BẤT NHỊ CHI THẦN



"Ôi trời ơi! Đằng kia không phải là chồng sắp cưới của Tưởng Thuần à? Nghiêm Úc đúng không? Ôi nhìn con nhỏ kia kìa, em đi gần lại một chút để chị nhìn lại xem!"
"Đúng rồi! Đây là nữ hai của bộ phim cổ trang đợt trước mà! Cha Nghiêm Úc cũng thật không phải là người, mới vừa đính hôn đã ngoại tình rồi! Không phải, mẹ nó, cái này nên gọi là ngoại tình hay là vượt rào?"
Hai ngày không chợp mắt mà còn có thể phấn khích, luôn đi đầu trong sự nghiệp buôn chuyện của mình, từ đáy lòng Quý Minh Thư cảm thấy, Cốc Khai Dương trời sinh chính là paparazzi chuyên nghiệp cùng với khả năng chiến đấu đứng đầu.
Cô chỉnh thấp âm lượng của tai nghe xuống, miễn cưỡng chịu đựng giọng hét của Cốc Khai Dương.
Nghe Cốc Khai Dương miệng không mỏi, phổ cập "30 giây kiến thức khoa học" về lịch sử đen tối của cô nàng bên cạnh Nghiêm Úc, thấy cô vẫn còn muốn nói tiếp, Quý Minh Thư đẩy đẩy kính râm, hạ giọng xuống kịp thời kêu "Dừng", nói: "Được rồi, chị biết nhiều về cuộc đời của ngôi sao tuyến 38* như vậy là định viết sách giúp cô nàng truyền lại đời sau à?"
(*) ngôi sao tuyến 38: Chỉ những người không ai biết đến.

VD, tuyến 1, tuyến 2 là nổi tiếng, tuyến 18/38 là vô danh
Cô chăm chú nhìn vào trong camera hình ảnh Nghiêm Úc thân mật kéo tay cô nàng tuyến 38 kia vào thang máy, nhìn không chớp mắt.

Cuối cùng, khi khuôn mặt hai người đó lộ ra, còn rất kịp thời mà chụp màn hình một cái.
Cốc Khai Dương không nhịn được nhắc nhở, "Đi theo sau đi, xem bọn họ ở chỗ nào."
"Chị có bị điên không, cũng không phải là chồng em ngoại tình."
Hơn nữa cô có thân phận gì chứ, cô cũng không muốn làm hành động đáng khinh bỉ như thế.
Quý Minh Thư nghiêng đầu, đeo kính râm, xem như không có việc gì mà ra đường dạo phố.
-
Đi dạo phố một mình cũng không có gì thú vị, cô chỉ mua ba chiếc túi, một đôi giày, cùng với một chiếc áo khoác, sau đó lại đến chỗ làm của Cốc Khai Dương, cùng nhau ăn cơm trưa.
Buổi trưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, đợi buổi chiều thương hiệu sẽ đến đón cô đi thăm xưởng Haute Couture.
Sau khi tỉnh dậy, nghĩ đến chiếc váy mới, tâm trạng Quý Minh Thư không tồi, lúc rời khách sạn còn đang nghĩ đến mấy buổi concert của mình.

