BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN HÁO SẮC

Hắn đột nhiên cảm thấy vô lực, lười cùng nàng nói nhảm.

- Nếu như ngươi còn muốn đi cùng ta, thì ngoan ngoãn nghe lời ta trở về phòng nghỉ ngơi đi, bằng không ta thực sự mặc kệ ngươi.

- Cái gì?

Nàng kinh ngạc há miệng, tại sao hắn lại có thể uy hiếp nàng như vậy cơ chứ.

- Có về phòng không thì bảo?

- Về thì về, hứ!

Phạm Hoài An quệt miệng, bước những bước chân nặng nề như để phát tiết nỗi tức giận trong lòng nàng.

- Nếu như sau khi Ngạo Thiên ca ca trở về, phát hiện muội bị người khác khi dễ rồi, thì huynh cũng đừng để ý tới muội, bởi vì... tất cả đều do Ngạo Thiên ca ca hại muội.

Nàng cố ý nói xong rồi mới quay về phòng đóng cửa lại.

Ghê tởm!

Long Ngạo Thiên không chịu được khẽ chửi tục, sau đó hắn xoay người bước ra ngoài, nhưng không được bao lâu lại quay trở về, hắn ảo não đi về phòng của mình, rầm một tiếng, đóng mạnh cánh cửa lại.

Nữ nhân đáng chết!

Đúng là phiền phức!

Ghê tởm!

Ở phòng bên, Phạm Hoài An nghe thấy tiếng đóng cửa ở sát vách, nàng nở một nụ cười ngọt ngào.

Ngày hôm sau, Long Ngạo Thiên chỉ mua một con ngựa, bởi vì Phạm Hoài An không biết cưỡi ngựa, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là hai người cùng cưỡi chung một con ngựa.

Vẻ mặt hắn lạnh như băng, một câu cũng không thèm nói, bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng mà thân thể không có lấy một tia sức sống. (Amen, tội nghiệp ghê).

Nguyên bản, nàng vốn ngồi ở phía sau hắn, nhưng mà tại thời điểm lần thứ ba nàng suýt ngã từ trên lưng ngựa ngã xuống, hắn cũng chịu không nổi nữa, một tay nhấc nàng lên rồi đặt trước người mình, để cho nàng ngồi vững vàng trong ngực hắn, hai tay hắn vòng qua người nàng, miễn cho nàng lại ngã xuống một lần nữa.

Nhưng rất nhanh, hắn rất hối hận về hành động của mình.

Đây chính là một loại dằn vặt, hơn nữa còn là hắn tự tìm đến.

Ôm lấy cơ thể nhẵn nhụi trơn trượt hương thơm ngào ngạt, tại thời điểm ngựa vì đường xóc mà khẽ lay động, thỉnh thoảng lại ma sát vào bộ vị nhạy cảm của hắn, đây đối với người nhiều ngày cấm dục như hắn mà nói, là một loại dằn vặt đau khổ nhất mà hắn từng trải qua.

"Ồ!" Phạm Hoài An cảm thấy dường như có thứ gì đó cứng rắn đâm vào mình, lúc mới đầu còn không rõ ràng, nhưng theo ngựa lay động, loại cảm giác này càng lúc càng rõ ràng.

Nàng quay đầu, tò mò nhìn hắn hỏi:

- Ngạo Thiên ca ca, huynh cầm cái gì đâm muội vậy?

- Không có.

Trên gương mặt hắn thoáng qua tia bối rối, cố gắng xê dịch thân thể mình cách xa nàng.

- Nói ít một chút, bằng không ta bỏ ngươi lại đây đó.

Hắn cắn răng cảnh cáo.

Nàng le lưỡi, không thể làm gì khác hơn là ngồi im một chỗ, không dám kháng nghị.

Chưa tới một canh giờ, nàng lại nhận thấy bọn họ đi lên núi.

- Ngạo Thiên ca ca, huynh rất thích đi leo núi sao?

Thật kỳ quái, từ khi nàng đi theo hắn, hơi nghĩ lại một chút, dường như bọn họ đã đi qua ba ngọn núi, ngoại trừ nguyên nhân Long Ngạo Thiên thích leo núi ra, nàng không nghĩ ra được nguyên nhân khác.

Long Ngạo Thiên không nên tiếng, hắn cẩn thận thúc ngựa vòng qua đường núi.

- Ngạo Thiên ca ca, nếu đi tiếp, ngựa không thể nào đi được nữa.

Phạm Hoài An tốt bụng nhắc nhở hắn.

- Ta biết.

Hắn lạnh lùng nói. Sau đó, hắn cho ngựa dừng lại, rồi ôm nàng xuống mặt đất.

- Ngạo Thiên ca ca muốn đi đâu?

Nàng vội vàng hỏi.

- Ta đem ngựa đến nơi để trao đổi, ngươi đứng im đấy, không được đi lung tung, cẩn thận ngã xuống núi.

