BẢY NÀNG DÂU

"Tôi không muốn bị thiêu, tôi không muốn!"

Tiếng hét càng lúc càng vang vọng, bà ấy kiềm lại không nổi mà đổ cả mồ hôi trán, nuốt nước bọt một cái, bà cố trấn an người con gái trong hòm kia.

"Cô đừng làm loạn, cô có biết nếu cương thi được thoát ra, tai nạn sẽ ập vào đầu tất cả người đang sống ở đây không? "

"Hoài Thục, cô ấy có căn tu, bà không có thì bà câm miệng đi. Cô ấy chỉ cần ngồi canh chúng tôi, sau đêm nay ngày mai chúng tôi sẽ được đem chôn, tôi không muốn bị thiêu, tôi không thể chịu nổi!"

"Không được, nếu Hoài Thục không chịu nổi, cái xác này sẽ thoát ra ngoài, thật sự rất nguy hiểm! "

Vừa nói tới đây mặt mũi mấy thanh niên đứng cạnh cái quan tài mặt mũi lạnh tanh lạnh ngắt, bà chép miệng cái rồi nói:

"Mau cái tay lên, nhanh lên!"

Mấy thanh niên nó lau vội mồ hôi rồi quấn chỉ tiếp vào cái quan tài, tay run lên lẩy bẩy, mồ hôi rớt xuống nền mà kêu tạch tạch. Cái quan tài vừa có tiếng động nhỏ họ liền giật mình tản ra hết, bà Hậu thấy vậy liền nhíu mày lắc lắc đầu, đẩy họ ra hết tự tay bà quấn chỉ lại, họ nép ra một bên nhìn bà lúi húi. Lát sau bà nghe một tiếng hét kinh hoàng, như không chịu được sự tức giận nữa, cô ấy hét lên cho bà thấy, cô ấy không đồng ý như thế nào.


"Biết vậy ta thà làm ma làm quỷ, loại không có tính người như bà mà cũng làm pháp sư được hay sao, loại như bà chỉ làm phù thủy thôi!"

Vừa hét xong bà cũng đã cột chỉ lại xong, bà thở dài vuốt mồ hôi cái rồi đặt tay lên quan tài.

"Là do cô, đáng lẽ cô đã được gia đình đón về thờ phụng và có cơ hội đi đầu thai. Do cô nhập vào người Kim Nhã để sống chung với nó, nếu không đã không có ngày hôm nay, hỏa thiêu tôi vẫn có thể giúp cô đi đầu thai làm người, chỉ là qua một ngọn lửa mà thôi, cô hãy vì đại cuộc đi, bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn đòi hỏi thế hả?"

Vừa nói xong cái quan tài đã có tiếng động lạ, không phải một mình bà Hậu nghe nữa, mà là tất cả thanh niên ở đó đều nghe. Bọn họ mặt xanh mặt tím chạy hết ra sân, người nào người nấy chạy như bán sống bán chết, bà quay lại nhìn, chợt cái quan tài bay lên, nó nhắm ngay bà mà đập xuống, bà nhanh chóng né qua một bên. Cái quan tài được cái đà lăn long lóc ra đến sân, lúc này mấy thanh niên kia vượt quá sức chịu đựng rồi, không còn chịu nổi nữa, mở cửa chạy một mạch ra ngoài. Cái quan tài lăn mấy vòng nhưng nó vẫn chưa có dấu hiệu bị bể ra, bà mím môi tức giận quát:


"Chưa có ai trước mặt ta mà dám hành xử như thế đâu!"

Bà vừa hét xong liền cầm cái đèn đang cháy quăng ra sân, bà vừa niệm chú thì lửa đã bùng lên cháy dữ dội, táp thẳng vào cái quan tài đó. Tiếng kêu lách tách phát ra, chợt cô ấy gào rú lên dữ dội.

"Hoài Thục... "

Vừa kêu tới đó quả thật Hoài Thục đã bước ra sân, vừa thấy cô bà đã ngừng niệm chú, bà quay qua nhìn cô, sắc mặt cô không được tốt, tuy nhiên vẫn giữ được sắc thái ổn, không quá yếu ớt, cô bước lại gần cái quan tài, nhìn bà nói nghiêm túc:

"Tôi đã nghe hai người nói chuyện với nhau rồi, tôi sẽ giúp cho cô ấy không bị hỏa thiêu, tôi sẽ canh quan tài cho cô ấy và cả Kim Nhã tối nay, bà có thể ngừng chuyện hỏa táng lại được không?"

Vừa nói tới đó bà đã trợn mắt lên nhìn cô, bà nói ngay.

"Không được, chuyện này thật sự quá nguy hiểm, ta nhất định không cho phép, đến tối cô ấy không thể nào khống chế được thân xác mình, sẽ bị người khác điều khiển đó, cô muốn chết hay sao mà đòi làm chuyện này?"


"Tôi...!"

Cô ấp úng, bên trong cái quan tài vẫn đang rào rú dữ dội. Tiếng đập vào quan tài kêu bụp bụp, cô đứng đó suy nghĩ một hồi, cô liền nói

"Con rối! À không con búp bê bằng vải!"

"Cô nghĩ chỉ có một con? Đó không phải là con duy nhất đâu! Bà Dung đã quay lại thôn Vĩnh Lợi rồi, cô hiểu ý tôi chứ?"

Vừa nói tới đó cô đã xác định được, bà Hậu biết chuyện này. Và bà đang nghiêm túc chuyện sẽ hỏa thiêu thân xác của Kim Nhã, còn vị tiểu thư ở nhờ kia, cũng sẽ bị thiêu chung một lượt.

"Vậy có cách nào tách hồn họ ra không? Như vậy sẽ tránh phần đau đớn sợ hãi!"

Bà Hậu nghe nói như thế liền nói:

"Chẳng có cách nào, ngoài việc người nhà của cô ấy nhờ thầy qua gọi tên gọi tuổi về nhà, nếu không thì hồn không thể xuất ra được. Người chết rồi sẽ không đau đớn đâu, vì cô ấy sợ lửa mà thôi!"
Vừa nói xong cô liền im lặng trầm tĩnh, cô sờ tay vào cái quan tài rồi từ từ nói:

"Nếu, nhập vào tôi thì sao? Chẳng phải tôi là người có căn tu sao, nhập vào tôi, tôi sẽ giữ hồn phách giúp cô ấy, sau đó thì thiêu sau có được không? "

"Cô điên rồi, nếu cô ấy muốn giữ luôn xác của cô, sau này sẽ phải sống với cô ấy đấy! Chuyện nhập xác phải đợi trời tối. Lúc ấy là lúc cương thi sẽ sống lại, như vậy làm sao có thể khống chế được chứ?"

Vừa nói xong tiếng nói bất bình lại cất lên, như vừa chửi vừa bực tức.

"Bà toàn nói mấy lời đó, tôi cướp xác cô ấy để làm gì chứ?"

"Đã là ma quỷ thì tôi chẳng tin một ai, người còn không tin nhau, ma quỷ các người ta dựa vào đâu mà phải làm theo. Ngươi không theo quy tắc tự nhiên, chết đi thì hãy an phận chờ người nhà tới đón, hà cớ gì tham gia nhập vào một đứa trẻ. Nó vì ngươi mà tuổi thơ không được đẹp đẽ, chắc chắn rằng nó sẽ thấy ma, nếu là ngươi, lúc sinh thời ngươi thấy ma quỷ ngươi có sợ không? Đúng là làm càng mà!"
"Tôi..."

Giọng cô ấy nhỏ dần đi, chợt cô quay qua rồi nói:

"Chẳng còn cách nào nữa hay sao?"

Bà Hậu liền lắc lắc đầu, bà kéo tay cô đi ra ngoài, bà vừa kéo vừa nói:

"Đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm, cứ nghe theo lời tôi là được! "

"Bà Hậu, thật ra tôi muốn nói cho bà nghe, lần trước tôi có nằm mơ thấy một giấc mơ. Tôi thấy Kim Nhã biến thành bà già bên nhà bà Hoàng đấy, còn nghe bà bảo tôi, hỏa thiêu, hỏa thiêu, sau đó bà ấy liền cười mang dại, bảo muốn hỏa thiêu thì hãy đốt nhà đi. Tôi rất sợ nó sẽ thành sự thật, cho nên, tôi muốn nói cho bà nghe!"

