BẦU TRỜI SAO CỦA THIÊN KIM THẬT


Sáng Cố Duẫn mua vé máy bay, sáng sớm cùng Trịnh Tây Tây bay về Văn Thành.
Chiếc xe bọn họ lái đi đậu trong bãi đỗ xe của một câu lạc bộ cao cấp dưới quyền Cố Thị, chìa khóa đưa cho quản lý, kêu anh ta tìm người giúp lái nó về.
Khi máy bay hạ cánh, Trịnh Tây Tây vẫn còn cảm thấy bị thôi miên.
Ở bên ngoài mấy ngày nay, cô và Cố Duẫn vứt mọi chuyện ra sau đầu, mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến việc đi đâu chơi gì ăn gì, ngày tháng rất thoải mái.
Bây giờ trở lại Văn Thành, đủ loại chuyện ập đến.
Cố Duẫn có hai điện thoại, một cái cho công việc và một cái cá nhân.
Mấy ngày nay điện thoại làm việc của anh đều không mở, công việc của công ty đều giao cho Tề Thịnh.
Sau khi xuống máy bay, Tề Thịnh là người đầu tiên gọi điện thoại đến: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cuối cùng cậu đã về, nói thật, nếu cậu về chậm hơn một ngày, tôi sẽ soán ngôi.”
Cố Duẫn cười như không cười: “Soán đi, cứ việc soán, anh soán Cố tổng càng sớm tôi sẽ thêm tiền thưởng cho anh.”
Tề Thịnh: “…”
Tối qua Tề Thịnh đã biết hôm nay anh về, gọi điện nói sơ qua chuyện xảy ra ở công ty và lịch trình hôm nay của anh, cuối cùng nói: “Tôi tự lái xe đến sân bay đón cậu, đã đủ thành ý chưa?”
Cố Duẫn không cảm kích: “Anh không sớm đến công ty soán ngôi đi, đón tôi làm gì? Tôi thiếu tài xế đâu?”
Tề Thịnh “haha” cười hai tiếng: “Cậu không thiếu nhưng em gái thiếu.

Tôi nghe nói em gái cũng ở đấy, cậu sớm về công ty đi, tôi giúp cậu đưa em gái về.”
“Cút.” Cố Duẫn cúp máy.
Trước khi lên máy bay Trịnh Tây Tây chỉ mặc một chiếc sơ mi, đến Văn Thành, nhiệt độ giảm xuống rõ ràng, nhưng sân bay có điều hòa nên không lạnh.
Cố Duẫn lấy một cái áo len từ túi xách tay, cảm thấy không đủ, anh lại lấy cho cô một cái áo khoác: “Mặc vào.”
Trịnh Tây Tây đặt cặp sách trên lưng xuống, ngoan ngoãn mặc áo len và áo khoác vào.
Khi Tề Thịnh đến, Cố Duẫn một tay kéo vali, một tay cầm cặp sách, em gái đang mặc áo bên cạnh, chiếc áo len màu be làm cô càng dễ thương.
Sau khi mặc áo xong, Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn: “Mặc xong rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy hơi ngu ngốc, sao mặc áo xong lại phải báo cáo chứ.
Trong lúc xấu hổ, Cố Duẫn vén cổ áo cô lên, lấy cổ áo giấu bên dưới ra, thấy mặc thế chắc hẳn cũng đủ rồi, lúc này anh mới nói: “Đi thôi, có thể ra ngoài rồi.”

Tề Thịnh lập tức lên đón: “Cố Duẫn, ở đây!”
Sau khi chào hỏi với Cố Duẫn, anh ấy lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi Trịnh Tây Tây: “Chào em gái, anh là…”
Nửa câu sau anh ấy chưa nói xong đã bị Cố Duẫn cắt ngang: “Lát nữa anh phải về công ty, anh sẽ bảo chú Lâm đưa em về trường.”
Chú Lâm đang đứng chờ ở cửa, Trịnh Tây Tây đã nhìn thấy chú ấy.
“Vâng, tạm biệt anh trai.”
Trịnh Tây Tây lấy lại cặp sách, tạm biệt với Cố Duẫn rồi lại vẫy tay với Tề Thịnh, xoay người đi về phía chú Lâm.
“Này, thật sự không cho tôi cơ hội nào hả?” Tề Thịnh oán than.
Cố Duẫn nhét hành lý vào tay anh ấy: “Không phải đến đón sao? Cầm đi.”
Tề Thịnh: “…”

Trịnh Tây Tây về trường, kịp tiết học lúc 10 giờ.
Tằng Ngữ ngủ nướng trong ký túc xá, còn vài phút nữa sẽ đến giờ học, cô ấy đang ngồi gặm bánh bao bên cạnh Trịnh Tây Tây.
“Xử lý xong chuyện của cậu chưa?” Cô ấy mơ hồ hỏi.
“Rồi.”
“Vậy tốt rồi.”
Cô ấy chỉ biết Trịnh Tây Tây có việc phải làm nhưng Trịnh Tây Tây không nói rõ, cô ấy cũng không hỏi.
Cô ấy quay sang nói chuyện khác: “Ngày mai là tháng 12 rồi, ban chủ nhiệm lớp nói tháng cuối năm sẽ tổ chức team building, bây giờ cậu không bận, đợi đến kỳ thi lại không có thời gian, tốt nhất vẫn nên đi cùng mọi người.”
Lúc khai giảng lớp cũng tổ chức team building, hôm sau là kì huấn luyện quân sự.
Khi đó một nửa số nam sinh trong lớp háo hức, tất cả vì Trịnh Tây Tây, nhưng Trịnh Tây Tây lại không đến, vì cô đã ra ngoài tìm việc làm thêm trong khi mọi người xây dựng đoàn đội.
Rất là… Trịnh Tây Tây.
Lần này lớp trưởng cố ý đến tìm Tằng Ngữ, hy vọng cô ấy có thể kéo Trịnh Tây Tây đi cùng, nếu không về ký túc xá nam cậu ấy không giải thích được.
Lớp trưởng rất tốt, ăn nói nhẹ nhàng, quan hệ với mọi người rất tốt, Tằng Ngữ chỉ có thể nói cô ấy sẽ cố gắng.
Không ngờ Trịnh Tây Tây lại không do dự gì đã đồng ý.
“Mấy giờ?” cô hỏi.

“Vẫn chưa quyết định, đến lúc đó sẽ gửi thông báo.”
Trịnh Tây Tây gật đầu: “Tớ thế nào cũng được.”
Mặc dù trong lớp có rất nhiều tin đồn nói cô kiêu ngạo, nhưng không phải Trịnh Tây Tây cố ý không hòa nhập, trước đây cô không đi vì đối với cô đi làm thêm quan trọng hơn liên hoan.
Hơn nữa, lúc đó cô cũng không có tiền đi liên hoan.
Tằng Ngữ gửi tin tức cho lớp trưởng, điện thoại đúng lúc lướt đến một trang, cô ấy thần bí hỏi: “Cậu có biết cậu đang nằm trong một danh sách bí ẩn của Văn Đại không?”
“Cái gì?”
Hôm nay dậy quá sớm, bây giờ Trịnh Tây Tây đã hơi buồn ngủ, cô ngáp một cái, quanh mắt hình thành vệt nước, đuôi mắt hơi đỏ lên, khi cô chậm rãi quay đầu, Tằng Ngữ cảm thấy tim cô ấy theo đó mà đập lỡ một nhịp.
Diện mạo của Trịnh Tây Tây quá hấp dẫn, cô ấy là con gái mà đôi khi vẫn không kìm được.
Cô ấy ho khan một tiếng: “Danh sách theo đuổi mỹ nữ của Văn Đại, Tây Tây, cậu đứng đầu danh sách, chỉ số độ khó là năm sao, người duy nhất năm sao.”
Khóe miệng Trịnh Tây Tây giật giật: “Nhàm chán.”
“Danh sách này rất thực tế đó.” Tằng Ngữ nói: “Cậu xem mấy hoa khôi khoa khác dù không yêu đương cũng có đối tượng mập mờ còn đường tình duyên của cậu thật khó hiểu.

Ngay cả Từ Hưng Châu lúc trước, có bao nhiêu người theo đuổi cậu ta, nhưng cậu lại không dao động chút nào, nghe nói bây giờ cậu ta đã đổi mục tiêu.”
“Khá tốt.”
Tằng Ngữ: “…”
Trong lòng Tằng Ngữ châm hương cho những cậu bé đang mộng tưởng kia, với dáng vẻ này của Trịnh Tây Tây, nếu bọn họ có thể tán đổ thì đúng là gặp quỷ.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tiệc liên hoan nhanh chóng được quyết định, tổ chức vào thứ sáu.
Tiết học cuối cùng của thứ sáu học lý thuyết, sau tiết học, lớp trưởng kêu mọi người về ký túc xá thu dọn đồ đạc, sau đó tập trung ở cổng bắc.
Trịnh Tây Tây và bạn cùng phòng cùng đi đến cổng bắc thì nhận được tin nhắn của Cố Duẫn: “Tan học chưa?”
Bình thường Cố Duẫn cũng hỏi cô như vậy, có nghĩa là anh sẽ qua đón cô.
Phần lớn thời gian Trịnh Tây Tây đều ở trường, trước khi về cô sẽ nói với anh, nhưng lần này lớp liên hoan nên Trịnh Tây Tây cũng không định về.

Cô gọi cho Cố Duẫn: “Anh, anh đến trường chưa?”
“Rồi.”
Trịnh Tây Tây nhìn xung quanh.
Cố Duẫn đang ở cổng bắc, anh ngồi trong xe thấy một đám người nhốn nháo trước cổng trường, Trịnh Tây Tây cũng đứng ở đó.
Ở tuổi 18, 19 không dễ che giấu tâm tư của mình, có rất nhiều người vây quanh Trịnh Tây Tây, vài nam sinh vây quanh cô, muốn bắt chuyện nhưng không dám, vì thế cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu.
Cố Duẫn cau mày.
Trong mắt anh, cảnh tượng trước mắt giống như chiếc bắp cải ngon ngọt trong vùng đất bị lũ lợn bên ngoài bao vây, sẵn sàng vồ lấy bất cứ lúc nào.
Anh cởi dây an toàn, xuống xe, đi không quá vài bước đã đứng trước mặt Trịnh Tây Tây.
Cố Duẫn vẫn mặc tây trang khi ở công ty, anh cao 1m88, người cao chân dài, khí chất mạnh mẽ.
Lúc anh bước tới, những nam sinh vây quanh Trịnh Tây Tây vô thức lùi lại mấy bước để nhường chỗ.
Đều là con trai, đứng cùng nhau khó tránh khỏi sẽ bị so sánh, Cố Duẫn không tới còn tốt, anh vừa đứng ở đây, những nam sinh khác đều cảm thấy nhỏ bé so với anh, khí thế thấp hơn anh rất nhiều, áp suất tăng gấp đôi.
“Anh ơi.” Một tay Trịnh Tây Tây vẫn cầm điện thoại, một tay khác giơ lên vẫy về phía anh, hai mắt lấp lánh, không hiểu sao còn có chút ngây thơ.
“Hôm nay lớp có hoạt động?” Cố Duẫn hỏi.
“Vâng, lớp có liên hoan, sau đó đi hát.”
“Ở đâu?”
Trịnh Tây Tây báo địa chỉ.
“Không được uống rượu, về trước 10 giờ.” Cố Duẫn tùy ý chốt hạ: “Bao giờ về thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
“Em tự về được.” Trịnh Tây Tây nói: “Cách nhà hơi xa!”
Cô hơi ảo não Cố Duẫn đi không chuyến này, bình thường Cố Duẫn bận rộn công việc, cô không muốn mấy chuyện nhỏ của mình quấy rầy anh, cũng không định nói cho anh biết chuyện liên hoan.
“Không xa, chúng ta chuyển nhà!”
Trịnh Tây Tây:?
Cố Duẫn thật sự không thích Trịnh Tây Tây tham gia loại liên hoan này.

Suy nghĩ của mấy tên nam sinh này viết hết lên mặt, nếu nói liên hoan thì không bằng nói đây là một buổi giao lưu quan hệ trong lớp.
Giao lưu quan hệ có thể là gì?
Nhưng anh không thể ngăn cô đi chơi với bạn cùng lớp.

Trịnh Tây Tây không có nhiều bạn bè, nếu anh còn hạn chế thì vòng quan hệ của cô càng nhỏ hơn.

Không hiểu sao Cố Duẫn thấy hơi bực, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, tự mình kìm nén.
Tiệc liên hoan đầu tiên là khi bọn họ mới nhập học, lúc đó bọn họ chưa quen nhau, không dám làm càn.
Bây giờ đã hơn nửa học kỳ trôi qua, cả lớp cũng đã quen thuộc với nhau, hiển nhiên chơi bời hăng hái nhiệt liệt hơn lần trước.
Trịnh Tây Tây ngồi trên bàn rồi bị bạn học đẩy đi chơi sự thật hay thử thách.
Không biết có phải do xui xẻo không, mấy lần Trịnh Tây Tây đều rút được lá bài ma, không lần nào rút được lá bài quốc vương.
“Sự thật hay thử thách, chọn một.”
Trịnh Tây Tây chọn sự thật.
Có người huýt sáo, nữ sinh rút được lá bài quốc vương hỏi: “Cậu đang thích ai không?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Không.”
Hơi thất vọng nhưng các nam sinh lại rất vui mừng.
Nếu không thích ai, chẳng phải mọi người đều còn cơ hội sao?
Lần thứ hai rút thăm, Trịnh Tây Tây đã không ôm hy vọng may mắn tối nay.
Lần này lá bài quốc vương là một nam sinh rút được, trong sự chờ mong của mọi người, cậu ta hỏi: “Cậu thích con trai như thế nào?”
Từ trước đến nay Trịnh Tây Tây chưa từng nghĩ đến vấn đề này, yêu đương hoàn toàn không nằm trong kế hoạch hiện tại của cô.

Mặc dù mọi người đều nói trường học là lò sưởi tình yêu nhưng Trịnh Tây Tây chưa từng nghĩ đến việc yêu đương, đương nhiên cô cũng không nghĩ mình thích kiểu nào.
Nhưng mà nhanh hơn nghĩ, trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Cố Duẫn.
Dáng vẻ tùy ý của anh, mặt anh cười khi nói chuyện, giọng hát nhẹ nhàng khi chơi guitar của anh…
Cô không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Đẹp trai.”
Mọi người đơ ra một lúc rồi bật cười.
Trịnh Tây Tây được công nhận là học bá trong lớp bọn họ, mọi người đều cho rằng cô sẽ nói mấy kiểu học bá thích như học giỏi, nhân cách tốt, không ngờ câu trả lời của cô lại chân thật và ngắn gọn như vậy.
“Tính cách thì sao?” Có người xen vào nói: “Chắc cũng phải có yêu cầu về tính cách chứ, ví dụ như ấm áp hay lạnh lùng, khỏe mạnh hay là ánh mặt trời…”
Vất vả lắm bọn họ mới có thể thám thính chuyện của hoa khôi, mặc kệ nam sinh hay nữ sinh mọi người đều rất tích cực.
“Đây là một câu hỏi khác rồi.” Trịnh Tây Tây nói.
“Nói đi, nói đi, mặc kệ lần sau cậu rút lá gì cũng được bỏ qua.”
Trịnh Tây Tây nghĩ một chút: “Thích tính chân thật, khoa trương, tùy ý một chút.”.


Bình luận

Truyện đang đọc