Chương 330:
Ánh mắt anh lại xuất hiện vẻ mong chờ.
“Về sau, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, cho nên lần này chúng ta tạm biệt nhau đi.” Cô vươn tay ra, muốn bắt tay với anh. Mặc dù nói là phải chào tạm biệt, nhưng nỗi buồn trong lòng lại liên tục trào dâng, khiến cô suýt nữa không cười nổi nữa.
Thật sự… Rất vất vả…
“Không còn gặp nhau nữa ư?” Anh cười lạnh, gằn từng chữ, lạnh lùng nhìn bàn tay cô, không cầm lấy mà còn ngửa ra sau, lạnh lùng nhìn nụ cười của CÔ.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở về thành phố An Lập hả?” Cho dù là vì mình.
Vươn tay mãi sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn vươn tay mà không rút về, chỉ nói: “Tôi sẽ không trở về đó nữa”
“Tại sao?” Sắc mặt anh càng lạnh lẽo hơn.
Cô cười gượng: “Ở Hà Cảng có bạn bè của tôi, công việc của tôi, đồng nghiệp của tôi, cùng với bạn trai.”
Anh nguy hiểm híp mắt.
“Nhưng thành phố An Lập… Trừ hồi ức, thành phố đó đã không còn ý nghĩa gì với tôi”
Cô đang nói dối.
“Được lắm Du Ánh Tuyết! Em luôn có bản lĩnh khiến tôi nổi giận! Nhưng có rất nhiều chuyện không phải là do em quyết định!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm cô như thể muốn nuốt chửng cô. Sau đó anh tức giận ném bàn ăn lên bàn, không thèm nhìn cô mà xoay người bỏ đi.
Du Ánh Tuyết ngơ ngác ngồi ở đó nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt trông rộng, cứ như ngay cả trái tim cũng không còn…
Cô không muốn rời đi, cứ như anh vẫn còn đang ngồi đối diện mình, chỉ cúi đầu ăn bít tết một cách máy móc.
Mãi đến khi nhà hàng đóng cửa, nhân viên phục vụ thúc giục nhiều lần, cô mới bất đắc dĩ đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Cô biết anh đã thật sự rời đi, từ nay sẽ không trở về nữa…
Tuần kế tiếp, Du Ánh Tuyết sống một cách vô tri vô giác, trong đầu tràn ngập bóng dáng của người đàn ông. kia. Cảnh tượng trong khách sạn định núi tra tấn khiến cô đau đớn. Sớm biết như thế thì thà rằng bốn năm sau không gặp lại anh. Anh trêu chọc mình rồi bỗng nhiên rời đi, khiến cô đau đớn không nguôi.
Đêm đã về khuya, cô ôm máy tính, cô đơn tựa vào đầu giường, vô thức loay hoay máy tính. Chờ đến khi hoàn hồn, cô mới phát hiện mình đã không nhịn được đặt vé máy bay đến thành phố An Lập vào ngày mai. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô chợt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào như vỡ đê, không thể kìm nén được nữa.
vua du.
Làm sao bây giờ? Nỗi nhớ điên cuồng sắp nuốt chửng cô mất rồi. Trừ phi trở lại thành phố An Lập gặp anh, còn gì có thể giải cứu bản thân?
Đến khi hoàn hồn lại, lý trí mách bảo cô rằng nên hủy vé đi, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm thế.
Cô tắt máy tính, ôm chăn co ro nằm trên giường, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào mà ban đêm đã trở nên vừa lâu dài vừa chán nản như thế.
Sau này có phải vượt qua những đêm dài đằng đẵng như thế này bằng cách nào đây?
Thành phố An Lập.
Màn đêm đã về khuya, ánh sao lấp lánh bao phủ cả phố thị. Mùa đông ở thành phố này còn lạnh hơn Hà Cảng nhiều. Kiều Phong Khang đứng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, tối tăm nhìn điện thoại.
Suốt hai ngày qua, anh chưa từng nhận được một cuộc điện thoại của cô. Có phải cô nhóc kia đã quên mất mình rồi không?
Anh lắc lư ly rượu vang trên tay, ngửa đầu uống cạn, lồng ngực như muốn nghẹt thở. Xem ra nếu anh không chủ động thì cô nhóc kia sẽ thật sự từ bỏ quá khứ của họ. Đúng là cô bé vừa tàn nhẫn vừa đáng giận.
Kiều Phong Khang đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Người gọi tới chính là Nghiệm Danh Sơn.
“Đã khuya rồi, cậu có chuyện gì?”
“Sếp Khang, đã có động tĩnh!” Nghiêm Danh Sơn hạ giọng, nghiêm túc nói: “Gần đây hội đồng quản trị đã bắt đầu có động tác, kẻ cầm đầu chính là Kiều Quốc Thiên, chị gái và anh rể của anh”
“Cuối cùng cũng đã đến” Kiều Phong Khang không hề kinh ngạc mà còn rất bình tĩnh: Tạm thời không cần quan tâm họ. Mặc cho họ bày trò đi”
“Vâng, thưa sếp” .