BỊ HẮC HÓA ĐẠI LÃO CHIẾM HỮU



Thời điểm Ninh Thư tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở bên trong phòng chứa củi của một khu nhà.

Trên người còn có đầy vết thương.
Linh Linh: "Ký chủ, anh tỉnh rồi, Linh Linh lo lắng muốn chết luôn"!
Ninh Thư dò hỏi: "Linh Linh?" Thiếu niên nỗ lực hồi tưởng không sót từng đoạn ký ức, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc đây là chuyện gì.
Linh Linh: "Ký chủ đừng lộn xộn nữa, vết thương của anh rất nghiêm trọng đó"!
Cửa phòng chợt bị mở ra, một nam tử mặc hắc y đi đến: "Xem ra ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn đó, Ảnh thất".
Nam tử nét mặt tuấn tú, ném tới một lọ kim sang dược: "Nè, nếu không chết, chứng tỏ vương gia tha cho ngươi một mạng".
Ninh Thư nhận lấy, mềm giọng nói: "Cảm ơn".
Ảnh tứ hơi giật mình, nhịn không được liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút: "Tiểu tử này khi nào nói tiếng người rồi vậy"?
Trong lòng Ninh Thư muốn trừng mắt liếc xéo người này một cái, nhưng nghĩ thầm hình như thân thể này ngày thường không có thể hiện cảm xúc gì, thế nên cúi đầu, không thèm phản ứng.
Ảnh Tứ thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, tuỳ tuỳ tiện tiện nói: "Tuy vương gia tha mạng cho ngươi, nhưng tiếp sau ngươi đừng chọc ngài không vui, nếu không dù có 8 cái mạng nữa cũng chả đủ dùng".
Hắc y nam tử nói xong liền ra ngoài.
Ninh Thư tập trung tiếp thu và sắp xếp lại tư liệu mà Linh Linh vừa truyền qua.
Mục tiêu công lược của thế giới này là Bách Lý Mặc, mà thân phận của Ninh Thư ở đây là ảnh vệ chi nhất của hắn, xếp hạng thứ 7, hiệu Ảnh Thất.

Tính tình của nguyên chủ Ảnh Thất tối tăm, cũng không thường xuyên qua lại với những ảnh vệ khác.

Không biết vì sao y lại chọc giận Bách Lý Mặc, bị đưa vào thuỷ lao quất roi 1 ngày, sau đó ném đến phòng củi.
Nếu y có thể chịu đựng qua đêm, Bách Lý Mặc sẽ tha cho một mạng.
Thế nhưng chủ nhân thân thể này vẫn là không chịu được, đã chết.
Bách Lý Mặc là vương gia của Đại Yến, uy danh truyền xa, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Nhưng tính tình người này lại hỷ nộ vô thường, giết người làm vui, thập phần là la sát địa ngục.
Hắn bị người thầm xưng là Quỷ Vương.
Ninh Thư bắt đầu dùng kim sang dược để xử lý vết thương.

Tuy nhiều thương tích nhưng may có bình thuốc Ảnh Tứ cho, công dụng thật sự rất tốt.


Cậu chịu đau, điều dưỡng mấy ngày là sẽ tốt lên rất nhiều.
Cũng không biết có phải do nguyên chủ có vấn đề gì hay mọi người ở đây làm sao, mà từ lúc y bị ném vào đây tới khi cậu đến thay thế cũng chỉ có mình Ảnh Tứ vào xem.
Bất quá chuyện này đối với Ninh Thư lại là chuyện tốt.
Có lẽ là vấn đề của thân thể này, Ninh Thư thế mà cứ cảm thấy ăn không đủ no.

Nhưng người đưa cơm tới đây lại cứ theo phân lượng mỗi ngày như nhau.
Cậu không dám tuỳ tiện mở miệng, sợ làm người khác hoài nghi.
*Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là
Ninh Thư lăn lộn qua lại, chỉ cảm thấy đói đến có chút chịu không nổi.
Cậu nhìn thoáng qua sắc trời, đã khá muộn.

Nhưng mà đói quá đi.

Ở thế giới gốc của mình, Ninh Thư cũng được tính là một tiểu thiếu gia.