Phạm Hoài An cả kinh, nhìn hắn dắt ngựa đi ngược về hướng nàng, trong đầu nàng bỗng nhiên ý thức được vách núi này rất cheo leo.

A! Ông trời ơi!

Nàng sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy, ngồi bệt xuống mặt đất không dám động đậy.

Trời ơi! Nàng sợ độ cao! Tự nhiên Ngạo Thiên ca ca lại nhắc nhở nàng...

Không biết qua bao lâu, Long Ngạo Thiên trở về:

- Ngươi ngồi dưới đất làm gì thế?

- Ngạo Thiên ca ca...

Thanh âm nàng yếu ớt, ẩn chứa sự sợ hãi.

Hắn nhíu mày, nhanh chân đến bên nàng rồi nâng nàng dậy, phát hiện toàn thân nàng run rẩy dữ dội, chân mày nhíu chặt.

- Sao ngươi lại ra nông nổi này?

- Muội... sợ độ cao...

Nàng xụi lơ trong ngực hắn, đôi chân không còn sức lực để đứng vững trên mặt đất.

Chết tiệt, hắn quên mất! Trong lòng Long Ngạo Thiên ảo não, khẽ nguyền rủa chính mình.

- Người đi trước, sẽ không có việc gì, có ta ở đằng sau, ngươi sẽ không ngã xuống.

Hắn thấp giọng cam đoan.

Lời nói của hắn khiến cho toàn thân đang run rẩy của nàng bình tĩnh trở lại, bởi nàng tin tưởng hắn.

- Cảm ơn Ngạo Thiên ca ca.

Nàng hướng về hắn nở một nụ cười ngọt ngào, có hắn để dựa vào, nàng vô cùng yên tâm.

- Đi thôi!

Hắn không nhìn nàng, mà chăm chú nhìn đường đi của núi.

Hắn biết rõ nàng làm lỡ rất nhiều chuyện của hắn, nhưng... hắn cũng không nỡ bỏ rơi nàng.

Bọn họ cứ như vậy ở trong dãy núi gần hai tháng, vượt qua từng ngọn núi, rốt cuộc cũng tới kinh thành.

- Ngạo Thiên ca ca, nơi này là kinh thành sao?

Vừa vào thành, đôi mắt đẹp của Phạm Hoài An mở to quan sát mọi thứ xung quang, trên đường đi, càng gần tới thành càng náo nhiệt, mà cảnh tượng phồn hoa nơi đây, khiến cho nàng cực kỳ hưng phấn.

- Ừ!

Mấy ngày nữa là có thể trở lại thành Mộc Quỳnh, hắn bắt đầu suy nghĩ nên an trí cho nàng thế nào. Có nên cho nàng ở Thiên Nguyệt lầu?

- Ngạo Thiên ca ca, nơi này thật đẹp nha!

Nàng tò mò nhìn những tòa nhà cao lớn mạ vàng lấp lánh, mặc dù đi bên ngoài đường khong nhìn rõ, nhưng vẫn như cũ có thể thấy những cây gỗ lim cao ngất được chạm trổ tên vào đó, khiến cho nàng kinh ngạc không ngớt.

- Chỗ này gần nội thành, là nơi cư trú của đa số hoàng thân quốc thích, đều là quan to lộc lớn, nên hoa lệ như vậy là chuyện bình thường.

Hắn lạnh nhạt nói, nắm tay nàng đi về phía trước, miễn cho nàng lại mang phiền phức vào thân.

Chỉ là vừa nghĩ đến đây, đột nhiên một căn nhà cao to trước mắt mở ra cửa lớn, rồi một người bị thị vệ đẩy ra ngoài, đúng về hướng bọn họ đang đi.

Long Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng bước ra chỗ khác, miễn bị vạ lây.

Người bị ném ra là một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, vừa bị ném ra lại hấp tấp bò lên trên cầu thang.

- Cháu gái của ta còn trong đó! Đại nhân, ta cầu xin ngài!

- Cút đi!

Thị vệ gác cửa hét lớn, lại thò một chân đem ông lão đẩy xuống:

- Quốc cữa gia chăm công nghìn việc, cho nên mới không thèm đếm xỉa đến loại người như ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục la hét, đừng trách chúng ta không khách khí.

Phạm Hoài An không đành lòng muốn đi lên phía trước, nhưng lại bị Long Ngạo Thiên kéo trở về.

- Đừng xen vào chuyện của người khác.

Hắn trầm giọng nói.

- Nhưng mà...

Nhìn ông lão ngã dưới đất, trong lòng nàng rất không đành lòng.

- Nơi này là phủ Quốc Cữu, chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể quản, cho nên đừng rước phiền toái đến cho ta.

Nàng rất không cam tâm, nhưng biết hắn nói vậy không hề sai, bởi bốn phía người đi đường cũng chỉ dám nhìn mà không ai dám đi lên ngăn cản.

- Đúng đấy tiểu cô nương! Vị công tử này nói không sai, loại chuyện này dân thường như chúng ta không quản nổi.