Có điều còn chưa ra khỏi khách sạn, đằng sau đã có người gọi cô, "Quý Minh Thư?"
Âm thanh này rất quen, cô quay đầu lại thì thấy Tưởng Thuần đang mặc một bộ váy Chanel hồng nhạt, đầu đội mũ Beret, xinh xắn đứng ở khu nghỉ ngơi, bên cạnh còn có phục vụ của khách sạn đang giúp đẩy hành lý.
Quý Minh Thư đứng lại một lát, chậm rãi tháo kính râm xuống.
Tưởng Thuần thấy Quý Minh Thư phản ứng như vậy thì rất hài lòng, tuy rất ghét Quý Minh Thư, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, Quý Minh Thư từ nhỏ đã tiếp thu được bao nhiêu tinh hoa trong giới danh viện, tạo ra mắt nhìn tương đối hoàn hảo, nếu có thể làm Quý Minh Thư bất ngờ thì chắc là trang điểm quần áo của mình không nay không tệ? Cô bỗng nhiên cảm thấy đắc ý.
"Tại sao cô lại ở đây?" Quý Minh Thư hỏi.
Tưởng Thuần cho rằng Quý Minh Thư đang muốn chế nhạo cô việc không có thương hiệu nào gửi lời mời, theo bản năng nói: "Khách sạn cũng không phải do nhà cô mở."
Nói xong, Tưởng Thuần im lặng ba giây.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, khách sạn này năm trước vừa mới bị Quân Dật thu mua, cũng đúng là của nhà cô mở.
Cũng may cô nhanh chóng phản ứng lại, nói thêm: "Paris cũng không phải là vườn hoa của nhà cô, Quý đại tiểu thư có phải đang quản hơi rộng hay không? Nghiêm Úc gần đây đi Paris công tác, tôi tới đây tạo niềm vui bất ngờ cho anh ấy, không được chắc?"
Nhắc tới vị hôn phu Nghiêm Úc này, sống lưng cô mới thẳng lên một chút.
"..

Niềm vui bất ngờ?"
Quý Minh Thư nhất thời cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
"Đúng vậy, Nghiêm Úc nhà tôi đi công tác ít nhất cũng để lại địa chỉ, không giống Sầm tổng nhà cô, bận rộn quanh năm suốt tháng đều không thấy mặt mũi đâu."
Thấy Tưởng Thuần có vẻ mặt ấu trĩ đắc ý, Quý Minh Thư không không nói lại, mà khuôn mặt còn mang vẻ trìu mến.
Thật ra Tưởng Thuần vốn không phải người trong giới, nhưng cha cô rất có bản lĩnh, từ làng chài nhỏ Thâm Quyến mà có thể rời quê lên thành phố làm ăn, lăn lộn bước vào giới nhà giàu như hiện nay, nắm trùm ngành công nghiệp ăn uống, kiếm được một thùng vàng thật bạc trắng.
Hơn nữa cha cô rất có dã tâm, mấy năm trước cả nhà từ Thâm Quyến lên Bắc Kinh, bằng khối tài sản đồ sộ đã thành công bước chân vào giới danh môn vọng tộc, còn cùng Nghiêm gia kết thông gia.
Nghiêm gia là gia đình có bối cảnh quân chính*, nhà cao cửa rộng hiển hách một thời nhưng đời sau lại không có tiền đồ bằng con cháu các gia tộc đồng trang lứa, hơn nữa vận khí không tốt, đã xuống dốc từ sớm.
(*) quân chính = quân đội-chính trị
Hai nhà đính hôn, là điển hình của việc new money và old money dựa vào nhau, kết thân theo nhu cầu.
Thực ra loại liên hôn như này, việc có người bên ngoài cũng không mấy ai chỉ trích, mạnh ai người nấy chơi vốn dĩ là thái độ bình thường, Quý Minh Thư có bắt gặp thì cũng coi như không, đương nhiên sẽ không ở trước mặt đương sự nói một tiếng, cùng lắm chỉ buôn chuyện với bạn bè một chút thôi.
Nhưng mấu chốt chính là -- cô nàng Tưởng Thuần này có tình cảm thật lòng, chính cô không tự kiềm chế được mình, nhất kiến chung tình mà thích Nghiêm Úc.
Tưởng gia có quá nhiều lựa chọn, nếu không phải Tưởng Thuần thích, hoàn toàn không tội gì mà phải đính hôn với loại gia tộc sa cơ thất thế không chút khởi sắc nào như Nghiêm gia.
Quý Minh Thư thái độ khác thường, vừa an tĩnh vừa nhìn Tưởng Thuần bằng ánh mắt trìu mến làm cô thấy nổi da gà, cô chậm rãi đi về phía trước, vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn lén Quý Minh Thư.
Quý Minh Thư đang ở do dự xem có nên xen vào chuyện người khác nhắc nhở một câu hay không, liền nghe thấy Tưởng Thuần trước mặt hô lên một tiếng đầy bất ngờ, "Nghiêm Úc!"
Ok.
Không cần cô phải nhắc nhở.
Cách đó không xa, Nghiêm Úc cùng với nữ minh tinh tuyến 38 kia đang tựa vào nhau từ thang máy đi ra, quần áo hai người cũng khác so với lúc sáng.
Quý Minh Thư cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, thấy hai người có tư thế này liền biết rằng, có lẽ vừa nãy trước khi ra cửa đã làm một trận.
Thật ra ngoại hình của Tưởng Thuần không tệ, chỉ có mắt thẩm mĩ quá kém, đắp toàn hàng hiệu lên người mà nhìn cứ như hàng Taobao 88 tệ cả ship, hơn nữa bây giờ đang điên cùng vì tình, la lối khóc lóc om sòm, hoàn toàn ngược lại so với bông hoa sen trắng nhỏ nhu nhược đáng thương đứng bên cạnh Nghiêm Úc đằng kia.
Quả nhiên, ầm ỹ chưa đến hai câu, Nghiêm Úc đã đưa bông hoa trắng nhỏ kia bảo vệ phía sau lưng, không kiên nhẫn mà đẩy Tưởng Thuần ra.
"Cô thấy đã đủ chưa? Ở đây làm ầm ĩ là có ý tứ gì? Cô tự nhìn xem cô như bây giờ có mất mặt không hả?"
"Tôi mất mặt?"
Mắt Tưởng Thuần đỏ lên, nước mắt đã chuẩn bị trào ra.
Vừa xô xát một hồi, mũ của cô bị lệch, tóc tai quần áo cũng trở nên lộn xộn, nhìn qua thấy có chút chật vật.
Phía bên kia, bông hoa nhỏ giống như đã tập luyện từ trước, thần không biết quỷ không hay mà đeo khẩu trang cùng kính râm lên, lại sợ hãi trốn tránh ở phía sau Nghiêm Úc, nhỏ giọng nói: "A Úc..


Em không thể bị chụp đâu."
Nghiêm Úc vỗ nhẹ tay cô ta, cau mày quay đầu lại, đến cả việc nhìn Tưởng Thuần một cái cũng không muốn, giọng nói toát ra vẻ buồn chán đến cực độ, "Chuyện của chúng ta về nước rồi nói, nếu cô muốn mất mặt ở đây thì cứ tiếp tục làm loạn đi, đừng có lôi tôi vào."
Tưởng Thuần ngơ ngẩn, dường như còn không dám tin tưởng vị hôn phu ngày trước đã từng ôn nhu thân thiết nay lại lật mặt nhanh như bánh tráng, có thể đối xử với cô như vậy.
Nghiêm Úc che chở cho cô nàng bạch liên hoa rồi rời đi, bông hoa trắng đó cũng không biết có phải cố ý hay không, còn đụng vào vai Tưởng Thuần một cái.
Quý Minh Thư nhìn không nổi, đứng cách đó không xa đột nhiên cười khẽ, "Thực sự không ngờ nha, tra nam cùng tiểu tam bị bắt gian ngay tại chỗ lại không thấy mất mặt, còn bảo vợ sắp cưới của mình mất mặt nha." Giọng nói cô không quá cao, nhưng mấy người ở đây đều nghe thấy.
Nghiêm Úc lúc này mới chú ý tới Quý Minh Thư, sắc mặt hắn tối sầm, muốn nói Quý Minh Thư không cần xen vào việc người khác, nhưng nghĩ đến việc có thể chọc giận hai nhà Sầm Quý, lại phải nuốt lại mấy câu muốn nói.
"Không phải anh ngại mất mặt à? Bạn bè ngoại quốc không hiểu tiếng Trung, hay là để tôi giúp anh phiên dịch một chút, rồi vứt sạch thể diện luôn."
Nhìn qua tình nhân trong tay Nghiêm Úc, Quý Minh Thư lại mỉa mai, "Từ đầu xuống chân đều mặc đồ của vợ sắp cưới mua cho, anh đúng là hợp tình hợp lý thật đấy."
Nghiêm Úc: "Cô!"
Nghiêm Úc không có bậc thang nào để bước xuống, bông hoa sen trắng kia đã hiểu chuyện, lập tức làm ra vẻ lấy hết can đảm, một mình gáy lấy tội danh, run run khom lưng tiến về phía trước, "Tưởng tiểu thư, thật xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện riêng có được không? Không cần phải ở đây.."
Cô ta còn muốn tiến lên kéo tay Tưởng Thuần, Quý Minh Thư đã đứng chắn phía trước, lạnh lùng cắt ngang, "Cô là cái thá gì, tránh ra." Ánh mắt lại dời về phía Nghiêm Úc.
Ý tứ của cô rất rõ ràng, xin lỗi.
Nghiêm Úc trong lòng tức giận nhưng lại không thể giải tỏa, đỡ trán, cắn chặt răng, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được, là tôikhông đúng, là tôi mất mặt.

Chuyện này về nước tôi sẽ tự mình tới nhà giải thích với bác Tưởng, còn bây giờ tôi phải đi có việc, xin phép đi trước."
Quý Minh Thư không ngăn cản.
Truyện đã như vậy rồi mà còn không muốn dỗ dành Tưởng Thuần, có ngăn lại cũng chẳng để làm gì.
Cô quay đầu lại, đi đến bên cạnh Tưởng Thuần.
Không đợi cô mở miệng, Tưởng Thuần vừa khóc vừa tức giận nói: "Không cần cô giả bộ tốt lành! Thấy tôi bị chê cười, cô rất vui phải không? Cô cho rằng chồng cô tốt đẹp lắm chắc? Đều không phải hạng tử tế đâu!"
"..."
"Chồng tôi có phải người tử tế hay không không phiền cô nhọc lòng đâu."
Quý Minh Thư thấy phiền nhất là loại người bị bệnh hoang tưởng bị hại* này, vốn đang nghĩ đến việc an ủi cô nàng hai câu, như vậy thì tốt rồi, trực tiếp bỏ qua luôn.
(*) Hoang tưởng bị hại: Những người hoang tưởng bị hại thường có suy nghĩ rằng họ đang bị ghét bỏ, ám hại, thậm chí muốn sát hại họ, nên họ dễ có hành động tấn công người khác.

(Nguồn: Bookingcare.vn)
Cô lạnh nhạt đeo kính râm, bước lên đôi giày cao gót cộp cộp phóng khoáng rời đi.
-
Lời nói của Tưởng Thuần cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng thử váy của Quý Minh Thư.
Chiếc váy ren lụa hồng nhạt trước đây Quý Minh Thư đã từng mắc thử một lần, sau đó thợ may lại chỉnh sửa lại dựa theo dáng người cô.
May đo hoàn thành, cô tương đối hài lòng với hiệu quả của bộ trang phục.
Cô nhờ người quay hộ một đoạn video ngắn, gửi cho Cốc Khai Dương.
Cốc Khai Dương chắc đang bận, không xem tin nhắn, một lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời.
Cô lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, chèn thêm filter màu tươi mát rồi gửi cho Sầm Sâm cũng.
Quý Minh Thư: 【 Được không? Váy mới tôi đặt.


Khi Quý Minh Thư nhắn tin, đế đô đã chìm vào buổi đêm, bức màn xanh sẫm u tối phủ lên, đèn neon ven đường cũng dần dần sáng lên.
Sầm Sâm mới vừa họp xong, nhận lấy điện thoại từ chỗ Chu Giai Hằng, nhìn qua hời hợt.

Tin nhắn chưa đọc rất nhiều, đầu tiên là mấy thông báo trừ tiền trong thẻ, sau đó lại có tin nhắn WeChat từ Quý Minh Thư.
Ngày thường, anh và Quý Minh Thư rất ít khi liên lạc, nếu cần thì cũng gọi điện thoại trực tiếp, Quý Minh Thư chủ động nhắn WeChat cho anh cũng là điều hiếm thấy.
Anh nới lỏng cà vạt, click mở video.
Video rất ngắn, chưa tới mười giây, trong đó là Quý Minh Thư xách váy xoay xoay hai vòng, cuối cùng quay đầu wink một cái.
Anh xem xong một lần, lại xem lại lần nữa, rồi sau đó lại mở lại lần thứ ba.
Chu Giai Hằng đi theo bênh cạnh Sầm Sâm, phát hiện Sầm Sâm cứ xem đi xem lại một đoạn video, thấy hơi mò nhưng cũng không dám nhìn trộm nhiều hơn.
Đến khi đã trở về văn phòng, Sầm Sâm dừng xem video.
Trong giao diện còn tin nhắn của Quý Minh Thư gửi đến, cũng không biết là anh muốn khen thật lòng hay khen cho có, chỉ nhắn lại một chữ, đơn giản trở về câu: "Đẹp."
Thấy Sầm Sâm hiếm khi không bày ra bản lĩnh tranh cãi "Cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng cả trái đất", Quý Minh Thư tâm tình không tồi, hãy diện mà hỏi ý kiến anh: "Có phải là mang nét phóng khoáng trong trẻ trung, lại có chút bitchy trong một chút nét cao cấp không?"
Sầm Sâm không tiếng động cười nhạt, mở hồ sơ ra, sửa lại: "Tôi lại cảm thấy đây không phải chỉ là một chút cao cấp."
180 nghìn euro một chiếc váy mà cô nói là có chút cao cấp, thế mà cô cũng nói được.
Sầm Sâm ngẩng đầu hỏi Chu Giai Hằng: "Vợ tôi đến Paris từ khi nào?"
Chu Giai Hằng khựng lại, "5h sáng nay."
Ngay sau đó, anh ta lại tự động báo cáo hành trình mấy ngày kế tiếp của Quý Minh Thư, về cơ bản chính là xem show một chút, còn có ăn trưa, ăn tối, uống trà chiều cùng với giới thượng lưu.
Cũng không rõ Sầm Sâm có cẩn thận nghe hay không, chờ báo cáo xong, giọng nói anh bình đạm mà đánh giá một câu, "Cô ấy rất bận rộn."
Chu Giai Hằng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thức thời mà không đáp lời.
Trong khi đó, ở phía bên kia, tâm tình Quý Minh Thư rất thoải mái.
Cô còn đặc biệt tự luyến mà đem câu nói "Tôi lại cảm thấy đây không phải chỉ là một chút cao cấp" kia của Sầm Sâm lý giải thành lời khen, định sẽ mua kẹp cà vạt cao cấp cho Sầm Sâm để khen thưởng.
Nhưng đúng lúc này, âm báo WeChat kêu lên keng keng.
Quả nhiên, rắm cầu vồng* của biên tập Cốc có đến muộn thì cũng không vắng mặt.
(*) rắm cầu vồng: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ việc fan cuồng nhiệt khen idol, đánh rắm cũng như cầu vồng
Cốc Khai Dương: 【Ồ, đây là tiên nữ nào mới rơi xuống trần gian đây! 】
Cốc Khai Dương: 【Váy không phải là Haute Couture đâu, là em mới đúng! 】
Cốc Khai Dương: 【 Chim hoàng yến nhỏ bảo bối của chúng ta có dáng vẻ mĩ mạo cùng bộ dáng tiêu tiền thật khiến người ta mê muội! 】
Cốc Khai Dương: 【 Mẹ ơi, rốt cuộc phải kiếm bao nhiêu tiền nữa mới có thể đoạt lấy em từ tay tên đàn ông thối kia đây? 】
Không có so sánh thì không có đau thương.
Quý Minh Thư chụp ảnh gửi Sầm Sâm, muốn cho anh học tập một chút cách đưa ra lời nhận xét đúng đắn là như thế nào.
Sầm Sâm đọc được tin nhắn, ánh mắt dừng lại ở mấy chữ "tên đàn ông thối" kia.
Cho nên hóa ra cô cùng với bạn thân gọi anh như thế đấy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc