BẤT GIÁC RƠI VÀO LƯỚI TÌNH

“Nói xa quá rồi đó, mới hẹn hò thôi mà, ai muốn kết hôn với cậu chứ.”

Vành tai tôi nóng muốn phỏng, để chuyển lực chú ý, tôi mau chóng mở cửa đi ra ngoài.

Thấy tôi, cô Chu lại nở nụ cười từ ái: “Khương Khương đói chưa nào? Ăn trước mấy quả cherry lót dạ đi con, cô với mẹ con nấu cơm tiếp đây ―― Chu Khinh Nghiên, lại bóc vỏ tôm cho mẹ.”

Cũng sắp tròn hai mươi năm làm hàng xóm rồi, thả tôi ở nhà họ Chu quả là xe nhẹ chạy đường quen.

Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô Chu đi nấu một bình vang nóng.

Tôi mới uống hai chén nhỏ mà đã thấy chóng mặt.

Ỷ vào việc phòng khách không bật đèn, ánh sáng khi mờ khi tỏ nên tôi dính lên người Chu Khinh Nghiên, tỏ vẻ muốn hôn.

Mẹ tôi đang cầm ly, thần thái rất tự nhiên, chỉ khẽ liếc tôi một cái: “A Nghiên, cô thấy Khương Vọng lại say rồi, phiền con đưa con bé về phòng hộ cô.”

“Đêm nay cô với mẹ con định cày phim xuyên đêm, đành nhờ con chăm nó hộ cô vậy.”

Chu Khinh Nghiên gật đầu, đỡ tôi đứng dậy: “Cô cứ yên tâm ạ.”

Chờ hai mẹ ra khỏi cửa, Chu Khinh Nghiên lập tức bế thốc tôi lên.

Tôi ôm cổ cậu ấy, hỏi: “Có phải dạo này tớ tăng cân rồi không?”

“Hình như có chút…”

Tôi giận dữ: “Cậu có biết cách nói chuyện với con gái không thế?”

“Nhưng nếu cảm nhận tỉ mỉ hơn, hẳn là do trời lạnh, mặc nhiều áo nên mới thế.”

Rất tốt, rất thức thời.

Tôi hài lòng tựa đầu lên lồng ngực cậu ấy, để cậu ấy bế về phòng ngủ.

Chu Khinh Nghiên giúp tôi cởi áo len và váy, sau đó lại vắt khăn nóng và giúp tôi lau mặt.

Sau đó, cậu ấy rời đi một lúc lâu rồi mới quay lại.

Chờ khi cậu ấy về, tôi đã ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt tuy đờ đẫn nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc.

“Tớ đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

Chu Khinh Nghiên ngồi xuống cạnh tôi: “Chuyện gì nào?”

Men rượu khiến tư duy của tôi trì trệ. Tôi cúi đầu suy nghĩ hai giây rồi mới tiếp tục nói: “Nếu cậu không thích Trình Vi, vậy tại sao sáng sớm hôm đó lại tới sân bay đón cậu ta?”

“Tớ đón cậu ta bao giờ?”

Chu Khinh Nghiên không biết phải làm sao, “Cậu ta vào trường rồi liên lạc với tớ, lúc ấy tớ mới biết cậu ta đến đó chứ.”

“Vậy sáng sớm ngày ra cậu đã rời nhà làm gì vậy? Hôm đấy cậu cũng đâu có tiết…”

Chu Khinh Nghiên đột nhiên hít một hơi thật sâu, quay người đi ra ngoài.

Khi trở về còn cầm theo một hộp quà thật dài.

“Cây sáo mà cậu muốn có đó, tớ có thấy ông chủ cửa hàng nhạc cụ đăng trên trang cá nhân, nói là có hàng rồi nhưng không nhận đặt trước. Vì thế tớ phải đi từ sáng sớm để kịp mua, làm quà năm mới cho cậu.”

Có thể là do trong phòng mở máy sưởi quá nóng, hoặc là do mùi hương thoang thoảng trên người cậu ấy, mùi vang đỏ quyện cùng hương cam quả khiến người ta mê mẩn.

Tóm lại là, sau khi nhận hộp quà đó và cất kỹ sau lưng, mặt tôi đỏ bừng lên: “Đang yên đang lành tự nhiên lại tặng quà năm mới cho tớ làm gì?”

Chu Khinh Nghiên ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Bởi vì tớ không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với cậu nữa.”

“Mặc dù biết chuyện đàn em ở Học viện Nghệ thuật kia cậu chỉ nói linh tinh thôi, nhưng tớ vẫn sợ cậu thật sự bị người khác “bắt cóc” mất.”

Đột nhiên Chu Khinh Nghiên lại nhắc tới đàn em, khiến tôi sửng sốt một hồi lâu, mãi sau mới có thể nhớ ra công cụ hình người mà mình đã lợi dụng tên tuổi vài lần này.

Tôi lại cố gắng ngụy biện, giữ lại chút thể diện cho mình: “Nói bậy nói bạ, người ta có mời tớ ăn đồ ngọt thật mà. Nếu không phải cậu dùng nhan sắc quyến rũ tớ thì, hừ hừ…”

Chưa gì đã bị Chu Khinh Nghiên vạch trần: “Hôm đó cậu kéo Hứa Đào rời đi, tớ cũng đuổi theo, vừa hay nhìn thấy cậu đàn em kia dẫn bạn gái mới đi tới căng tin.”

!

Tôi khiếp sợ tột cùng, bắt đầu cảm thấy thẹn rồi chui tọt vào trong chăn.

Mãi cho tới khi thở không nổi nữa, tôi mới thò mặt ra, đôi tai vẫn nóng như lửa đốt.

“Xin lỗi nha, tớ nói bừa mà cũng thành thật luôn nè.”

Chu Khinh Nghiên bắt gặp ánh mắt bừng lửa giận của tôi thì nhếch khóe môi cười.

Cậu giơ tay lên, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo một cách chậm rãi.

“Mặc cậu xử trí, coi như bồi tội, có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc