BẪY RẬP ÔN NHU

Lưu Tiểu Vũ không khỏi chua xót mà tưởng tượng, như vậy đệ đệ khẳng định là đã thu hút rất nhiều nữ sinh, sau đó tự phỉ nhổ chính bản thân mình ích kỷ, nhất thời không biết nên làm như thế nào mới phải.

“Ca, đệ rất muốn ăn đồ ăn ca làm.” – Lưu Tiểu Phong thấy ca ca tâm tình không tốt, liền lảng nhanh sang chuyện khác.

“Được, chờ đệ trở về, ca làm cho đệ ăn.”

“Ca, chờ đệ trở lại chúng ta cùng chơi bóng rổ nha.”

“Được.”

Ngày hôm sau là ngày thứ Hai, hai người đều phải học buổi sáng, vì thế hễ nói ngủ ngon là liền đăng xuất.

Một ngày sau kì thi

“Ai vậy? Đến đây!” – Lưu Tiểu Vũ đang nằm mơ thấy đệ đệ, lại bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức. Mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ người bên ngoài là ai, đã bị giật mạnh ngã nhào vào trong lòng người đó.

“Ca, đệ đã trở về!”

Nghe thanh âm thân quen, Lưu Tiểu Vũ cứng người tại chỗ. Chờ bản thân mình xác định người đó chính là Tiểu Phong, mới chậm rãi nâng hai tay lên ôm lấy hắn. Trong lòng nhớ lại lúc trước cũng đã từng mơ đến ngày đệ đệ trở về.

Nghỉ hè, Lưu Tiểu Phong không ở bên ngoài ăn cơm, mỗi ngày đều quấn lấy ca ca, giống như muốn đem ba năm xa cách đền bù. Thỉnh thoảng, hai người sẽ đi đến trường học gần đó chơi bóng rổ với nhau. Lưu Tiểu Vũ thể lực không tốt bằng Lưu Tiểu Phong, lập tức mệt mỏi trán đầy mồ hôi, đành phải ngồi ở một bên xem đệ đệ chơi. Tiểu Phong cao lên rất nhiều, vóc dáng nay đã cao đến mét tám, trái lại với cậu người làm ca ca lại thua kém đệ đệ mình.

“Ca, ma ma lại ly hôn.” – Buổi tối hai người nằm ở trên giường trò chuyện với nhau, tựa như ba năm trước.

“Ừm.”

“Ca, ma ma ly hôn lại kết hôn.”

“...... Umm.”

“Ca, đệ thật muốn vĩnh viễn ở bên ca.” – Lưu Tiểu Phong ôm lấy cổ ca ca ghé đầu trên vai cậu.

“...... Được.” – Ca cũng vậy, nhưng mà hết kì nghỉ hè đệ vẫn phải trở về. Lưu Tiểu Vũ nghĩ vậy mắt không khỏi đỏ lên.

Khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau nhẹ nhàng trôi qua, Lưu Tiểu Vũ đứng ở sân bay cách đó không xa nhìn lên bầu trời.

– Đại học –

Người nào đó muốn người kia bất ngờ nên cố gắng trở về sớm một ngày, sáng ngày hôm sau đã có mặt ở thành phố S, nhưng mãi cho đến khi mặt trời dần tan nắng, người nào đó mới chậm rãi kéo hành lí xuất hiện trước mặt người kia.

Lưu Tiểu Vũ chạy xe một ngày trời, vất vả mới tới được trường đại học, lại bị ai đó chặn ở lối đi. Ngẩng đầu lên nhìn...... Dụi dụi mắt thật kĩ......

“Ca, chúng ta lại có thể ở bên nhau.”

Nắng chiều dần tan, Lưu Tiểu Phong mỉm cười, vòng tay ôm lấy ca ca ngốc nghếch của mình.

————– Chính Văn Hoàn ————

Bình luận

Truyện đang đọc