Một người qua đường hướng về phía bọn họ nói nhỏ.

- Người nào cũng biết Quốc Cữu gia nổi danh là háo sắc, hầu như nữ nhân nào hắn thấy hợp mắt thì đều cưỡng đoạt cho vào phủ, mà cũng không ai dám làm gì hắn.

Tại sao trên đời này lại có người vô pháp vô thiên như vậy! Trong lòng Phạm Hoài An vô cùng ảo não, lo lắng nhìn ông lão đang bò trên mặt đất, ánh mắt ông đau đớn nhìn phía sau cánh cửa rồi tập tễnh bước đi.

Sau khi được một lúc, ông lão kia lại không chịu nổi mà ho sặc sụa, rồi lại ngã xuống mặt đất.

Đến lúc này nàng cũng không nhịn được nữa, hất cánh tay của Long Ngạo Thiên ra, tiếp đó ngồi xổm bên người ông lão.

- Ông ơi! Ông không sao chứ?

Nàng quan tâm hỏi.

Đinh Hiếu nghe vậy không khỏi lão lệ tung hoành, ô ô khóc rống lên.

- Tiểu cô nương, tại sao...

Người qua đường đành thở dài rồi mau chóng rời đi, miễn cho họa lại vào thân.

Long Ngạo Thiên đi ở phía sau nàng, thị vệ canh cửa hướng về phía nàng nhìn một chút, sau đó kề đầu vào nhau nói nhỏ, rồi ánh mắt lại dừng trên mặt Phạm Hoài An.

Chết tiệt! Sắc đẹp của nàng thực sự là nguồn tai vạ.

Hắn tiến lên nâng Đinh Hiếu dậy, thấy nàng bỗng nhiên hướng về phía hắn nở nụ cười, dường như thật vui vẻ khi hắn không phải hoàn toàn là người lòng dạ sắt đá.

Hắn mím chặt môi, nhỏ giọng nói:

- Trước tiên rời chỗ này rồi tính tiếp.

Quay đầu lại thấy hai tên thị vệ đang đi xuống cửa, hắn hướng về phía nàng nói:

- Hoài An, mau ôm lấy ta.

Phạm Hoài An cũng nhận thấy hai tên thị vệ kia không hề có ý tốt, nên vội vàng ôm lấy eo của hắn, rời đi nơi ồn ào này.

- Đứng lại!

Hai tên thị vệ hét lớn.

Phạm Hoài An quay về phía bọn họ làm mặt quỷ, nắm chắc lấy Long Ngạo Thiên, trong lòng nàng cảm thán không thôi, thì ra đây mới gọi là khinh công.

Sau khi đi tới nơi an toàn, Long Ngạo Thiên dừng lại, buông Đinh Hiếu ra.

Không biết có phải do Đinh Hiếu lớn tuổi hay không, mà vừa được thả ra, cả cơ thể lại mềm oặt nằm xuống mặt đất.

Phạm Hoài An thấy thế, lập tức tiến đến nâng ông dậy:

- Ông à, ông vẫn ổn chứ?

- Cảm..cảm...ơn....

Dưới sự giúp đỡ của nàng, ông lão tập tễnh đứng lên.

- Ông ơi, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao những người đó lại đuổi ông ra ngoài.

Nàng tò mò hỏi.

Đinh Hiếu nghe vậy thở dài, thương tâm nói:

- Cháu gái ta là Huyền nhi bị người phủ quốc cữu bắt, ta cầu xin bọn họ thả cháu ta ra, nhưng... ta không có biện pháp cứu cháu gái ta!

Đúng lúc này, một người phụ nhân đi qua bọn họ, vừa nhìn thấy Đinh Hiếu, lập tức đi tới.

- Đinh lão đầu, ông từ phủ quốc cữu chạy ra đây sao?

Phụ nhân nhìn ông đau thương, bà cũng chỉ có thể lắc đầu khuyên nhủ:

- Ông đấy! Nhận mệnh đi, những cô nương bị bắt vào trong phủ quốc cữu, còn thảm hơn so với bị bán vào thanh lâu.

- Tại sao không đi kiện? Bọn họ làm như vậy là không đúng.

Phạm Hoài An nghi ngờ hỏi, tuy rằng nàng không biết thanh lâu là cái gì.

- Hừ! Kiện sao? Phủ Quốc Cữu, cả một nhà đều vô cùng nghênh ngang, đến ngay cả Cung phủ cũng phải nể quốc cữu gia bảy phân, huống chi là những người dân thường như chúng ta.

Phụ nhân liếc nhìn nàng một cái rồi bất đắc dĩ nói.

- Ô ô, cháu giá đáng thương của ta! Hôm nay đã là ngày thứ tám, không biết sẽ bị hành ra bộ dáng gì!

Đinh Hiếu lại ô ô khóc rống lên.

- Ông à!

Phạm Hoài An không biết nên an ủi ông thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc