BỊ BẮT BUỘC TRỞ THÀNH CON MỒI CỦA KẺ CUỒNG SÁT ᗷIẾИ ŦɦÁI

Lương Chấp không quan tâm gã, cậu quay đầu nhìn vẻ mặt Mục Dư Tâm.

Trên mặt Mục Dư Tâm không phải là phẫn nộ do bị vu oan, mà là kinh hoàng do bị vạch trần.

Tâm Lương Chấp trùng xuống.

Vạn người cưỡi chỉ có thể để hình dung một loại người.

Lương Chấp cảm thấy lúng túng, cậu và Mục Dư Tâm chẳng qua là bạn bè mới gặp không lâu, thậm chí còn cảm thấy một khi quay về thành phố A, chắc là sẽ không gặp lại.

Thế mà trong tình huống này lại biết được quá khứ không tốt của đối phương.

Nhất thời, cậu không biết nên nói gì để xoa dịu không khí đang ngưng đọng.

Lúc này, chủ động đánh vỡ yên lặng chính là Thẩm Quyền, hắn nói: "Muốn đổi khách sạn khác không?"

Lương Chấp đang muốn gật đầu, nhưng Mục Dư Tâm lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần...... Không cần phiền toái như vậy vì em."

Cô cúi đầu, mượn tóc mái để che dấu ánh mắt đầy hận ý đang nhìn chằm chằm gã đàn ông nằm trên mặt đất.

Lương Chấp nói: "Này không tính là phiền toái, đổi khách sạn khác sẽ an toàn hơn."

Mục Dư Tâm ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt lại là bình tĩnh: "Không cần, gọi bảo vệ của khách sạn đuổi gã ra ngoài là được."

"Được." Thấy Mục Dư Tâm kiên trì, Lương Chấp không khuyên nữa.

Sau đấy bọn họ tìm quản lý, kể rõ tình huống, quản lý nghe thế, lập tức cho bảo vệ đến kéo gã đàn ông đi.

Lương Chấp nghĩ đến Mục Dư Tâm vừa trải qua chuyện như vậy, nếu không có cậu và Thẩm Quyền cùng ở, không chừng sẽ xảy ra nguy hiểm.

Đi đến trước cửa phòng Mục Dư Tâm, cô đột nhiên nói: "Thật xin lỗi."

Lương Chấp sửng sốt một chút: "Tại sao lại xin lỗi?"

"Chuyện gã kia nói đúng là sự thật." Sắc mặt Mục Dư Tâm tái nhợt, cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Em từng có quá khứ kinh khủng, em......"

Lương Chấp cắt đứt lời cô: "Em không cần phải giải thích, cũng không phải miễn cưỡng nhắc lại quá khứ của mình, làm bạn bè, anh không để ý em đã từng làm gì."

Đây là lời từ trong lòng Lương Chấp, cậu cũng đoán được vài phần quá khứ của Mục Dư Tâm, nhưng điều này không khơi dậy được bao nhiêu gợn sóng trong cậu.

Nói thẳng ra thì không có quan hệ với cậu, không thể cảm động lây.

Cậu vẫn giữ thái độ đối đãi như trước với Mục Dư Tâm, làm như vậy mới là cách tôn trọng thật sự với đối phương.

Vả lại...... Lương Chấp liếc trộm Thẩm Quyền, người thật sự đau lòng Mục Dư Tâm chỉ có Thẩm Quyền, vì đối phương thẳng tay đánh bất tỉnh gã đàn ông.

Đôi mắt Mục Dư Tâm sáng ngời, cô bắt lấy tay Lương Chấp, nói: "Anh thật sự, thật sự không để ý sao?"

Lương Chấp không hiểu tại sao Mục Dư Tâm kích động như vậy, gật đầu nói: "Đương nhiên không để ý."

"Em hiểu rồi." Mục Dư Tâm nhìn thật sâu vào mắt Lương Chấp, sau đấy quẹt thẻ mở cửa vào phòng.

"Thẩm ca! chúng ta đi thôi." Lương Chấp đi hai bước mới phát hiện Thẩm Quyền còn đứng tại chỗ, mày nhăn lại, bộ dáng như đang khó chịu.

"Thẩm ca?" Lương Chấp lại gọi một tiếng.

Thẩm Quyền nghe tiếng gọi bèn nhìn qua, ánh mắt thâm thúy không chút thu liễm, một chút đen tối đọng lại trong đôi mắt màu mực.

Tim Lương Chấp đập nhanh hơn, cậu bị ánh mắt này của Thẩm Quyền chọc một chút.

Còn hơn tuýp trai ấm áp nhã nhặn, loại trai sói hoang dã như thế này mới có thể chọc thẳng vào linh hồn cậu.

Lương Chấp đột nhiên nghĩ đến lần đầu thấy Thẩm Quyền, bộ dáng cúi đầu cười yếu ớt của đối phương giống như dã thú chuẩn bị nhe răng nanh.

Tia dã tính chợt lóe mà qua, Thẩm Quyền nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, hắn nói: "Đi thôi."

Lương Chấp trở lại phòng, cậu đặt ba lô ở một bên, nằm cả người trên giường.

Trong đầu cậu luôn hiện lên vẻ mặt của Thẩm Quyền lúc đứng trước cửa phòng Mục Dư Tâm, đối phương như vậy chắc là đang lo cho Mục Dư Tâm.

Lương Chấp lại buồn phiền: "Hệ thống, tao không ngờ Thẩm Quyền thích Dư Tâm như vậy."

Thích đến mức biết quá khứ của đối phương mà vẫn còn tiếp tục thích.

"Mới gặp mặt vài lần mà sao tình cảm đã sâu đậm như vậy?" Lương Chấp càng nghĩ càng khó chịu, tức đến nỗi lại ngồi dậy, cậu túm lấy gối đầu ở sau lưng, ôm vào ngực rồi đấm bình bịch: "Không hợp lý tí nào hết, tức á!"

Hệ thống vô cùng bùi ngùi, trước kia nó là một hệ thống biết lý lẽ, nhưng đến lúc ràng buộc với Lương Chấp, nó rất ít khi phân biệt phải trái.

"Rinh rinh rinh___"

Bình luận

Truyện đang đọc