BẤT PHỤ TƯƠNG TƯ


Hôn sự của Bạch Ngữ Yên đã thành, Quân Dao sau nhiều ngày trở về phủ Tướng Quân vẫn luôn buồn bã, rất ít khi ra khỏi phòng, đến cả Tinh Húc nàng cũng chẳng muốn gặp, chỉ nói thân thể không khỏe, cần an tĩnh nghỉ ngơi.
Mưa đêm vũ khúc trên mái ngói, nam nhân đứng trước hành lang tại thư phòng hai tay chấp sau lưng, luôn ghé mắt nhìn sang khuôn trăng nữ nhân ngồi lặng im bên cửa sổ, từ hướng đối diện hắn chẳng nhìn ra được đôi mắt mỹ lệ sau rèm châu kia là vui hay buồn.
Tâm tư nữ tử, nam nhân như hắn không thấu tường, nhưng vài phần lo lắng và nỗi buồn bã của nàng cơ hồ Tinh Húc có thể cảm thụ được.
Bạch gia đến đời phụ thân nàng thì phúc mỏng, không có nam nhân nối dõi, Bạch Quan nhân một lòng chung thủy quyết không nạp nhị phòng, bảo bối trân quý nhất chính là hai tỷ muội nàng, từ nhỏ Quân Dao luôn rất mực yêu thương muội muội, dồn hết cả tất thảy sự dịu dàng cho Bạch Ngữ Yên.
Nhưng một ngày nàng phát hiện sự bảo bọc của mình khiến nàng ta chán ghét vô cùng, khó trách Quân Dao trở nên hụt hẫng.
Hắn không biết an ủi nàng thế nào, càng không thể xen quá nhiều vào chuyện của nữ nhân, chỉ biết ôm một bụng ưu phiền và lo lắng.
Tống Từ lúc này đi đến, kính cẩn:
" Tướng Quân, ngoại thành có tung tích của người đó."
Ánh mắt ôn nhu chậm rãi thu về, con ngươi xám màu bỗng chốc trở nên sắc lạnh:
" Nói."
" Hồi Tướng Quân, thời gian gần đây phát hiện nhóm người lạ mặt thường xuyên lui tới địa phận núi Linh Sơn, hành tung bí ẩn, ăn mặc có chút kỳ quái, đặc biệt tất cả bọn chúng đều mang đai lưng Bạch Cốt, không loại trừ là thuộc hạ của Thiên Minh Tông."
Tinh Húc rơi vào trầm tư:
" Nói như vậy người đó nhất định cũng đã trở lại."
Tống Từ tiếp lời:
" Theo dõi đến dãy Linh Sơn thuộc hạ tự biết bên trong mang nhiều phòng bị, tránh đánh rắn động cỏ Tống Từ không dám tiến sâu, đợi lệnh của Tướng Quân.

"
Tinh Húc hơi ngửa mặt lên trời, chiêm ngưỡng từng hạt mưa trong suốt tan rồi lại tụ trên cành Lưu Tô, hơi lạnh bao quanh thân thể cao lớn, nam nhân trầm giọng nói:

" Ngươi làm tốt lắm.

Những tháng ngày bình yên có lẽ không còn lại được bao nhiêu nữa."
Lại nhìn sang viện đối diện:
" Những ngày qua ta bảo ngươi âm thầm quan sát phu nhân, nhìn thấy gì, nghe thấy gì tuyệt không được nói với bất kỳ ai thêm nửa chữ."
" Vâng, Tướng Quân.

"
" Còn nữa, có việc này ta muốn ngươi đi điều tra.

Nhớ, không được để lộ ra sơ hở."
" Thuộc hạ tuân mệnh."
Tinh Húc sắp xếp lại trạng thái thâm sâu trong đôi mắt xám màu, nhẹ nhàng phủi sạch hạt mưa li ti động trên tay áo.
Hắn quay đầu phẩy vạt áo rộng thùng thình không rõ màu sắc trong màn đêm mờ ảo, thong dong tiến gần đến gian bếp.
Ánh sáng xanh lạnh lẽo chiếm ngự mọi ngõ ngách trong không gian tĩnh mịch, chợt bừng lên rực rỡ bởi ngọn lửa cháy trong bếp lò.
Tống Từ tròn mắt nhìn hắn, khàn giọng thì thầm:
" Trời ạ, Tướng Quân của tôi ơi ngài định tự mình vào bếp hay sao?"
Nam nhân xắn tay áo gọn gàng, buộc vội đuôi tóc mây đen óng lên đỉnh đầu, thản nhiên đáp lại:

" Có vấn đề gì sao?"
Tống Từ có chút bối rối, nhưng không nhịn được mà đáp:
" Tướng Quân, không phải chứ? Thường ngày trừ việc đánh nhau ra ngài đã từng tự tay mình nấu thứ gì đâu? Ngài có chắc mình sẽ nấu được thứ gì đó dễ ăn không? Huống hồ tâm trạng của phu nhân hiện giờ không tốt, nếu nuốt không trôi sẽ lại cáu một trận cho xem."
Dứt câu, Tống Từ bất an cúi đầu, Tinh Húc cảm giác hắn bị xem thường, trong lòng không phục, cầm rau củ trên bàn ném vào thiếu niên, tức giận đáp trả:
" Ngươi dám xem thường bổn tướng?"
" Không phải, Tướng Quân."
Tống Từ mím môi, thật ra hắn rất muốn cười lớn, nhưng lại không dám.

Tinh Húc bắt tay vào việc, đồng tiền mép anh tuấn hiện ra, tự tin nói:
" Khi nữ nhân không vui chỉ cần làm vừa lòng dạ dày họ, nhất định sẽ khiến cả vườn hoa tươi tắn trở lại."
" Người nghe ai nói vậy chứ?"
" Là Lăng Triệt dạy ta."
" Lăng Phó Tướng sao? Tướng Quân, ngài ấy nổi danh phong lưu, đối với nữ nhân tầm thường trong thiên hạ thì dùng chiêu này đều có thể, nhưng với người đặc biệt như Tướng Quân phu nhân e là không có tác dụng."
Hắn nghểnh đầu, hỏi xoáy Tống Từ:
" Ngươi cũng thấy nàng đặc biệt sao?"
Thiếu niên hơi nhếch đuôi mày rậm, môi cong vui vẻ gật đầu như một sự hồi đáp.
Tinh Húc cười ngọt, lòng hắn ngập tràn ý xuân.

" Nhưng dù thế ta vẫn muốn tự tay làm chút gì đó cho nàng."
Âm thanh thái rau củ vang lên lách cách lấn át cả tiếng mưa tí tách trước hiên, bụi than tựa pháo hoa đỏ rực bay lên rồi lại vụt tan, Tống Từ ngẩn người trông thấy bộ dạng nghiêm túc lẫn động tác vụng về của chủ nhân, phong thái bây giờ so với lúc hắn nghiêm khắc luyện binh hoàn toàn khác hẳn.
" Tướng Quân, thuộc hạ có thể giúp người?"
Hai nam nhân hì hục trong bếp, kẻ thì thêm củi, kẻ thì nhàu bột.
Lúc này bên phía Quân Dao, khi cơn mưa mỗi lúc một dày nàng trông thấy màn khói trắng nhàn nhạt tỏa ra từ phía gian bếp, Đan Quất mở cửa bước vào, nàng hiếu kỳ hỏi nha đầu:
" Đã muộn thế rồi ai còn ở trong nhà bếp vậy?"
Đan Quất khẽ liếc mắt nhìn, biết rõ Tinh Húc muốn tạo sự bất ngờ cho nàng nên nha đầu cũng chẳng nói thật, tủm tỉm cười đáp:
" Hồi phu nhân, nô tỳ cũng không rõ, có lẽ ai đó đang quét dọn lại nhà bếp trước khi đi nghỉ thôi."
Nàng cảm thấy câu trả lời này có đôi chút không thỏa, nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều.

