BẤT DU, KHÔNG THAY ĐỔI

Sau hôm ấy mấy ngày, Mai Ương nhận hai tấm danh thiếp Hoa Đan đưa qua, nhắn bà chuyển cho Khang Sùng. Nhìn giới thiệu với phương thức liên lạc đều từ văn phòng địa ốc, bạn bè giữ chức vị không thấp. Vừa đưa bà còn lựa một câu, ngắn thôi, y như phong cách của bà vậy: Cứ bảo cháu trai em, là được giảm giá.

Khang Sùng cảm động muốn chết, đi công tác về còn đặc biệt mua chiếc vòng cổ tặng bà, kiểu dáng trong nước không còn hàng. Ngoài miệng bà cứ nói “Không cần”, “Thôi cất đi”, “Thằng này cứ tiêu tiền lung tung” nhưng thâm tâm cũng vui lắm, tiếp khách hàng lớn hay lúc chủ trì cuộc họp quan trọng ở công ty mới lấy ra đeo, nâng niu như bảo bối.

Đến cuối tháng, sau mười ngày khảo sát cân nhắc, cuối cùng hai đứa ra quyết định, đưa tiền đặt cọc căn nhà cả hai vừa lòng nhất. Tuy nhờ phúc Hoa Đan mà giá cả rẻ hơn mấy vạn, nhưng vẫn là khoản tiền lớn, lúc ký hợp đồng, làm thủ tục Khang Sùng còn chưa có cảm giác gì mấy, tối đến đi ăn Sukiyaki chúc mừng xong ra tính tiền mới ngẫm lại: “… Hình như tôi hết tiền rồi hay sao ấy?”

Cảnh Doãn không khỏi thấy vừa thương vừa buồn cười: “… Đúng á.”

“Em thì sao?”

“Em cũng hết òi.”

“Ài ——”

Hai người ngồi tàu điện ngầm về nhà, tìm góc bên không bắt mắt giữa toa xe toàn người là người, ôm nhau cảm nhận chua xót của sự bần cùng. Một tay Khang Sùng nắm tay cầm, một tay khoác sau lưng Cảnh Doãn, che em khỏi bị đẩy đụng. Cánh tay Cảnh Doãn ôm lưng gã, ấm giọng an ủi bên tai: “Còn dư chút, còn dư chút, sống được qua mùa thu này.”

Tàu dừng một trạm, cửa mở, người người hỗn động lên xuống, gió lạnh cuốn vị rỉ sắt trào vào, thổi làm mắt Khang Sùng híp cả lại. Gã nhìn sân ga, chứng kiến rất nhiều cuộc bôn ba và trốn chạy, đeo đuổi lẫn buông bỏ. Cuối cùng đèn báo hiệu sáng lên, cửa đóng, gã thở một hơi dài, ôm Cảnh Doãn càng chặt hơn, cùng những mảnh bé nhỏ mà bình phàm giống bọn họ giữa thành phố này, gánh vác trọng lượng khác nhau, vững chân bước theo phương hướng của mỗi người.

Tựu lại trong lòng vẫn vui vẻ lắm. Tuy không hoàn toàn giống, nhưng đã gần chạm tới căn nhà mơ ước rồi, tám mươi mét vuông, tầng chín, lấy ánh sáng tốt, diện tích thực không rộng nhưng cảm giác không gian rất thoáng, đầy đủ tiện nghi, sân phơi lớn cửa sổ nhiều, sàn nhà, gạch tường, phòng bếp, nhà vệ sinh, đường thoát nước các thứ được trang bị trước. Lúc nghiệm thu phòng ốc hai đứa đều xin nghỉ chạy qua nhà, tìm đơn vị chuyên nghiệm thu phòng ốc đo lường kiểm tra các chỉ tiêu, tối về lại thức đêm đọc bản bảo đảm chất lượng khu dân cư, dùng sách hướng dẫn với danh sách đồ trang bị, cam đoan tận tâm tận lực tự thân vận động hết, đoàn bố mẹ gần như chẳng giúp gì, chỉ tài trợ chút đồ gia dụng cho “có lệ”. Nhà Khang Sùng chi tiền mua giường với sô pha, nhà Cảnh Doãn xuất tiền mua tủ quần áo với giá sách, bồn tắm lớn được bên nhà phát triển tặng, bằng gang, chất lượng có vẻ khá, còn bàn bếp, thảm trải sàn, rèm cửa, tủ TV, mấy đồ linh tinh khác thì hai đứa tự mua thêm. Quản cũng lười quản, lấy lời Mai Ương nói, “Tốt ghê, từ nay về sau không cần tích sổ tiết kiệm để lấy vợ cho các anh rồi, mẹ muốn đi ăn chơi đàng điếm, ngợp trong vàng son, muốn đi Maldives mặc bikini!”

(住宅质量保修书 Bản bảo đảm chất lượng khu dân cư: văn bản mà chủ đầu tư phát triển bất động sản cam kết với người mua về chất lượng nhà ở khi chủ đầu tư bán nhà ở mới xây cho người mua. Điều đó có hiệu lực pháp luật và chủ đầu tư phải thực hiện đúng những gì đã cam kết trong đó.)

