BẤT NHƯ LAI OẢN MẠNH BÀ THANG

Khinh Ngữ hồ?

Phàn Thiện nhíu mày, không nhớ mình đã gặp nam tử anh tuấn kia từ khi nào. Dường như đúng như trong dự liệu, gương mặt nam tử không khỏi lộ vẻ thất vọng. Hắn chua chát cười, lấy ra một khối ngọc bội màu tím nhạt trong ống tay áo. Viền ngọc được mài giũa tinh xảo, bóng bẩy mượt mà, chính giữa khắc chữ 'An', đây là di vật mẫu thân để lại cho hắn.

Dù ở Thương Kỳ hay Phong Lâm cũng đều rất khó để kiếm được khối ngọc tím này, bởi nó chính loại ngọc thượng thừa, vô cùng quý hiếm. Trông thấy ngọc bội, Phàn Thiện từ từ tìm lại chút ký ức. Nàng quan sát kỹ ngũ quan trên mặt nam tử, cuối cùng nhận ra đối phương là ai. Một lúc lâu, nàng nhẹ thở dài, nói: "Trương Khanh, sao ngươi tới đây?"

Lúc này nam tử mới nở nụ cười, da dẻ tái nhợt có chút sức sống, tử khí giảm đi vài phần. Thời gian như quay về thời điểm hắn còn đang là một thiếu niên mới biết yêu, ngơ ngác đứng bên hồ nhìn nữ tử lạnh lùng đi xa, khuôn mặt tuấn tú phản chiếu tia nắng ban chiều, nụ cười có phần ngờ nghệch.

Đây là một câu chuyện cũ vô cùng bình thường, xảy ra trong tình huống nhất kiến chung tình. Ngày hôm đó, cậu thiếu niên vừa lên mười tám rời nhà du ngoạn, trốn đám tùy tùng, một mình đến hồ Khinh Ngữ ở Ấp Thành để câu cá, không ngờ đụng phải mấy tên cường hào. Dù đã giao nộp hết sạch tiền bạc rồi nhưng bọn chúng vẫn muốn lấy thêm khối ngọc tím, thứ hắn luôn giắt trên người. Chứng kiến di vật của mẫu thân bị cướp đi, lập tức hắn nóng máu, liều mạng giành lại, bất kể đối phương đông người.

Có thể tưởng tượng được kết quả như thế nào.

Trương Khanh vốn sinh ra trong nhung lụa, luôn được người nhà cưng nựng yêu chiều, rất ít khi biết đau. Cho nên khi bị trúng mấy đòn đánh, đương nhiên là hắn không chống đỡ nổi. Sau khi một tên ác bá đạp Trương Khanh ngã lăn xuống đất, gã rút đoản đao định đâm hắn. Ngay tại khoảnh khắc Trương Khanh nghĩ mình sắp chết, chợt nghe thấy gã ác bá kêu rú lên. Vừa mở mắt ra, một khôi bào nữ tử đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Trong vùng ngược sáng, hắn nhìn thấy mái tóc đen bay bay, tà áo phấp phới, tựa như thần nữ từ trên trời giáng xuống.

Nữ tử nghiêng mặt, nói gì đó với đám ác bá. Trương Khanh nghe không rõ, nhưng vẫn nhìn thấy được dung nhan tuyệt thế của đối phương. Chớp mắt thời gian như ngưng đọng, hắn ôm ngực, gắng gượng đứng dậy, há miệng định nói nhưng không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ ngơ ngẩn ngắm nhìn nữ tử.

Mặt mày đẹp như tranh vẽ, dáng vẻ điềm tĩnh như nước hồ thu, nữ tử thanh cao này hệt như mây trắng tinh khiết trên trời, mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chứ không thể chạm tới.

Mấy tên ác bá loạng choạng rời đi, nữ tử đưa khối ngọc bội cho Trương Khanh, hỏi hắn: "Vì nó mà bỏ cả tính mạng, có đáng không?"

"Ta... Đây... đây là di vật của mẫu thân, ta không thể..."

"Trên ngọc có khắc chữ An." Nữ tử nhìn Trương Khanh, ánh mắt lạnh lùng, thanh âm lãnh đạm nhưng lại khiến đáy lòng hắn gợn sóng: "Mẫu thân ngươi gửi gắm ngụ ý này, hẳn ngươi cũng hiểu."

Ngọc An, ngụ An. Chỉ cần Khanh nhi bình bình an an, người làm mẹ như ta không còn vướng bận gì nữa.

Câu nói của mẫu thân lúc lâm chung vang vọng trong tai. Trương Khanh cảm giác như bị ai đó đánh một quyền, hắn lúng túng, vươn tay nhận khối ngọc, hốc mắt nóng hổi, chợt thấy nữ tử khẽ vung tay áo, xoay người rời đi. Lúc này Trương Khanh mới lấy lại tinh thần, thầm trách bản thân chưa kịp nói lời cảm tạ người ta, hắn vội vàng hô lớn: "Tiên nhân, đa tạ ngài đã xuất thủ cứu giúp! Tại hạ tên Trương Khanh, sau này chúng ta có duyên gặp lại không?"

Tiên tử không trả lời, bóng dáng thanh thoát biến mất rất nhanh, để mặc cậu thiếu niên đứng sững bên hồ. Qua một lúc lâu, hắn cười ngây ngô, ánh chiều tà đỏ rực, tia nắng hoàng hôn bao phủ quanh người.

...

"Sau lần gặp gỡ năm đó, đến giờ tại hạ vẫn chưa quên được ngài." Trong viện, gió thổi xào xạc. Dường như Trương Khanh đã phải dồn hết dũng khí, mãi mới chậm rãi mở miệng. Phong Vô Nhai và Trì Hàn im lặng không lên tiếng, chỉ đứng một bên quan sát. Còn Câu Nguyệt thì trầm mặc mím môi, quanh người tản phát khí tức nguy hiểm, dáng vẻ lạnh lùng tựa như nữ vương cao cao tại thượng.

Phàn Thiện khẽ lắc đầu: "Sao ngươi biết ta ở đây?"

"Ta... sau khi ta tới Phong Lâm làm ăn thì tình cờ gặp được ngài, nhưng lúc đó quá vội, ta không kịp gọi ngài lại, mà ngài hình như không nhận ra ta..." Hai năm sau ngày đó, hắn cùng bằng hữu đến Phong Lâm, lúc tới thành nhỏ dưới chân núi Thần Ẩn thì nhìn thấy Phàn Thiện. Chỉ cần liếc mắt một cái, Trương Khanh biết ngay đối phương chính là nữ tử từng cứu mình bên hồ Khinh Ngữ, thế nhưng thân ảnh kia rất nhanh lại biến mất trong biển người, không thấy tăm hơi.

Khổ sở tìm kiếm trong vô vọng, Trương Khanh đành hậm hực hồi hương, về sau mắc bệnh phong hàn, thân thể càng ngày càng sa sút. Trải qua nửa năm chống chọi với bệnh tật, hắn liền ly khai nhân thế. Nhưng vào thời khắc hồn lìa khỏi xác, chợt ý niệm dao động, linh hồn đã phiêu du tới chốn này.      

"Đôi khi... cố chấp không bằng quên đi." Phàn Thiện nhẹ giọng nói.

"Ta... ta hiểu..." Trương Khanh gục đầu, ánh mắt ảm đạm, hắn nhìn thoáng qua đôi tay đã chuyển màu xanh đen của mình, cười khổ: "Biến thành quỷ hồn nhưng không chịu về cõi âm, lang thang nơi dương gian lâu như vậy, quả thực là hành vi phạm pháp. Nhưng nhờ vậy mà có thể gặp lại tiên nhân, tâm nguyện của Trương Khanh này cũng xong rồi... Thưa hai vị đại nhân, ta sẽ đi cùng hai ngài." Hắn nhìn nhóm Trì Hàn, sau đó trao khối ngọc bội cho Phàn Thiện: "Ta không thể mang theo cái này được, mong tiên nhân tiếp nhận."

"Được." Phàn Thiện thản nhiên đáp, cầm khối ngọc bội dưới cái nhìn sắc lẹm như đao của miêu mỹ nhân nào đó.

Phong Vô Nhai bước tới, xuất ra túi Phong Hồn, nàng thu hồi hồn phách Trương Khanh vào trong túi. Sau đó gương mắt nhìn ánh trăng dần ngả về tây, nói với Phàn Thiền: "Tam Nhi à, chúng ta còn có việc nên phải về Minh Giới trước, hẹn ngày tái ngộ nhé. Khi nào có dịp thì ta sẽ qua chơi với các ngươi."

