BỆNH ĐỘC THÂN

Không giống như ghế dựa thông thường, ghế thư giãn trên ban công là ghế lười, lưng ghế nghiêng về phía sau, khi cả người ngồi vào, lưng và eo sẽ có cảm giác lọt vào trong ghế.

Lúc này eo Đỗ Trì dán chặt vào lưng ghế, nhưng nửa người trên của hắn lại hơi nghiêng về phía trước, khiến cho đùi và ngực trước của hắn tạo thành một góc nhỏ hơn chín mươi độ.

Góc không gian gò ép ngột ngạt khiến Hướng Mặc có ảo giác như thể anh đang lọt trong lòng ngực Đỗ Trì.

“Tôi không cần.” Trong không khí trôi nổi hơi thở nguy hiểm, Hướng Mặc theo bản năng từ chối, cau mày chống vai Đỗ Trì muốn đứng lên, nhưng bàn tay trên eo anh lại khiến anh không thể động đậy.

“Buổi tối anh có làm gì không?” Đỗ Trì nhẹ nhàng mở môi ra, hỏi Hướng Mặc.

Bởi vì tư thế ngồi, chệch lệch chiều cao của hai người đảo ngược. Đỉnh đầu Hướng Mặc vốn chỉ cao tới chóp mũi Đỗ Trì, mà bây giờ Đỗ Trì lại phải hơi nâng cằm nhìn Hướng Mặc, đường nét cổ vì động tác ngửa đầu của hắn trở nên rõ ràng.

Hướng Mặc len lén nghĩ thầm, đường nét kia là cơ ức đòn chũm.(1)

(1)Cơ ức đòn chũm tên tiếng anh là Sternocleidomastoid: đây là một trong những cơ vùng cổ lớn nhất. Chúng giúp cho bạn cử động đồng và mở rộng góc nhìn hay hoạt động vùng cổ. Đồng thời cơ này giúp kiểm soát khớp thái dương hàm. Cơ ức đòn chũm có điểm bắt đầu nằm ở ngay sau tai rồi kéo dài tới xương đòn.

Muốn biết phần cổ và đầu có hoà hợp với nhau không, tất cả đều phụ thuộc vào khối cơ có vẽ tự nhiên không. Chỉ cần lác đác vài nét bút, là có thể làm cho khối hình học đơn giản tạo thành nguyên mẫu của cơ thể con người, sở dĩ Hướng Mặc thích vẽ cơ thể con người, bởi vì nghiện quá trình này.

Ngứa tay quá đi. Muốn vẽ tranh.

“Thầy Hướng?” đầu óc Hướng Mặc như ở trên mây, Đỗ Trì không vừa lòng nhấc chân lên, ép buộc anh tập trung chú ý, “Đi phòng anh?”

“Hả?” Đột nhiên bị kéo trở lại suy nghĩ, Hướng Mặc không biết trong cuộc đối thoại sao lại xuất hiện phòng của anh, chỉ có thể ngơ ngẫn phát ra một tiếng.

“Hay là,” Đỗ Trì tiếp tục nói, khoé miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “Anh muốn đến phòng của tôi?”

Ngón tay đặt trên eo Hướng Mặc nhẹ nhàng chuyển động, ý tứ ám chỉ đã không thể rõ ràng hơn.

Buổi tối làm gì, đi phòng ai…. Hướng Mặc nghe hiểu lời nói ẩn ý của Đỗ Trì, khó tin nhíu mày.

—– Sao người này có thể tuỳ tiện thế nhỉ?

Nửa giờ trước, hắn còn tỏ vẻ việc không liên quan đến mình nhìn Hướng Mặc dây dưa không rõ với Đàm Tống, mà nửa giờ sau, hắn lại ôm Hướng Mặc, phát ra lời mời sáng chói với anh.

Khách quan mà nói, Hướng Mặc cảm thấy điều kiện Đỗ Trì không tồi. Khuôn mặt và dáng người đều hợp gu anh, hơn nữa tư duy cũng cùng ra-da, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện dây dưa không rõ lần hai.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Hướng Mặc mới quen biết Đỗ Trì hai tuần, chưa thân, sao có thể lăn lên giường được? Anh tự nhận mình không phải là người tuỳ tiện, cũng không phải kiểu người kết nối liền mạch(2).

(2) Kết nối liền mạch trong tình yêu có nghĩa là vừa mới chấm dứt một mối quan hệ, đã có một mối quan hệ khác lấp đầy. Hoặc cũng có trường hợp nói về vấn đề bắt cá nhiều tay.

“Tôi không cần bạn giường mới.” Thừa dịp tay trên eo thả lỏng, Hướng Mặc đứng dậy ra khỏi ngực Đỗ Trì. Chuyên tâm thu dọn đồ vẽ, không nhìn người làm tim anh đập hỗn loạn nữa, lại đột nhiên nghe tiếng cười khẽ.

“Thầy Hướng.” Giọng nói Đỗ Trì vui vẻ không thôi, “Tôi đang nói chuyện vẽ tranh, đến phòng anh vẽ. Nếu anh không muốn, anh có thể đến phòng tôi. Anh nghĩ đến đâu rồi?”

Đi học làm việc riêng, không nghiêm túc nghe giảng, chính là Hướng Mặc bây giờ.

Bị đường nét cổ Đỗ Trì hấp dẫn sự chú ý, làm tư duy logic xuất hiện lỗ hổng, Hướng Mặc căn bản quên mất khi Đỗ Trì kéo anh vào trong ngực, là đang nói về chuyện phác hoạ cơ thể con người, anh chỉ nghe được ‘phòng của anh’, ‘phòng của tôi’, sau đó….

Liền hiểu sai.

May mắn hoàng hôn đã lặn hoàn toàn, trên ban công chỉ còn ánh đèn đường chiếu rọi, hai má Hướng Mặc ửng đỏ vì xấu hổ, dưới ánh đèn mơ màng không nhìn rõ.

“Chẳng lẽ anh có thói quen ngủ với người mẫu?” Đỗ Trì vuốt cằm, vẫn tiếp tục trêu chọc, “Vậy tôi phải có giá khác nhé.”

Trong lúc ngượng ngùng xấu hổ, Hướng Mặc cảm thấy mọi chuyện hình như sai sai ở đâu,

Người này nói về chuyện vẽ tranh thì cứ nói thôi, sao phải ôm anh để nói chuyện chứ?

Ban đầu anh còn tưởng đây là sự đáp trả về việc anh đùa giỡn hắn, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ý đồ của Đỗ Trì không đơn giản chỉ ‘đáp trả’.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng không phải bông hoa trắng không biết gì, Đỗ Trì không biết hành động của hắn làm cho người khác hiểu lầm?

Cho dù hắn thật sự đang nói về chuyện vẽ tranh, Hướng Mặc cũng tin rằng trong lời nói của hắn chắc chắn mang theo sự thăm dò.

Nếu Hướng Mặc đồng ý, hai người có khả năng sẽ lăn giường; nếu Hướng Mặc từ chối, vậy sẽ nói vẽ tranh.

Tiến lùi ung dung lại thành thạo. Lúc này Hướng Mặc mới ý thức được, chó hư này còn xấu xa hơn trong tưởng tưởng của anh.

“Đỗ Trì.” Không phải anh Đỗ, cũng không phải thầy Đỗ, đây là lần đầu tiên Hướng Mặc gọi thẳng tên Đỗ Trì.

Cằm anh khẽ nhếch, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Trì, nhàn nhạt hỏi: “Cậu không muốn ngủ với tôi à?”

Cho dù ánh đèn yếu ớt, Hướng Mặc vẫn nhìn thấy trong ánh mắt Đỗ Trì chợt loé lên kinh ngạc, chắc không nghĩ Hướng Mặc lại hỏi thẳng như thế.

So với nhưng lời nói mập mờ không rõ vừa rồi, lời nói của Hướng Mặc bây giờ mới là lời mời trần trụi.

Nhưng lời mời này thật ra là một cái bẫy, bởi vì Hướng Mặc không có ý định ngủ với Đỗ Trì.

Đỗ Trì không lập tức trả lời, hiển nhiên thìn thấy ý đồ của Hướng Mặc, nhưng hắn vẫn nhướng mày đánh giá biểu cảm của Hướng Mặc, giống như đang do dự có nên nhảy vào cái bẫy này không.

Lúc này, những tiếng chân dồn dập cắt đứt cuộc đọ sức không ra làm sao của hai người.

Tam Muội từ trong hành lang lao ra, theo sát phía sau là Tam Mao cũng đang xông vào.

Một mèo một chó không hợp nhau chơi trò parkour, mắt thấy Tam Muội sắp chạy đến giá vẽ, Hướng Mặc vội vàng khom lưng ôm cô mèo lên, mà lần này Tam Mao biết giảm tốc độ, ngồi xổm xuống bên người Đỗ Trì.

Tam Muội lại bắt đầu kêu meo meo, như đang nói với Hướng Mặc rằng con chó xấu xí này bắt nạt cô.

Hướng Mặc mặc kệ một người một chó trên ban công, xoay người đi vào hành lang, anh khẽ vuốt ve lưng Tam Muội, dặn dò: “Đừng đi chọc chó hư nữa.”

Tam Mao thè lưỡi, tủi thân nhìn Đỗ Trì.

Chờ bóng dáng Hướng Mặc biến mất, lúc này Đỗ Trì mới thu ánh mắt lại, xoa đầu Tam Mao, nhẹ giọng cười nói: “Anh ấy đang nói tao.”

Giá vẽ để lại trên tầng, nhưng vẫn không kiềm chế được bàn tay ngứa ngáy của Hướng Mặc.

Anh lấy ra một tờ giấy vẽ bỏ trên bàn làm việc, phác thảo vài nét đầu và cổ của nhân vật.

Trên mặt nhân vật không có ngũ quan cụ thể, chỉ có đường chữ thập (十) ở giữa, nhưng đường nét cổ lại vô cùng tinh tế, đặc biệt là chỗ yết hầu, hình dạng giống như đúc hình ảnh Hướng Mặc nhìn thấy ở cự ly gần.

Sau khi bình tĩnh lại, ngay cả Hướng Mặc cũng không hiểu được, vì sao anh một hai phải so đo với Đỗ Trì?

Ban đầu Đỗ Trì trêu chọc anh, nhiều lắm chỉ trêu chọc trong lời nói, là anh trực tiếp chạm tay lên mặt hắn, còn chủ động lộ ngực, lúc này mới dẫn đến chuyện mất khống chế.

Xem ra, hình như anh mới là người xấu xa đó.

Suy nghĩ chợt dừng lại, Hướng Mặc thả bút vẽ. Mục đích giảm ngứa tay đã đạt được, anh không cần phải suy nghĩ lại bản thân nữa.

Chớp mắt đã qua tuần mới, La Dương lại mời Hướng Mặc đi thử đồ ăn.

Hướng Mặc chỉ thấy lạ sao hôm nay Đỗ Trì không gọi anh nữa, khi anh đến nhà hàng Tám Cân, đã thấy Đỗ Trì ngồi ở phía sau quầy bar, trước mặt còn có một chiếc laptop.

“Thầy Hướng, lại đây xem bảng hiệu mới của em nè.” La Dương vẫy vẫy tay với Hướng Mặc.

Mắt Đỗ Trì rời khỏi màn hình, nhìn Hướng Mặc đi vào nhà hàng, hắn thu hồi tư thế nghiêng người về phía trước, tựa lưng vào ghế chào hỏi Hướng Mặc: “Thầy Hướng.”

Hoàng hôn hôm đó cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hàng xóm của hai người, đương nhiên Đỗ Trì cũng giống Hướng Mặc, lười làm rối loạn nhịp điệu cuộc sống của mình.

Đây cũng coi như là một loại ‘ăn ý’, đùa giỡn cũng được, mà nhàm chán cũng chẳng sao, một khi đã qua bầu không khí kia, mỗi người đều trở về cuộc sống vốn có của mình.

“Bảng hiệu gì?” Hướng Mặc đi tới trước quầy bar, khuỷu tay chống lên mặt bàn, nhìn về phía màn hình máy tính của Đỗ Trì.

Trên màn hình đang mở phần mềm vẽ, ở giữa là hai chữ ‘Tám Cân’ thật lớn, phông chữ chắc phải được thiết kế tỉ mỉ, nét bút ở giữa đậm hơn hai đầu, nhìn qua rất thú vị.

Không biết vì sao, Hướng Mặc vừa thấy hai chữ này, liền cảm thấy rất phù hợp với phong cách của nhà hàng.

“Thế nào ạ? Anh Đỗ thiết kế cho em đó.” La Dương vui vẻ hỏi Hướng Mặc, “Đẹp lắm đúng không?”

