BÊN NGƯỜI

Cố ý ư? Tôi chấn kinh trong lòng.

Thánh thượng tiếp tục nói: “Đó là thuốc dành cho trâu ngựa, người không dùng được. Cuối cùng là vết thương của ta không được xử lý tốt nên mưng mủ, dây dưa tận ba tháng sau, mỗi ngày ta đều đau chết đi sống lại. Có mấy lần sốt cao, thực sự ra không chịu được nữa nên muốn đi tìm hắn. Nhưng lại chẳng biết bọn hắn là ai, cả cung lớn như vậy thì ta biết đi đâu mà tìm. May mà có lần Khuất Nghiêu vui vẻ chạy loạn trong cung rồi phát hiện ra ta, nhưng lúc ấy vết thương của ta đã mưng mủ đến biếng dạng cả rồi. Ngay cả Khuất Nghiêu cũng nói mệnh ta lớn, sau này vết thương cũng đã lành, nhưng cũng thi thoảng bị đau lại.”

Tôi hơi sợ, đây khác gì…người đang nói tôi nghe chuyện ân oán giữa người với nhà họ Khuất đâu.

Tôi đánh bạo hỏi: “Vậy bệ hạ…hận Khuất Nghiêu ư?”

“Hận ư? Ta ư?” Người lắc đầu cười cười, lộ ra chút cô đơn: “Lúc ấy ta sợ hắn còn chả kịp. Khi đó ta mới mười hai, hắn chả lớn hơn ta mấy mà có thể bắn tiễn xuyên qua thân ta thiếu chút nữa thì chết rồi. Nhưng mũi tên đó cũng không phải là cố ý, chỉ là nhất thời hoa mắt nên nhìn nhầm ta thành hươu nai mà thôi. Hắn tuy tự phụ nhưng vẫn là tốt lòng, thấy ta ăn mặc rách rưới chắc cũng nghĩ ta chỉ là cung nô, thế mà cũng nói xin lỗi ta…”

Thánh thượng hếch cằm lên, buồn buồn nói: “Nhưng mà đại ca hắn thì cố ý thật. Lúc ấy Khuất Hằng nói phía sau núi không được tự ý vào, bảo ta nhất quyết không được nói chuyện này với người khác. Tất nhiên là ta tin y rồi, còn ăn cả thỏ ừng y bắt cho ta lận, thế nên vết thương mới càng nặng thêm ấy. Lại còn vì thuốc của y bôi lên vết thương nên cả mảng bụng ta đều hôi mùi mủ, sau khi vết thương tốt lên ta còn chưa từng hoài nghi thuốc ấy nữa…”

Thánh thượng híp mắt nhìn vào hư không, giọng người thoang thoảng ẩn hiện: “Ngày mà ta biết được chuyện này là lúc y cập quan*. Hôm đó phô trương lắm, mấy vị hoàng tử đều được đi, ngay cả ông già** kia cũng giả bộ mà tặng y lễ…” Nói đến đây Thánh thượng còn cười nhạo một tiếng.

*Chỉ con trai đến tuổi 20

**  ý chỉ tiên hoàng, cha của Thánh thượng hiện tại. Quan hệ hai người này không tốt nên Thánh thượng gọi thế.

Tôi cũng biết tình cảm giữa Thánh thượng với Tiên hoàng không sâu, nhưng cũng không ngờ Thánh thượng nói thẳng ra như vậy khiến tôi cũng câm nín.

“Ta chỉ đi qua biệt viện nhà y, chưa hề đi qua cổng chính nhà họ Khuất bao giờ. Ta cầm lễ vật tặng y cập quan, vì không có ai theo nên bị lạc đường, càng đi càng thấy vắng vẻ. Ta đi qua chuồng ngựa, thấy một nô bộc đang bôi thuốc cho một con ngựa bị thương. Sao ta lại không nhận ra lọ thuốc kia được? Ngày đêm ta đều đặt bên gối…”

“Lúc ấy thần xui quỷ khiến thế nào mà ta hỏi thuốc này liệu có dùng cho người được không. Nô bộc còn không thèm nhìn ta, chỉ trả lời tất nhiên là không rồi. Lũ súc sinh da dày thịt béo sao có thể so với người…Hắn còn nói ngựa của  Đại công tử nhà hắn dùng còn là loại thuốc tốt nhất nữa, quý giá hơn thuốc bình thường nhiều, dù gì cũng là tướng quân mà…”

Thánh thượng cười cười: “Dù việc này đã gần mười năm rồi mà ta đến giờ vẫn còn nhớ kỹ, mỗi câu mỗi chữ đều chưa quên. Lúc ấy ta nghe thế mà mặt nóng bừng, giống như là mất mặt vậy. Hóa ra nhiều năm ở chung kia cũng hóa thành ảo ảnh, ý tốt lúc ban đầu cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, trong cung vốn không có người tốt. Bởi vì lúc đầu là y cứu ta, ta biết ta không xứng, nhưng trong lòng cũng coi y là người thân, hóa ra y cũng chỉ coi ta như con kiến dưới chân, chết thì chết. Chỉ có ta là hoàn toàn không biết, lại còn coi lọ thuốc kia là vật quý. Ngày ấy ta cực kỳ tín nhiệm y, thế nên lúc biết sự thật vẫn không chấp nhận nổi. Ta còn tự biện minh cho y, nhưng chưa cái nào là hoàn hảo cả. Y là tướng tài trẻ tuổi, từ nhỏ đã thạo việc quân, làm sao mà không biết phân biệt thuốc chứ…”

Tôi nhìn Thánh thượng kể lại chuyện xưa, tuy giọng điệu vương chút ưu thương nhưng sắc mặt cũng chỉ còn là bình tĩnh lạnh nhạt.

Có lẽ bây giờ đã buông bỏ được rồi sao?

Thánh thượng cười nhạt: “Cũng khi ấy ta mới dần hiểu ra. Một mũi tên Khuất Nghiêu bắn ra này sẽ hủy đi thanh danh binh sĩ kỵ xạ siêu quần của Khuất gia, nếu bị người có ý xấu mang ra bêu riếu cũng sẽ thành một phiền toái không nhỏ. Lúc đó hắn cứ nghĩ ta chỉ là cung nô nên cũng không để tâm lắm. Nhưng nếu ta chết đi thì chắc chắn Khuất Nghiêu sẽ áy náy, nên trước mặt thì Khuất Hằng băng bó xử lý cho ta, lại giấu chuyện này với thầy Khuất cho Khuất Nghiêu. Y bảo tôi không được nói chuyện này ra ngoài, đúng là bảo vệ em mình thật ấy. Sau đó thì y cấm túc Khuất Nghiêu trong phủ, thật ra là muốn đợi ta chết không ai biết thôi. Nhưng có lẽ y không ngờ ta có thể chịu đựng lâu đến vậy, ba tháng rồi mà vẫn còn vùng vẫy chưa chịu chết…”

Thánh thượng nói xong cũng nở nụ cười luôn, giống như vừa nãy không có tí xíu thương tâm nào. Người cười nói: “Nhưng mọi chuyện đều đã qua cả rồi, ta cũng đã nghĩ thông hết cả. Thật ra chuyện này cũng chả có gì, âu cũng chỉ là cho ta hai bình thuốc rởm mà thôi. Đâu có ai tự dưng đối tốt với kẻ không liên quan cơ chứ, việc gì ta phải tính toán chi li làm chi? Chỉ tổ tự giày vò mình, dù sao y cũng đã hối hận rồi…”

Hối hận ư? Lòng tôi hiện lên dấu hỏi lớn.

Dường như Thánh thượng lại nhớ tới cái gì, đột ngột chuyển chủ đề ung dung nói ra: “Nói đến chuyện này bất giác lại khiến ta hoài niệm chuyện cũ. Lúc đó Khuất Nghiêu đơn giản là kẻ tự phụ lỗ mãng, lúc đầu không nhận ra đại ca hắn ghét ta đến mức nào, sau đó cũng không nhận ra mối quan hệ ác liệt giữa ta và đại ca hắn. Lúc hắn chỉ dạy giáo huấn ta cũng thường xuyên chọc đại ca hắn tức điên lên. Ta thấy hắn là bị Khuất Hằng chiều quen thói rồi nên không biết đạo lý đối nhân xử thế gì. Nếu không phải chính bản thân hắn cũng là kẻ không chịu thua kém thì chỉ sợ là bị chiều quá hóa hỏng mất.”

“Khi đó ta cảm thấy tên này sống mà chả có thú vui gì với cuộc đời này vậy. Sống cứ tùy tâm sở dục (thích gì làm nấy, thế nào cũng được), cái gì cũng không đặc biệt yêu thích. Có một ngày vô ý ta bắt gặp hắn đang vẽ tranh. Rõ ràng hắn thích vẽ tranh như thế nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ không muốn học không muốn vẽ. Lần đầu thấy hắn vẽ tranh mà ta cũng phải ngây người, chưa bao giờ ta thấy một bức tranh đẹp đến vậy. Còn hắn thì cứ vẽ một bức lại đốt một bức…”

Thánh thượng chỉ về phía bức họa kia: “Ta bỏ ra không ít công sức để cầu hắn vẽ cho một bức tranh đấy. Khi đó vết thương của ta lại tái phát, hắn còn cố ý làm khó dễ muốn ta trèo lên cái cây hoa quế kia thì mới vẽ cho. Hắn cứ nghĩ ta không trèo nổi, cũng không dám trèo. Lúc đó ta đau chết được, nhưng vẫn muốn cậy mạnh trèo lên, thật sự ta rất muốn có một bức. Hắn thấy ta dám trèo đến chỗ cao như thế thì đứng dưới hô lên ta không làm được đâu, bảo ta mau xuống…”

Tôi cười cười: “Chắc lúc đó Khuất đại nhân lo cho người lắm.”

“Đúng thế.” Thánh thượng nghĩ lại mà cười cười, “Lúc đó không biết hắn chỉ mạnh miệng mà thôi, cứ nghĩ hắn đang khiêu khích mình nên ta càng cố trèo lên cao hơn, muốn hái một nhánh hoa quế xuống cho hắn nhìn…” Lúc nói đến đây trên mặt Thánh thượng lại hiện chút thương cảm, “Lúc ta nhìn xuống dưới thì thấy Khuất Nghiêu đang tức hổn hển ngửa đầu nhìn ta, ta còn thấy cả đại ca của hắn đã đến từ lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn ta. Lúc đó lòng ta nở phồng, cảm giác đau đớn bên eo đã chả là gì nữa. Cái cảm giác được bọn họ ngưỡng vọng mình thật sự rất sướng, lúc ấy ta hành động điên rồ thật…”

Thánh thượng đột nhiên ngừng miệng, người nghiêng đầu nói với tôi: “Đây là lần đầu tiên ta kể chuyện này với người khác đấy. Xưa nay đều giấu ở trong lòng, giờ được nói ra thoải mái hơn rất nhiều…”

Tôi biết ngồi trên cao thì phải chịu gió lạnh. Tôi đã từng được nghe qua thân thế của Thánh thượng, cảm thấy đời người trải qua toàn là cô độc không nơi nương tựa. Còn chưa chờ tôi mở miệng an ủi đôi lời người đã thở dài, tiếp tục nhíu mày cười nói: “Sao ta cứ bị lạc đề thế nhỉ…”

Thánh thượng kể tiếp: “Sau này Khuất Nghiêu lại thành một cái hồ lô câm, ta ở bên cạnh hắn từ lâu, lại cùng lớn lên với nhau mà giờ cũng dần không nhìn thấu tâm tư của hắn. Hắn cũng dần không thích nói chuyện nữa, có cái gì cứ tự buồn bực giữ trong lòng. Hắn trở thành kẻ không thích nói chuyện, trừ việc chính sự cùng vẽ tranh ra thì chả buồn để tâm cái gì nữa. Ta biết hắn là kẻ ngạo mạn, còn tưởng rằng hắn không thèm để ta vào mắt nữa cơ.”

Tôi không rõ chuyện đã qua giữa bọn họ, chỉ đành an ủi bệ hạ: “Nhất định Khuất đại nhân không nghĩ vậy đâu.”

Thánh thượng cười nói: “Sau đó ta mới biết, thật sự lúc đó không phải hắn bơ ta, là tự ta thần hồn nát thần tính mà thôi. Nhưng mà hắn ngạo mạn là thật, âu thì hắn cũng có quyền này thật. Người của nhà họ Khuất đều như thế cả, thông minh tài giỏi, đọc qua sách một lần là đã có thể nhớ. Sau đó thì đi khắp muôn nơi nên kiến thức càng thêm phong phú từng trải. Có tập võ cùng đại ca hắn thì cũng lộ ra thiên phú dị bẩm. Hắn làm quan lại có Khuất gia chống lưng che chở, làm việc thì tùy tâm tùy tính cũng thuận buồm xuôi gió. Sau khi ta lên ngôi thì hắn càng vô pháp vô thiên hơn, thực vụ tài cán đều vượt trội hơn người ta. Thông minh tài cao, tính tình tinh quái, lại được cả cái mã đẹp trai nữa, quả thật là mắt mọc cao hơn đầu không để kẻ nào vào mắt. Giống như trừ đại ca hắn ra không ai có thể so với hắn được vậy.” Thánh thượng cười vài tiếng, hình như nhớ lại những năm tháng đã qua.

Tôi ngây người, tôi không nghĩ tới thì ra Khuất Nghiêu là người như vậy. Mặc dù trên triều tôi cũng được nghe không ít chuyện của Khuất Nghiêu nhưng chưa bao giờ tin. Những lời đó đều là nhạo y là thân cận của thiên tử nên không dễ tiếp cận, làm người cương trực không dễ dàn xếp.

Tôi biết tâm y cao ngất.

Lúc tôi mới gặp y tôi đã biết. Lúc y liếc mắt nhìn tôi tuy không nói là mười phần khinh miệt nhưng cũng là không thèm để tôi vào mắt thật. Tôi nhìn y phong thái ngời ngời, đối diện với y tôi cũng hổ thẹn không bằng. Y liếc tôi một cái như thế càng khiến tôi tự ti mặc cảm, lòng sinh nản ý. Sau đó biết y có thân phận cao quý, tôi lại càng cảm thấy y đang khinh thường mình.

Nhưng y cũng không phải khó làm quen như lời đồn. Ngoại trừ cài nhìn lúc ban sơ hơi thiếu thiện ý ra thì sau này y đối với tôi cũng chả đến nỗi nào cả. Dù cho là lúc bàn luận sự tình y vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa lễ độ. Tôi vốn không tin mấy lời bóng gió, sau này có ý với y thì lại càng cảm thấy mấy lời đó sai quá là sai. Rõ ràng y đầy bụng kinh luân, tài hoa xuất chúng, làm gì có tự cho mình là người siêu phàm gì đâu, dù y bất phàm thật…

Nên tôi vẫn luôn coi y như là trăng trong nước, là người trong lòng. Mỗi đêm khó ngủ nhớ tới y đều khiến tim tôi run run, thầm nghĩ sao trên đời này lại có người hoàn hảo vô khuyết như thế.

Chắc mấy lời bóng gió kia là do những kẻ ghét y truyền ra khắp cả triều, nhưng cũng chỉ là dám nói xấu sau lưng mà thôi.

Khuất Nghiêu là người như vậy sao? Sao có thể thế được? Không phải y còn từng chúc tôi thăng chức sao…

Thánh thượng thấy dáng vẻ mê mang của tôi cũng cười nói: “Không tưởng được đúng không? Ngươi từng nghe qua hắn có bạn tốt nào trong triều chưa?”

Tôi nghĩ lại thì đúng là không có thật, khi đó thanh danh của Khuất Nghiêu luôn là cao cao tại thượng, giao hảo với mỗi thiên tử mà thôi.

Tôi lắc đầu.

“Thế mà một người như thế…” Thánh thượng cười cười, ánh mắt đầy thâm ý mà liếc tôi, nhìn phong tình cực kỳ.

“Lại có một ngày đột nhiên hỏi ta, vật gì biểu lộ nỗi tương tư…”

Bình luận

Truyện đang đọc