"Ừm." Phàn Thiện nhếch môi, dõi theo bóng lưng hai người rời đi.

Phong Vô Nhai cùng Trì Hàn hướng về phía thung lũng đằng xa. Nơi đó ẩn giấu một cánh cổng cực kỳ bí mật, có thể thông xuống Minh Giới - Quỷ Môn. Trên đường đi, hai người luôn trầm mặc. Phán Quan đại nhân cảm thấy quá yên tĩnh, nàng tìm chủ đề nói chuyện: "Ách... quả nhiên hồn phách Trương Khanh đã bị yêu khí xâm thực, trở nên biến dị rồi, sau khi về còn phải thanh lọc nữa. Có điều như vậy cũng mừng, hắn chưa biến thành ác linh."

"Ừm." Trì Hàn trầm giọng. "Kể ra cũng thật đáng thương."

"May là chúng ta tóm được hắn trước khi đến ngày quỷ tiết*." Phong Vô Nhai cười tươi: "Đến rồi lại càng bận rộn."

*Quỷ tiết: hay còn gọi là tháng cô hồn, ngày xá tội vong nhân (15/7 Âm Lịch).

Hắc bào nữ tử không lên tiếng phủ nhận, nàng như nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Bằng hữu của ngươi... là chủ nhân của Bạch Chúc đó."

"Hả?" Thanh y Phán Quan ngơ ngác. "Bạch Chúc nào cơ?"

...

Hai người còn lại ở đầu này thì không hài hòa như vậy. Câu Nguyệt xinh đẹp quý phái đang khoanh tay trước ngực, nhìn Phàn Thiện chằm chằm, lạnh lùng nói: "Sao ngươi lại nhận khối ngọc đó?"

"Vì sao không được?" Người đối diện bình tĩnh đáp trả, đôi mắt màu hổ phách vẫn ra vẻ bình thản, không chút cảm xúc.

Câu Nguyệt quắc mắt, nộ khí phun trào: "Ngươi! Ngươi không phát hiện hắn thích ngươi hả?" Vậy mà vẫn nhận, bộ nàng ta không biết khối ngọc đó chính là tín vật đính ước sao? Không lẽ tên đầu gỗ này có tình ý với nam nhân kia?

"Với ta thì thứ này chỉ như một món đồ bình thường thôi." Phàn Thiện cong mi. "Hắn về Minh Giới rồi, đằng nào cũng sẽ phải đầu thai, không phải sao? Đến lúc đó thì kiếp trước biến thành quá khứ. Duyên đến duyên đi, tất cả đều theo hắn hết. Ta nhận khối ngọc này cũng là muốn dạy hắn học cách buông xuôi." Nói xong, nàng quăng ngọc bội vào tay Câu Nguyệt. "Ngày mai chúng ta sẽ xuống núi, mang nó theo đi... Nếu không thì làm sao có tiền nuôi ngươi được chứ."

Câu Nguyệt bình tĩnh nhìn nữ tử tiên phong đạo cốt trước mặt mình, cơn giận vừa xẹp xuống, nàng ngơ ngác nửa ngày, lập tức càng thêm phẫn nộ. Cái gì mà nuôi mình chứ... Thực sự xem mình như sủng vật sao...

Phàn Thiện thấy sắc mặt đối phương vẫn khó coi, vì vậy hỏi: "Ngươi đang giận à?"

"Hứ!" Miêu mỹ nhân xoay đầu đi chỗ khác, biểu thị sự bất mãn.

"Sao giận vậy?" Người bên kia tiếp tục hỏi.

"Đồ đầu gỗ, tại ngươi muốn thế đó!"

Dứt lời, hào quang lóe lên, Câu Nguyệt biến thành mèo trắng. Con mèo nhỏ thở hồng hộc bỏ đi, tung người nhảy lên nóc nhà rồi ngồi xuống, quay lưng về phía Phàn Thiện, đôi tai dựng thẳng, không thèm để ý người kia nữa. Bóng dáng nhỏ bé như cục bông tuyết, vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh.

Người đứng dưới ánh trắng lắc đầu, khóe mắt ẩn tia nhu hòa. Nàng quăng vài tấm phù chú, đùng vài tiếng, mấy tên nam tử đầy tớ xuất hiện, mỗi tên cầm một dụng cụ dọn dẹp, bắt đầu công việc sửa chữa tường rào.

...

Minh Giới vẫn u ám như mọi khi, Mạnh Vãn Yên bước ra từ Quỳnh Hoa Điện, xách cây đèn lồng, đi vào hành lang ngoằn ngoèo. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên bạch y giúp xua bớt sự lạnh lẽo. Dần dần, cước bộ đều đặn biến mất theo từng chồng cột vuông tinh xảo đằng xa.

Xuyên qua vài cổng trăng, tiến đến cạnh vườn hoa.

Dưới mái hiên xa xa là phù đăng chưa bao giờ tắt, phản chiếu sắc đen trên cây cột chạm hoa nạm ngọc. Khung cửa sổ đóng kín mít, không thấy ánh đèn xanh lam phát ra từ bên trong. Mạnh Vãn Yên dời mắt, nàng lấy ra một viên ngọc trai màu lam nhạt từ trong nhẫn trữ vật. Đây là cống phẩm của Ly Hải Long Vương dâng cho Minh Phủ, cứ cách một trăm năm lại cống nạp một viên, có năng lực hô phong hoán vũ.

Mạnh Vãn Yên nâng tay lên cao, lẩm nhẩm đọc thần chú, ngọc trai bay ra khỏi lòng bàn tay nàng, lơ lửng giữa vườn. Tiếp đó, hơi nước tinh mịn từ trong ngọc trai rải rác, bao phủ cả vườn hoa lạc lối rộng lớn. Đúng lúc này, sắc trời bỗng sáng lên, tựa như miếng vải đen che trên đầu bị rạch đứt, ánh sáng rọi khắp thiên địa. Trong khoảnh khắc, ngày và đêm đã thay đổi.

Thoáng chốc, người đứng bên vườn hoa trông thấy một tia cầu vồng nhàn nhạt phản chiếu trong vùng đầy hơi nước, sắc màu rực rỡ xuất hiện chỉ trong nháy mắt rồi tan biến, nhưng lại tác động đến hoài niệm bị chôn dấu dưới đáy lòng nàng, hoài niệm về nhân gian, về những tháng ngày của kiếp trước.

Ngay tại thời điểm Mạnh Vãn Yên còn đang thất thần, chợt có tiếng 'két' nho nhỏ vang lên, cửa sổ điêu khắc tinh xảo bị mở ra. Nàng ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh theo bản năng, trông thấy Minh Vương điện hạ uy nghi đang tựa người lên khung cửa.

Ánh mắt hai người giao nhau, Minh Vương điện hạ cười mỉm, nụ cười tươi như ánh dương, khiến người ta có ảo giác như được chứng kiến khung trời sáng thêm lần nữa vậy. Diêm U khẽ cong mày, thanh âm trong trẻo như gió thoảng: "Mạnh đại nhân thật sự rất tận tụy với công việc nhỉ."

"Vương thượng đi sớm về muộn, trăm công nghìn việc, cũng là quân chủ rất tận tụy." Bạch y mỹ nhân lạnh nhạt đáp lại, không chút cảm xúc, giọng điệu châm biếm mỉa mai.

"Ha hả... Câu này của A Mạnh... khiến bản vương cảm giác hai ta khá xứng đôi đấy."

Minh Vương điện hạ lấy tay chống cằm, ý cười bên môi càng rộng. Bạch y mỹ nhân đứng ngoài cửa sổ lườm mắt, nàng vươn tay thu hồi cơn mưa, cất ngọc trai, xoay người bước ra cổng trăng.

————————————————————————————

Ly Hải Long Vương: (đấm ngực) Đó... đó chính là trân bảo quý hiếm, lão phu cống nạp cho ngươi đấy! (đau đớn) Vậy mà để cho người ta dùng làm đồ tưới cây kia là sao?!

Minh Vương điện hạ: Ừ hử, chỉ cần A Mạnh vui là được.

Long Vương: (uất ức) Nhưng... nhưng mà...

Diêm U: Phải rồi, ta nhớ ngươi có một viên dạ minh châu khá đẹp... Năm nay cống nạp nó cho ta đi! Để A Mạnh dùng làm đèn lồng.

Long Vương: Hở? (gào khóc) Ngươi... Diêm U! Ngươi là tên hôn quân...

Bình luận

Truyện đang đọc