BỆNH YÊU

 thời gian khiến cho con người ta học được cách trưởng thành…

***

Tuy Giang Nhẫn mới bước chân vào xã hội nhưng vẫn có cơ hội để thử sức.

Quan sát anh cả một tháng trời, nhìn Giang Nhẫn chạy đôn chạy đáo đi khắp nơi, kính rượu từng người, tranh giành từng mối lợi lộc, tuy rằng tài ăn nói của Giang Nhẫn cũng không mấy tệ, thế nhưng so với tập đoàn Tuấn Dương xa hoa ở thành phố B kia thì con đường phát triển ở thành phố H của Giang Nhẫn không hề dễ dàng.

Có một lần chạm phải đối thủ của công ty, đối phương cũng biết anh là thái tử gia của Tuấn Dương, nhìn thấy Giang Nhẫn bây giờ đang phải cười lấy lòng để tạo dựng mối quan hệ bèn châm chọc, mỉa mai vài câu làm cho Cao Nghĩa phải vội vàng quan sát vị Tiểu Giang gia với tính khí cực kỳ nóng nảy kia một phen.

Nhưng Giang Nhẫn chỉ thản nhiên cười, còn chủ động rót rượu bồi tội.

Người kia rót rượu, anh vẫn thản nhiên uống cạn.

Hai bình rượu trắng vào bụng rồi, đến cả Cao Nghĩa cũng cảm thấy run rẩy sợ hãi.

Vậy mà Giang Nhẫn vẫn ung dung duy trì nét cười trên khuôn mặt.

Kết thúc bữa tiệc.

“Giang thiếu có sao không ạ?”

Nụ cười trên gương mặt Giang Nhẫn đã tan biến đi từ lúc nào, đứng một góc đầu đường thành phố H nôn đến trời đất quay cuồng.

Cao Nghĩa tức giận chửi đám người kia: “Một đám hèn hạ nhát gan, sớm muộn cũng có ngày chúng ta lấy lại danh dự.”

Giang Nhẫn lau miệng: “Bây giờ mình không bằng người ta, trước tiên phải chịu đựng thôi.”

Lời này khí phách vô cùng, làm cho Cao Nghĩa phải quan sát anh thật lâu.

Giang Nhẫn không có mạng lưới nhân viên của riêng mình, ngay từ lúc bắt đầu tuyển dụng, mỗi ngày anh đều phải đích thân mình đi phỏng vấn. Chuyện này Hạ Tuấn Minh cũng có biết, nên anh ta luôn lăm le dòm ngó đến.

“Anh Nhẫn, anh xem em như thế này có được không?”

“Cút về học bài đi!”

“Em cũng không tệ hơn đám người kia đâu nhá, anh Nhẫn nhìn em đi, ưu điểm lớn nhất của em chính là chân thành chất phác đó!”

“Cút mau, đừng để ông mày nói lần thứ hai, muốn đi làm thì cứ việc đi theo ba mày mà làm!” Đi theo anh quá gian khổ, còn có khả năng thất bại rất lớn trước mắt nữa. Hiện giờ số vốn lưu động Giang Nhẫn nắm trong tay thật sự không đủ.

Cao Nghĩa đưa anh về, vẫn là căn nhà trọ trước kia. Vốn dĩ định đến phòng bếp rót cho anh một cốc nước, nhưng mà khi nhìn thấy nửa nồi mì sợi trong đó, không biết là ăn thừa hay là do không muốn ăn.

Lần đầu tiên Cao Nghĩa cảm nhận được, người thiếu niên ngang ngược hống hách của ngày xưa, thiếu niên mà không ai có thể đánh bại được kia, đã trở thành một người đàn ông chân chính từ lúc nào không hay.

“Giang thiếu, uống nước.”

Giang Nhẫn đã ngủ say như chết, có gọi thì anh cũng không phản ứng.

Nhẫn nhịn chịu đựng đến tận tháng Năm, Giang Nhẫn đã chính thức tiếp quản dự án phát triển, mở rộng bất động sản. Dự án trên giấy đã trở thành bản kế hoạch chính thức, sau khi chi trả tất cả các loại phí, bản vẽ xây dựng cũng gần như hoàn thành.

Giang Nhẫn thức trắng hai đêm, anh vẫn còn thiếu nhân lực quá.

Từng bước theo trình tự nhưng nếu có chút sơ hở nào đó thì phiền phức rất lớn.

Cao Nghĩa hút thuốc suốt đêm.

Sang ngày hôm sau ông nộp đơn xin từ chức ở tập đoàn bên kia.

“Ông muốn làm cùng tôi?” Giang Nhẫn thản nhiên nói, “Chú Cao, thật ra thì tôi cũng không có tiền nhiều lắm đâu, có thể vay mượn thì đều vay hết, bây giờ nghèo đến nỗi không có cơm mà ăn nữa. Còn không có vốn lưu động, nếu có một chút bất trắc gì xảy ra thì toàn bộ đều sẽ đi tong hết.”

Mặc dù lời lẽ lạnh lùng nhưng Giang Nhẫn không gọi ông là Cao Nghĩa mà là kêu một tiếng “chú”.

“Dù sao hơn nữa đời người chú cũng không làm nên được điều lớn lao gì, chỉ có chút kinh nghiệm và dũng khí này mà thôi, nếu như cháu không chê chú, từ nay về sau cháu chính là ông chủ của chú.”

Giang Nhẫn gác chéo chân, một hồi lâu sau cũng không lên tiếng. Phải một lúc sau anh mới nói: “Sau khi hồi vốn, cháu sẽ chia cho chú mười phần trăm.”

Cho dù chỉ có thể kiếm được một trăm triệu thì cũng phải chia ra mười triệu tiền hoa hồng.

Năm nay khác biệt so với những năm sau này, nhưng cũng có một chút tương đồng, đó chính là có vốn một trăm triệu có thể kêu gọi hạng mục năm trăm triệu, ngay cả khi giá nhà đất không thay đổi vẫn không tăng mấy, nhưng tình hình cũng tương đối khả quan.

Cao Nghĩa “chậc” một tiếng, ông chủ trẻ tuổi của mình thật khí phách nha: “Cứ làm việc trước đã.”

Muốn làm nên chuyện thì thật không dễ dàng chút nào. Mỗi ngày Giang Nhẫn đều chăm chỉ đọc sách, liên quan đến vấn đề trình tự khai phá bất động sản thì anh hiểu biết hơn bất kì ai, tuy nhiên về những hoạt động chi tiết trong đó thì anh không được rành cho lắm.

Từ sau cuộc đấu thầu diễn ra, dường như mỗi ngày anh đều đọc sách.

Ví dụ như sách về kiến trúc, các loại thuế, công trình thi công “Ba liên kết một cấp độ*”, anh mím chặt môi, vừa đọc vừa suy ngẫm, có gì không hiểu thì đi hỏi Cao Nghĩa.

(*) Ba liên kết và một cấp độ là một loại phát triển kỹ thuật và xây dựng. Ba liên kết đề cập đến dòng điện và nước, một cấp chủ yếu đề cập đến việc san lấp mặt bằng. Hầu hết các dự án đều yêu cầu ba liên kết và một dự án san lấp khi phát triển bất động sản mới. Ba liên kết và một dự án san lấp thường được bao gồm trong chi phí dự án và chủ sở hữu thường chịu trách nhiệm hỗ trợ ngoại vi. Hầu hết các công việc xây dựng và phát triển bất động sản của Cục đất đai được yêu cầu thực hiện ba liên kết và một dự án san lấp mặt bằng. Ba liên kết và một cấp là một biểu tượng quan trọng trong giai đoạn chuẩn bị xây dựng của công tác chuẩn bị cho dự án xây dựng cơ bản, và đó cũng là điều kiện cần thiết để dự án xây dựng được ký hợp đồng hoặc đấu thầu. Ba liên kết và một san lấp mặt bằng: cấp điện, tiếp cận, cấp nước và san lấp mặt bằng. (Nguồn: baidu)

Cao Nghĩa cũng bận rộn đến chân không chạm đất.

Trong lúc bọn họ đang bận tối mắt tối mũi thì cùng lúc đó mùa hè nóng bức nhất trong năm đã đến.

Đơn vị thi công đã tiến hành, cả một dãy khu vực gần bờ biển đều náo nhiệt.

Tháng Sáu đến, mặt biển đối diện với bầu trời xanh thẳm, ngày trên lịch đã tiến đến ngày mùng sáu tháng Sáu, toàn bộ học sinh trường Thất Trung đều gác bút nghỉ ngơi, số ngày trên tấm bảng đen trong phòng học cũng đã được thay đổi, đã được viết thành “0”, bên cạnh là một dòng chữ ghi bằng phấn trắng được viết trong ngoặc kép “Các bạn học cố lên”.

Giang Nhẫn ngồi gần bờ biển, chiếc áo phông được kéo lên cao, nóng đến nổi lộ ra phần eo.

Trên lưng anh có một vết thương rất rõ ràng, phần bụng lại có cơ bụng rắn chắc.

Tuy lộ ra bên ngoài nhưng không hề chướng mắt, có mấy phần hương vị nam tính đường hoàng.

Các công nhân đều biết vị này đây chính là ông chủ lớn.

Là một người trẻ tuổi nhưng biểu tình cực kỳ nghiêm túc và không thích cười.

“Ông chủ, đã gửi tin nhắn chưa?” Cao Nghĩa cũng ngồi xuống bên bờ biển, thấy Giang Nhẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, nhịn không được cười, “Năm đó con gái của chú thi đại học, chú cũng do dự băn khoăn không biết có nên cổ vũ nó hay không. Vì nếu như vậy lỡ như tạo thêm áp lực cho nó thì không xong mất.”

Chậc!

Người đàn ông trẻ tuổi cong môi cười: “Sao có thể giống nhau được chứ, cô ấy cũng không phải con gái của ông đây.” Là người con gái mà anh khao khát.

“Chú cũng chỉ lấy đại một ví dụ thôi, đợi thi xong rồi hẵng nói, đừng để cô bé phân tâm.”

Giang Nhẫn nghe vậy liền cất di động đi.

“Sau khi xong việc thì cháu nên nghỉ ngơi chút đi, cho dù người trẻ tuổi thân thể có tốt đến mấy cũng sẽ không chịu nổi.”

“Không sao, đã quen rồi.”

Lúc rảnh rỗi anh sẽ nhớ đến cô, tuy rằng cả hai đang ở cùng một thành phố, cùng hít thở một bầu không khí. Tự chủ của anh cực kỳ cao mới có thể không đến làm phiền đến cô trong khoảng thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học.

Huống hồ anh và Cao Nghĩa cũng không có thời gian, mỗi ngày phải chạy đến công trường, toàn thân đều vướng khói bụi. Tuy rằng anh không mấy để tâm đến hình tượng, nhưng cũng không thể đứng trước mặt cô với bộ dạng như vậy được.

***

Ngày bảy tháng Sáu hôm đó, trước kỳ thi của Mạnh Thính và Thư Dương, Thư ba ba so với hai người bọn họ còn lo lắng khẩn trương hơn hẳn, cả một đêm trăn trở trằn trọc không sao ngủ được.

Chờ đến khi hai đứa con xuất phát, ông thậm chí còn đến viếng mộ của mẹ Mạnh Thính tâm sự vài lời, để bà phù hộ cho bọn nhỏ thuận lợi như ý.

Cả thành phố đều ngập trong bầu không khí thi đại học đầy nghiêm túc, cảnh sát đứng trước cột đèn giao thông chỉ huy nhường đường cho các thí sinh.

Xe cứu thương cũng sớm đậu ở các khu khảo thí.

Tất cả học sinh trường Thất Trung đều được dặn dò rằng không được mặc đồng phục đến trường thi.

Buổi sáng thi xong môn Ngữ Văn, mưa phùn rơi rả rích.

Thí sinh đầu tiên rời khỏi trường thi thậm chí còn bị phóng viên hỏi thăm về ý kiến đề thi năm nay, cậu ta ngượng ngùng gãi đầu, có chút lo lắng: “Em cũng không rõ lắm, sợ mình làm lạc đề quá.”

Lời nói của cậu ấy làm cho những người xung quanh mỉm cười thân thiện.

Mạnh Thính rời khỏi trường thi, xung quanh cổng trường là các bậc phụ huynh đang ngóng trông con em mình, thật thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, rất nhiều phụ huynh đội mưa cũng không chút ngần ngại gì. Cô bật dù lên, nhìn một vòng đám người.xung quanh.

Nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Giang Nhẫn đâu.

Cô biết anh không thi tốt nghiệp trung học, cũng biết chắc có lẽ bây giờ anh đang bận rộn kiếm tiền. Mặc dù cô không đến mức quá lo lắng, nhưng không hiểu sao vẫn luôn tồn tại ảo giác anh sẽ đến đợi cô.

Lại nhìn một lần nữa, cũng không thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu.

Lúc này cô mới nhớ ra, cô còn chưa nói anh biết cô thi ở đâu, anh không đến là chuyện bình thường. Sau khi nghĩ thông rồi cô đành miễn cưỡng che dù rời đi.

Giang Nhẫn đứng trong đám người phía sau cùng, gỡ xuống chiếc mũ áo màu đen trên đầu.

Từng giọt nước mưa rơi xuống trên mái tóc đen của anh.

Dù cho anh có quên gì đi nữa cũng sẽ không quên chuyện này, suốt cả đêm qua anh không ngủ được, sáng sớm chạy đến còn bị Cao Nghĩa trêu ghẹo: “Con gái chú thi đại học chú còn không bận tâm đến thế nữa là.”

Ông chủ cũng thật là, tuổi tác có lớn bao nhiêu đâu, không biết lấy đâu ra sự cưng chiều say mê như điếu đổ thế kia.

“Chú bớt quản đi, hai ngày này cháu không có ở đây, chú nhớ phải quan sát nhiều hơn.”

“Biết rồi, yên tâm đi.”

Mưa rơi tí tách liên tiếp hai ngày, chờ đến khi trời tạnh mưa rồi, mặt trời lại một lần nữa hiện lên, kỳ thi đại học cũng hạ màn.

Lúc Mạnh Thính đi ra trường thi, trong không khí còn vương vấn mùi bùn đất bốc lên sau cơn mưa.

Các thí sinh đủ loại tâm trạng, có người thì u sầu, có người thì reo hò, sung sướng chạy khắp trường thi. Nhưng bất luận có ra sao thì kỳ thi đại học chính là một buổi lễ tẩy trần tuổi mười tám của bọn họ.

Sau này có nhớ lại cũng không quên được nghi thức trang trọng này.

Mạnh Thính cũng cong môi cười, đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười.

Việc sống lại hình như đã là chuyện xa vời lắm rồi nhưng sinh mệnh của kiếp này lại càng lúc càng chân thật.

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ được bước vào sân trường đại học, lựa chọn ngành nghề yêu thích, bước đi trên con đường mà kiếp trước không có cơ hội.

Đã thi xong rồi thì không cần phải đến trường nữa, đợi đến khi kết quả thi tốt nghiệp được công bố rồi nhận giấy báo thì mới có thể lần nữa đến trường gặp mặt thầy cô và bạn bè.

Nhưng trước khi công bố kết quả thì sẽ có một buổi tiệc cảm ơn các thầy cô giáo.

Tất cả học sinh của lớp một đều tham dự.

Triệu Noãn Chanh mấy ngày đều cực kỳ phấn khích, cô nàng sau khi đối chiếu xong đáp án thì nhận ra mình phát huy vượt xa bình thường trong kỳ thi đại học lần này. Đại đa số các câu đều đúng, có thể yên tâm bình ổn rồi.

Buổi lễ cảm ơn ngày đó, Phan Huệ Nhân và các giáo viên chủ nhiệm khác đều đến.

Cô giáo Phan đón từng ly rượu mọi người kính rồi sau đó nói: “Lúc cô tiếp nhận các em vào năm lớp Mười ấy, dường như các em vẫn còn rất nhỏ, vậy mà chỉ trong chớp mắt thôi các em đều đã trưởng thành hết rồi. Cùng các em trong ba năm qua, đêm qua trong lòng của cô đã suy nghĩ ra rất nhiều điều muốn nói với các em, nhưng giờ phút này đây lại cảm thấy hoài niệm vô cùng. Các em nam còn cao hơn cả các thầy cô, vậy nên sau này nhất định phải có tinh thần trách nhiệm gánh vác. Các em nữ phải học cách bảo vệ bản thân mình, phải độc lập kiên cường. Thầy cô cũng không phải là những người giảng dạy tốt nhất, nhưng các em trong một năm qua đều là những con người tuyệt vời nhất. Các bạn học, vĩnh viễn không được quên lý tưởng của các em trong một năm qua, nhất định phải trở thành một người tích cực luôn hướng về phía trước!”

Thầy cô không phải là những người giảng dạy tốt nhất, nhưng các em của năm mười tám tuổi, chính là những con người tuyệt vời nhất.

Vĩnh viễn không được quên sơ tâm*, tấm lòng thiện lương tốt đẹp nhé.

(*) trái tim vẹn nguyên thuở ban đầu.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có khóe mắt Phan Huệ Nhân ướt đẫm mà tất cả mọi người đều đỏ ửng hết cả mắt. Câu học sinh nam quậy phá nhất lớp cũng trầm mặc không nói.

Tiểu Diệp lại càng khóc lớn tiếng hơn.

Trong phút chốc bầu không khí tràn ngập nước mắt, thi đại học không thành, cảnh tượng rời xa các thầy cô, thời gian khiến cho con người ta học được cách trưởng thành. Hóa ra chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, thật sự là nhanh đến không thể tưởng tượng được.

Triệu Noãn Chanh khóc không thành tiếng, ôm chặt Mạnh Thính mà khóc: “Trước đây tớ luôn cảm thấy cô Phan thật là đáng ghét vô cùng, còn lén lút nói cô là bà già nữa, bây giờ phải rời xa rồi mới phát hiện thật ra không hề dễ chịu chút nào, thật sự không nỡ.”

Mạnh Thính cũng nhỏ giọng nức nở: “Tớ cũng không nỡ rời xa cô đâu.”

Cô thoải mái khóc xong một trận, hoàng hôn buông xuống là lúc tất cả mọi người nói lời tạm biệt, ánh trời chiều chiếu soi bóng của tất cả mọi người như dài ra, tất cả những hình bóng ấy như hợp lại làm một khiến suốt đời cũng không thể nào quên đi được cảnh tượng ngày hôm ấy.

Mạnh Thính đi một đoạn xa mới nhìn thấy Giang Nhẫn đang đứng bên dưới gốc cây Du.

“Sao em khóc?” Anh nhíu mày, kéo cô đang khóc sang, nhẹ nhàng dùng đôi bàn tay thô ráp vuốt ve khóe mắt cô, “Ai dám khi dễ Thính Thính?”

Mạnh Thính không nhịn được nức nở, đây là lần đầu tiên cô tốt nghiệp trong suốt cả hai kiếp, vô số ngày đêm trong ba năm qua, thói quen đã được tạo thành, bây giờ tất cả mọi người đường ai nấy đi nên chợt có loại cảm giác sầu não không nói nên lời.

“Tốt nghiệp chia tay nhau nên buồn bã, ai cũng khóc hết. Nam sinh trong lớp bọn em cũng khóc luôn.” Cô xấu hổ xoa hai mắt, cô cũng không muốn khóc thành như vậy, đều do bầu không khí tạo nên thôi.

Anh cong môi: “Ừa, anh biết Thính Thính là kiên cường nhất mà.”

Mạnh Thính cảm thấy mất mặt vô cùng, thật ra nội tâm cô rất kiên cường, cặp mắt đã từng bị thương tổn giống như làm bằng nước vậy, ở trước mặt anh đã khóc qua rất nhiều lần rồi.

“Thật mà, tất cả mọi người đều khóc, thầy cô cũng vậy. Nếu anh ở đó chắc chắn cũng sẽ khóc cho mà xem.”

“Anh sẽ không khóc.”

“Gạt người, anh vì sao lại dám khẳng định vậy chứ?”

“Từ bé đến giờ anh chưa từng khóc.”

Cô sợ ngây người! Điều này đã phá vỡ tất cả nhận thức của cô, khi còn bé cho dù có bị đánh cũng không khóc ư?

Hai mắt cô tròn tròn, dường như đang trách móc anh là đồ lừa đảo. Giang Nhẫn nhịn không được cười lên: “Anh bẩm sinh xương cốt cứng rắn, khi còn nhỏ dù bị đánh cũng không khóc, anh không nghe lời nên thường xuyên bị đánh, cho nên da thịt anh mới dày như thế đó.”

Không chỉ như vậy, tiểu học năm thứ hai ấy, bởi vì chứng tăng động và nóng nảy bị người khác ghét bỏ khi dễ, anh kích động mặt mày sa sầm đánh những kẻ kia máu chảy đầy đầu, dường như anh bẩm sinh không có tuyến lệ vậy.

Mạnh Thính chớp mắt vài cái, cố gắng nghĩ lại, hình như đúng là không hề thấy anh khóc lần nào thật.

Giang Nhẫn thấy dáng vẻ như bị đả kích kia của cô, trong mắt anh mang theo ba phần ý cười: “Cũng không hẳn vậy, anh từng khóc một lần đó.”

“Là lần nào?” Đôi mắt màu trà của cô ngập nước, dịu dàng ngoan ngoãn lại có chút phấn khích chờ mong.

Anh nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô đặt trên lồng ngực mình, khẽ cười nói: “Lúc em đứng ngoài cửa, khóc đến tan nát cõi lòng ấy.”

“Nói bậy!” Mặt cô đỏ lên, “Rõ ràng là anh chọc em tức đến phát khóc.”

Anh khi đó còn mở âm thanh TV vô cùng lớn nữa, vì vậy cô mới cho rằng anh không nghe thấy mình khóc.

Anh cũng không tranh luận, tính tình tốt vô cùng.

“Thính Thính nói đúng lắm, tại anh không tốt, sau này không cho em…” Anh muốn nói là không cho em khóc nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cô xấu hổ muốn cắn người kia thì anh dừng lại. Khoảng thời gian đó cô lúc nào cô cũng khóc.

Vậy nên lời này cũng không thể nào dỗ cô được.

Nhưng cả đời này anh cũng chỉ khóc đúng một lần kia, nếu còn để đánh mất cô lần nữa, còn không bằng tự hủy diệt chính mình.

“Không cho em làm sao?” Cô vô cùng thuần khiết.

Giang Nhẫn buồn cười: “Sao mà đột nhiên em trở nên hiếu kỳ vậy thế?”

“Không thể nói sao?”

Anh chỉ cười, có chút xấu xa nói: “Em khẳng định muốn nghe à?”

“… Không nghe, không cho nói nữa.” Mạnh Thính cắn môi, đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác. Cô không ngốc đâu nhá, nhìn hai mắt anh tỏa sáng liền đoán được liền. Cũng không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới nửa năm trước, bên trong căn phòng học nhỏ, Triệu Noãn Chanh cùng cô xem thể loại phim kia. Triệu Noãn Chanh còn ngượng ngùng nói là, nghe nói con trai ở độ tuổi này, ham muốn đều rất mãnh liệt.

Hết chương 72

Bình luận

Truyện đang đọc