Chuyện đẹp hay không này, dựa trên sự khác biệt về thẩm mỹ của mỗi người, rất khó để có một tiêu chuẩn thống nhất. Đặc biệt là về chữ viết, thật sự rất khó để tìm thấy vẽ đẹp từ nó.

Nhưng Hướng Mặc nhìn đường cơ sở(3) trên màn hình, lại không cẩn thận bị nó thu hút.

(3) Baseline/基准线 (đường cơ sở hay còn được gọi là đường gốc) nó là đường thẳng nối các phần chân chữ định hình trên một dòng kẻ, và bất kì một chữ nào cũng nằm trên một đường gốc.

Hai chữ nhìn thì đơn giản này không phải tuỳ tay viết ra, mỗi nét bút và đầu bút phải theo tiêu chuẩn đường cơ sở.

Ví dụ như đường xoắn ốc có thể phù hợp với góc độ nào đó, lại ví dụ như một nét ngang một nét dọc, dài hay ngắn đều phải tính toán chính xác. Đường cơ sở chia hai chữ Hán thành vô sô quy luật khối hình học, làm nổi bật vẻ đẹp hình học của chúng.

Hướng Mặc thích cảm giác có quy tắc này, giống như đường nét phác hoạ của anh, nhất định phải sạch sẽ chính xác, phông chữ Đỗ Trì thiết kế cũng vậy, mỗi nơi đều vừa vặn, không nhiều cũng không ít.

“Ổn không?” Giọng Đỗ Trì cắt ngang suy nghĩ của Hướng Mặc.

Anh thu tầm mắt lại, nhìn Đỗ Trì hỏi: “Không phải cậu không thiết kế chữ nghệ thuật à?”

“Tiện tay giúp một chút thôi.” Đỗ Trì nói.

“Anh Đỗ thật tốt.” La Dương nói tới đây, mới nhớ đến chuyện gọi Hướng Mặc tới, vội vàng xuống bếp bưng lên hai đĩa đồ ăn, nói với hai người, “Nếm thử món mới đi ạ, bánh mì nướng phô mai sốt trứng cá muối.”

Bánh mì nướng có màu caramel được trải một lớp trứng cá muối màu đen, mùi bơ xông vào mũi, làm cho người ta có cảm giác thèm thuồng.

Hướng Mặc nâng một miếng bánh mì nướng bỏ vào miệng, trứng cá muối chợt vỡ ra, giống như gió biển thổi tới, mà đuôi gió biển lại mang theo vị chua ngọt của phô mai, tạo ra một hương vị tuyệt vời.

Hướng Mặc buông nĩa xuống, đang định nói một câu ‘ăn ngon thật’, lại nghe Đỗ Trì đột nhiên hỏi: “Trứng cá muối trong nước hả?”

“Đúng vậy, hương vị thế nào ạ?” La Dương hỏi.

“Không tồi, sản phẩm trong nước không thua kém gì với nước ngoài cả.” Đỗ Trì nói xong lại nhấc một miếng bánh mì nướng lên nếm thử, “Chỉ có điều hơi ngấy, có thể phải kết hợp với champagne.”

“Em không muốn kết hợp với rượu.” La Dương nói, “Để em điều chỉnh lại bánh mì nướng.”

Nghe hai người nói chuyện, Hướng Mặc phát hiện anh lại không có cách nào chen vào cuộc đối thoại của họ.

Lúc ăn anh cũng không chú ý lắm, cùng lắm chỉ có thể nếm ra được ‘ăn ngon’ và ‘ăn không ngon’. Trứng cá muối anh cũng không nếm ra được có hương vị gì, bởi vì từ trước tới nay anh chưa từng ăn qua.

Cũng không phải không có tiền ăn, chỉ cảm thấy những nguyên liệu cao cấp này không phù hợp với ẩm thực hằng ngày, cũng chưa từng muốn đi ăn.

Nhưng nhìn bộ dáng của Đỗ Trì, hình như hắn hiểu rất rõ về ẩm thực phương Tây.

Có thể bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một căn phòng cổ, còn có một chiếc xe máy phân khối lớn đắt tiền, điều này chứng tỏ hắn không thiếu tiền.

Hướng Mặc không phải là người thích khám phá người khác, nhưng anh đột nhiên phát hiện, hình như anh có chút tò mò về Đỗ Trì.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc