi, cậu sao có thể giữa đường liền hôn mê hả?”
Trong khoảnh khắc kia, Trần Nghị biết mình xong rồi. Cậu vĩnh viễn cũng không thế thoát khỏi bàn tay của gã ác ma ấy.
Hoàn