"Vậy...nhưng mà tại sao cô lại nghĩ nó sẽ thành sự thật? "

"Vì...sự mất tích và cái chết của Kim Nhã, tôi đã nhìn thấy nó ở trong mơ!"

Bà Hậu nghe vậy mắt trợn trừng, môi bà lấp bấp rồi hỏi lại:

"Cô có thể thấy trước được tương lai sao?"
Cô nhìn bà ấy cẩn trọng gật đầu, sau đó bà liền kéo tay cô lại, áp tay cô vào quan tài, bà gật đầu một cái rồi nói:

"Tôi sẽ cho cô ngủ tạm thời một chút, hãy suy nghĩ về Kim Nhã đi, nếu cô thấy gì, thì đó có lẽ là nước tiếp theo chính ta sẽ làm. Vì chuyện này thật sự rất hiếm xảy ra, nếu không mơ thấy, tôi sẽ tự làm theo ý của mình, cô thử đi nhé!"

Bà vừa gật đầu cái, liền nhắm mắt lại niệm chú, cô nhắm mắt lại vừa nghe bà niệm vừa thiếp đi. Cô ngồi xuống dựa đầu vào quan tài, mê mang một lát cô liền thấy một cái hồ nước, trên đó có trôi lềnh bềnh hai con búp bê vải, một cái nó là của cô, một cái là của bà Dung, mặt nước êm đềm biết bao nhiêu. Nó lấp lánh giữa ánh nắng gay gắt, cô nhìn hoài vào hai con búp bê đó. Bỗng một con đứng lên mặt nước, nó quay mặt về hướng cô, chạy lỏm chỏm lên nước, sau đó phóng nhanh về phía cô, nó nói:
"Tao sẽ gϊếŧ mày!"

Cô mở mắt ra, mắt cô trừng lên nhìn, thấy bà Hậu cúi đầu xuống mà cô giật mình, trấn tĩnh một lát, cô bò lên giường ngồi, bà Hậu thấy vậy liền hỏi:

"Thấy cái gì?"

Cô xoa tay lên ngực cái rồi cúi đầu xuống thở mấy hơi nặng nhọc, cô từ từ nói:

"Bà Hậu, tôi thấy cái ao nước đó, có hai con búp bê bằng vải, một của tôi, một của bà Dung. Và con của bà Dung chạy trên mặt nước, còn hét lên "tao sẽ gϊếŧ mày"

Vừa nói tới đó mặt bà hậu đã lạnh tanh đi, bà nhìn cô với ánh mắt đầy suy nghĩ, bà lặng im một hồi rồi nói:

"Tôi nghĩ, bà Dung đã phát hiện ra chuyện, tôi giúp cô mấy hôm nay rồi, chắc chắn bà ấy đã quay về, tìm cách yểm bùa cô!"

Cô vừa nghe đã đổ mồ hôi hột, cô hỏi:

"Tại sao bà biết?"

"Tôi đã theo dõi bà Dung rất lâu rồi, bà ấy được bà Hoàng mời từ trên núi về, từ lúc bà Dung về tôi đã thấy trên vầng trán bà ấy có một áng mây nhỏ màu đen. Bà Hoàng sở dĩ muốn mời bà Dung về là vì muốn bà Dung tạo ra thần giữ của cho bà Hoàng, mà đó gọi là ma thuật đen, còn hay gọi là tà thuật. Từ trước đến giờ bà Dung làm vụ nào cũng trót lọt, chỉ có đến cô là thất bại. Hơn nữa sau khi cưới cô về pháp thuật của bà Dung càng lúc càng yếu đi, có thể nói cô như một dòng nước mát, làm loãng đi một hũ mực đen như bà ấy. Còn bà Hoàng, chỉ cần ai giúp được bà Hoàng, thì bà ấy sẽ trọng dụng, nên bây giờ bà Dung sẽ mất một ít uy tín trong mắt bà Hoàng, có lẽ bà Dung muốn dùng thuật này trừ khử cô, sau này cho dễ bề hành sự!"
"Vậy!...còn bà thì sao?"