Cuối tuần đầu tháng chín, công ty chuyển nhà lái xe đưa đồ gia dụng đến nhà mới, Khang Sùng ở bên ấy giúp đỡ, Cảnh Doãn bên này vửa ngủ trưa dậy, rửa mặt qua loa ngáp liền mấy cái đã ra ngoài. Dưới còn mặc quần đùi, trên mặc áo dài tay, đi đôi giày vải buộc dây, dùng dây thun buộc túm tóc, mơ mơ màng màng. Tàu điện ngầm ít ghế ngồi, y dựa vào ký ức chưa sâu lắm mà ngáo ngơ đến nhà mới. Vừa vào cửa đã thấy cả nhà chẳng còn chỗ đặt chân, bày đầy các thứ ngổn ngang, đồ đạc chưa sắp xếp. Trước mắt y đây rõ ràng là giá sách yêu quý nhất, lót bằng bọt biển, che vải plastic, tản mạn mùi gỗ dễ chịu.

Y ló đầu ra từ mặt sau cái tủ, gọi một tiếng: “Khang Sùng.” Đi vào trong, trên sàn nhà hỗn đôn dấu chân, hộp giấy ép xẹp, bụi bặm lênh bênh trong không khí, y nghe tiếng đàn ông cười nói, mùi khói đặc sệt.

Cả nhóm đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm ở phòng khách, mấy người đều mặc đồng phục màu xanh của công ty chuyển nhà, đội mũ, vì hoạt động thể lực ngoài trời thường niên nên da mặt phơi nắng đen nhẻm đỏ lên. Khang Sùng trong đám người, lúc dọn dẹp cũng giúp một tay nên giờ ra mồ hôi, thế là dứt khoát cởi áo phơi trần nửa người, đai lưng quần thì lệch xuống, làn da được lớp nắng tràn vào nhà phủ lên thành màu hổ phách, bóng hắt đan xen những đường cơ. Thấy Cảnh Doãn đến, gã vẫy vẫy: “Đây cơ mà.”

Chờ Cảnh Doãn đi đến trước mặt, bước vào phạm vi chạm tới được, gã liền quàng tay ôm chầm em về lòng, cánh tay gồ gân xanh khoác lên hông, độ cao và vòng tay chặt lỏng đều đúng mực, như thể lấy thước đo chuẩn từng li vậy.

Gã lên tiếng: “Tóc dài ra rồi.”

Thân thể ấm áp, cách vải quần áo mỏng manh dán bên nhau, bầu không khí làm người ta bối rối cứ lởn vởn xung quanh. Lại là cảm giác ấy, luôn là cảm giác ấy, mùa hạ kích tình mẫn cảm kia cũng chẳng tài nào mang đi được. Cảnh Doãn tưởng như trong đầu có sợi dây thần kinh căng cứng như dây đàn, đang bị lực lượng nào đó vờn bắt, trêu ghẹo, khiến y trì trệ mãi không nên lời, đành gật đầu tỏ ý với mấy người bên kia.

“… Vất vả rồi.”

“Nên làm mà, đừng khách sáo.” Một người đàn ông khác quay mũ đội ngược sau đầu tiếp lời, nửa tin nửa ngờ hỏi Khang Sùng: “Anh em à?”

“Người yêu.” Khang Sùng cười bảo: “Chủ nhà còn lại đó ha.”

“Mọi người muốn uống gì không?” Cảnh Doãn hỏi: “Tôi xuống mua.”

“Nước lọc là được, làm phiền rồi.”

Y cười đáp lễ, đứng dậy đi: “Nên làm mà, đừng khách sáo.”

Y ở lại không nổi nữa, chẳng phải vì thẹn thùng, mà do không muốn mặc kệ loại thân thiết kề cận bao hàm ám thị kia tiếp tục lên men trong suy tưởng của mình. Giống như khi hất một bát nước trên mặt phẳng, nước không chịu bất kỳ kiểm soát nào, lênh láng mọi ngóc ngách, khiến y khát khô, đại não đục ngầu, sản sinh những mơ tưởng không phù hợp.

Xuống lầu, vòng qua xe chuyển nhà, y đi dọc theo con đường nhỏ lát đá cuội qua vườn hoa khu nhà, có chú chó bản địa lông vàng tro ngủ say trên thảm cỏ, bươm bướm bạo dạn đậu trên bụng nó, chắc đám lông chỗ ấy sờ thích lắm nhỉ. Trời xanh trong veo, máy bay thả một dải mây dài, luồn qua tán cây xanh um, chẳng thấy đầu.

Khu nhà có hai cổng, y đi cửa hông, đi mấy bước đến cửa hàng tiện lợi hai bốn giờ, bên cạnh bán hoa quả, đối diện là Pizza Hut. Y vén màn che, ngửi thấy vị kem đường ngòn ngọt, đi thẳng đến tủ đông lấy sáu chai Bách Tuế Sơn, ôm ra quầy tính tiền.

Lúc dùng di động quét mã trả tiền, y liếc thấy thứ bày trên kệ thấp, trên cùng để một loạt các thể loại áo mưa đến là lòe loẹt.

Y trộm nhìn một cái rồi dời tầm mắt đi liền, hỏi thu ngân cái túi ni lông bền bền chút.

Bình luận

Truyện đang đọc