Đón lấy tách trà thơm từ tay Đan Quất, lại hỏi:
" Tướng Quân chàng ấy đâu rồi?"
" À, Tướng Quân đang đọc sách ở thư phòng."
Nàng trầm giọng:
" Vậy thì tốt, ta vẫn lo tâm trạng của mình xấu như vậy sẽ ảnh hưởng đến chàng."
“…”
" Phải rồi, gần đây ta có nghe người khác bàn tán về Thiên Minh Tông nào đó tái xuất, em có biết không?"
Nhắc đến cái tên này sắc mặt Đan Quất mấy phần hốt hoảng, nha đầu vội vàng nhìn ra cửa, cẩn thận nhắc nàng:
" Phu nhân, sao tự dưng hôm nay người lại hỏi đến chuyện này?"
Trông thấy vẻ nghiêm trọng này, Quân Dao dè dặt hỏi:
" Ta cũng chỉ là có chút hiếu kỳ, sao thế?"

" Phu nhân, sau này trước mặt Tướng Quân người tuyệt đối không được nhắc đến ba chữ Thiên Minh Tông đấy."
" Tại sao?"
Nha đầu đóng kín cửa phòng, từ từ kể lại:
" Nô tỳ nghe nói năm xưa trong trận giao tranh ở biên giới, Thiên Minh Tông lợi dụng hỗn loạn ra tay ám sát Lão Tướng Quân, Thượng Quan Tích.
Khi ấy Tướng Quân chỉ mới lên năm, không bao lâu sau Lão phu nhân đau lòng quá độ mà cũng sinh bệnh qua đời, từ đó mối hận trong lòng Tướng Quân với cái tên Thiên Minh Tông chưa khi nào vơi đi, chỉ hận không thể truy ra tận cùng bắt gọn bọn chúng, phanh thây xẻ thịt để trả thù."
" Có chuyện này sao? Ta chưa từng nghe cha kể đến."
Nàng nhíu mày, trong lòng phức tạp.

Đan Quất lại nói:
" Do người và nhị tiểu thư ít khi ra ngoài, lại thêm đây là chuyện đau lòng nên bấy lâu nay không ai muốn nhắc đến nữa.

Có điều Thiên Minh Tông nghe nói đã ẩn tích nhiều năm, có người còn đồn đoán sau khi giết được Thượng Quan Lão Tướng Quân tông phái này cũng đã tan rã, nhưng không rõ vì sao bây giờ lại xuất hiện."
Chẳng hiểu vì sao cái tên này lại thu hút sự hứng thú trong lòng nàng nhiều như vậy, Quân Dao cứ muốn biết nhiều thêm:
" Vậy Thiên Minh Tông rốt cuộc là tông phái thế nào?"
" Thiên Minh Tông nổi tiếng là môn phái dùng độc và ám khí, năm đó trên giang hồ nhắc đến Thiên Minh Tông ai nấy đều phải khiếp sợ, chuyên nhận những chuyện giết người lĩnh thưởng, chưởng môn Thiên Minh Tông lại càng là người thần bí, luôn bế quan ẩn mình, trên dưới tông môn ngoại trừ các trưởng lão đáng tin và một vị hộ pháp hiếm hoi được diện kiến ra, thì chưa có ai thật sự nhìn thấy vị chưởng môn này."
Quân Dao trầm mặc một lúc, nói như vậy tông phái này cũng không mấy tốt đẹp, nay lại tái xuất liệu rằng có gây ra sóng gió cho Đại Lôi? Bỗng nàng quay sang nha đầu bằng con ngươi lóng lánh chất dày nghi hoặc:
" Đan Quất, chuyện phức tạp trên chốn giang hồ đao kiếm hiểm nguy này sao một nữ tử nhỏ bé như ngươi lại biết tường tận như vậy?"
Nha đầu cúi mặt sửa lại chăn bông trên giường, trong mảng tối ánh đèn không chiếu rõ, biểu cảm trên khuôn mặt phổng phao cũng trở nên mung lung, khẽ trả lời:
" À, đây là lúc nhỏ nô tỳ thường nhân cơ hội ra ngoài mua ít đồ dùng cho người, đôi lần nghe được những nam nhân ngồi lại bàn luận chuyện thú vị trên giang hồ, nhiều năm như vậy sớm đã quên rồi, hôm nay phu nhân hỏi tới nô tỳ mới chợt nhớ ra.".


Bình luận

Truyện đang đọc