"Tôi...tôi là em gái của bà Hoàng! Cho dù tôi có luyện ma thuật trắng hay ma thuật đen, chị ấy cũng không bao giờ hại tôi. Bà Dung thì khác, bà Hoàng không trọng dụng nữa, sẽ trở thành phế vật ngay!"

"Lỡ bà Dung phản bà Hoàng thì sao, lỡ làm thuật hại bà Hoàng thì sao?"

"Không thể, cái gì cũng có quy luật của nó, tôi đã nói cho cô nghe rồi. Bà Dung là cấp dưới, nên bà Hoàng sẽ nắm được nhược điểm của bà Dung, bà Dung có trách nhiệm hạ gục đối thủ cạnh tranh với nhà họ Hoàng. Nhưng không bao giờ phản chủ được, nếu không pháp thuật của bà ấy sẽ tự quật bà ấy chết!"

"Chuyện bà Dung muốn hại tôi thật sự không bất ngờ bằng chuyện bà là em gái bà Hoàng! Bà và bà ấy là chị em. Tôi lại là người ngoài, tự nhiên tôi lại cảm giác sợ sợ bà!"

Bà Hậu mỉm cười, bà ấy liền thở dài một hơi rồi nói:
"Tôi đã nói rồi, mắt âm dương của cô rất hiếm, tôi nhất định bảo vệ cô, không thể để cô chết được. Đó sẽ là nuối tiếc nhất đời tôi, còn chị tôi, từ lâu tôi đã không còn coi chị ấy là chị mình nữa rồi! Tôi nghĩ cô biết nguyên do đó!"

Cô im lặng một hồi, cô nhắm mắt lại rồi nói:

"Thật ra...tôi đã nghi ngờ... Bà Hoàng không phải là người!"

"Đúng một nửa, chị tôi là người, nhưng thứ sống trong thân xác chị tôi lại không phải là người, giống như Kim Nhã vậy, nửa người nửa ma!"

Cô trợn mắt lên, vì thế nên lại gần bà Hoàng cô mới có cảm giác ngửi thấy mùi xác thối đó sao, cô liền nhìn bà Hậu khó hiểu.

"Tại sao bà không giúp chị mình? "

"Tôi cần tìm một người có căn tu, người đó sẽ giúp được chị tôi, nhưng mà, người đó là cô. Cô chẳng học được gì từ bà bói điên cả, tôi cũng không biết ngoài cô ra trên đời này có thêm một ai nữa! "
Cô chợt suy nghĩ mông lung, có phải cậu Cảnh Minh cũng biết chuyện này, hay lí do tại sao, cậu luôn thờ ơ với bà. Mặc dù bà rất yêu thương cậu, cô chợt qua qua cái quan tài, sờ vào nó một cái rồi nói:

"Nếu trường hợp của bà Hoàng giống với Kim Nhã, chúng ta hãy thử giữ xác nó lại xem sao, nếu chúng ta tìm ra cách tách xác cô ấy ra khỏi Kim Nhã vậy thì chúng ta cũng có cách tách hôn của con ma đang chiếm giữ xác bà Hoàng "

"Nhưng mà... "

"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm con búp bê kia về trước, vì ý định của bà Dung là sẽ hại tôi, có nghĩa là con búp bê đó bà ấy không cần đến nữa, chúng ta nhặt nó vào rồi hủy đi, như vậy có thể ngăn cương thi sống dậy rồi. Có một điều nữa, dơi rất sợ ánh sáng, chỉ cần ánh sáng tốt, nhất định bà già kia sẽ không vào nhà được, hãy căn ra một cái lưới, chúng ta không cần thiêu xác, chỉ cần bắt được bà già kia là được.

Bình luận

Truyện đang đọc