Cho dù cậu có bị thiếu hụt tình thân nhưng cũng chưa từng chịu cảnh đói bụng.
Ninh Thư nhịn không được.
Cậu xuống giường, nghiêm túc suy nghĩ, nếu giờ mình đi xuống bếp lấy chút đồ ăn, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Vì thế, Ninh Thư đi phòng bếp.
Thân thể này có võ công, tuy cậu không thể vận dụng thành thạo, nhưng từ từ tập thử cũng có thể dùng một hai chiêu.
Đẩy cửa phòng bếp ra...
Ninh Thư bắt đầu tìm chút đồ ăn, thế nhưng chỉ tìm được một cái bánh bao đã nguội lạnh, cậu thấy hơi dỗi.
Nhưng thật sự là quá đói bụng rồi, bánh bao cũng được, kể cả bánh bắp khô cằn cậu cũng thấy ngon.
Ninh Thư cắn một miếng.
Chợt nghe phía ngoài cửa truyền đến động tĩnh, lòng cậu hơi cả kinh, nhìn nhìn bốn phía, sau đó trốn vào một cái tủ.
Thiếu niên nín thở, nắm chặt bánh bao, không dám nhúc nhích.
Lúc Ảnh Nhị mở cửa tủ ra, nhìn thấy là một thiếu niên cầm bánh bao, ngước mặt nhìn y.

Ninh Thư bị bắt, kéo ra sảnh ngoài, ném trên mặt đất.
Cậu rất đói bụng, cứ ôm cái bánh sợ rớt dơ mất.
Bên canh, Ảnh Tứ đang đứng cười cười, ý vị thâm trường nhìn thiếu niên.
"Vương gia".
Ảnh Nhị là một khối băng lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy người nào đó đi đến sảnh ngoài, sắc mặt y liền trở nên cung kính, ngay cả người cà lơ phất phơ như Ảnh Tứ cũng thu liễm hoàn toàn.
Ninh Thư quỳ rạp trên đất không dám ngẩng đầu.
Lại chợt nghe thấy một đạo âm thanh trầm thấp âm lãnh truyền vào tai: "Tên này còn chưa chết"?
Nghe âm thanh này, thiếu niên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, rùng mình một cái.
Ảnh Tứ cung kính nói: "Vương gia, vừa nãy Ảnh Nhị soát người vẫn không phát hiện vật lạ nào trên người Ảnh Thất, chỉ có..."
"Chỉ có một cái bánh bao." Sắc mặt nam tử có điểm cổ quái nói.
Bách Lý Mặc hơi nhướng mày, nhìn về phía người trên mặt đất: "Ngẩng mặt, nhìn bổn vương".
Ninh Thư khẽ nâng mặt, thấy rõ ràng bộ dạng của nam nhân trước mắt.
Thân thể đẹp đẽ cao quý mặc y phục đen thêu kim sắc mãng tuyến.

Đầu đội y quan, thắt lưng quanh eo, khuôn mặt tuấn mỹ vô song lại có nét sắc bén như đao khắc.

Đôi mắt hẹp dài lại lãnh khốc, trực diện nhìn người, hơi thở đó mang theo một cổ thị huyết nhàn nhạt.
Lúc này hắn hơi rũ mi, nhìn về phía thiếu niên, trong mắt không hề có độ ấm, phảng phất giống như đang nhìn một khối thi thể.
Ninh Thư trầm mặc nói: "Tham kiến Vương gia".
Đôi giày thêu của nam nhân cao quý dừng trong tầm mắt, hắn đi qua, bàn tay đưa ra nắm lấy cằm cậu, lạnh lùng nói: "Từ trước đến giờ, bổn vương hận nhất kẻ lừa gạt, Ảnh Thất, bổn vương cho ngươi một cơ hội, ngươi đến phòng bếp làm gì"?
Đôi mắt thâm thuý từ trên cao nhìn xuống, mang theo vương quyền máu lạnh cùng sát khí.
Ninh Thư hơi hoảng loạn, dù gì cậu cũng chỉ là một người đến từ hiện đại.

Bách Lý Mặc ở đây lại không phải người thường, chỉ một cái liếc mắt của hắn cũng khiến người sợ hãi, lòng dạ người này rất thâm sâu.

Huống hồ, cậu còn nghe nói hắn tâm tình bất định, xem việc giết người làm niềm vui...
Trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
Cậu do dự, mở miệng nói: "Thưa Vương gia, thuộc hạ...!thuộc hạ đói bụng".

Ninh Thư cố lấy dũng khí nói chuyện, không dám giấu giếm.

Vì nếu cậu nói dối, có thể sẽ chết càng sớm.
Bách Lý Mặc cười lạnh, buông lỏng tay như ngại thiếu niên dơ bẩn, nhìn cậu như nhìn một con kiến: "Bổn Vương đã cho ngươi cơ hội cuối cùng".
Ảnh Nhị cùng Ảnh Tứ đứng một bên không hề có ý giúp cầu tình.
Ninh Thư cúi đầu, trong tay còn cầm chiếc bánh bao đã bị cắn một miếng.

Là do cậu không đủ cẩn thận, tự nhận ẩn nấp kỹ sẽ không bị hoài nghi.

Nhưng ánh mắt của cổ nhân là điều mà người hiện đại như cậu không tưởng tượng được.
Ninh Thư cảm thấy, cậu chết chắc rồi.

Wattpad @huyenhuyen3710
Dựa theo tính tình của Bách Lý Mặc, cậu nhất định không sống qua đêm nay.
Vì vậy, Ninh Thư nâng mặt, một tay cầm bánh bao, lấy hết can đảm nói: "Vương gia, ngài muốn giết tôi sao"?
Bách Lý Mặc cúi đầu, nhìn cậu nói: "Ngươi không muốn chết"?
Ninh Thư nhìn nhìn bánh bao trong tay, lại nhìn về phía Bách Lý Mặc một chút, nhỏ giọng nói: "Trước khi chết, thuộc hạ có thể ăn xong cái bánh bao này hay không"?
Cậu không muốn làm quỷ đói đâu.
Bách Lý Mặc hơi ngưng lại, trong mắt có muôn vàn cảm xúc nhìn chằm chằm thiếu niên ảnh vệ ước chừng hết một khắc.
Nhìn đến sau lưng Ninh Thư có chút rét run.
Nhưng cậu vẫn không muốn buông cái bánh bao kia ra.

Vì cậu quá đói bụng rồi, đã hai ngày không được ăn cơm no.
Giọng nói thì thầm lúc nãy đã phá vỡ thính đường yên tĩnh.
Ảnh Nhị cùng Ảnh Tứ đều sửng sốt, nhịn không được liếc mắt nhìn thiếu niên.
Mà Vương gia vẫn đứng đó, sắc mặt âm tình bất định.
Cuối cùng vẫn không nói được cái gì.
Ninh Thư cúi đầu, cho đến khi Ảnh Tứ gọi một tiếng, cậu mới ngẩng mặt, phát hiện Bách Lý Mặc không biết từ lúc nào đã bỏ chạy lấy người.
Ảnh Tứ vỗ vỗ vai cậu, nói: "Ảnh Thất, ngươi thật sự là phúc lớn mạng lớn, thế nhưng lại có thể tránh được hai lần tử kiếp".
Ánh mắt hắn lơ đãng liếc nhìn phần cổ của thiếu niên, một nốt ruồi đen rơi vào tầm mắt.
Ảnh Tứ thu hồi ánh nhìn, trầm ngâm cười nói: "Đi xuống đi".
Ninh Thư được như ý nguyện ăn hết cái bánh bao.

Nhưng cậu không nghĩ tới, hai ngày sau đó phòng bếp đều đưa bánh bao tới với mỹ danh là, Vương gia ban thưởng.
Linh Linh: "Vương gia này sao biến thái giống Cố Sâm quá"!
Ninh Thư nghi hoặc hỏi: "Cố Sâm là ai"?
Cậu không khỏi nghĩ thầm, rõ ràng cậu chưa từng nghe nói tới người này, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn.
Linh Linh mới biết bản thân lỡ miệng, vội lảng tránh: "Là một người biến thái, bất quá Vương gia này càng biến thái hơn".
Ninh Thư "ò" một tiếng, lại ăn bánh bao.
Cậu có chút ngán rồi, một xíu rau dưa cũng không cho, cả ngày chỉ có bánh bao và bánh bao.
Ninh bảo bảo muốn ăn thịt.
Có vẻ nhìn ra nét buồn khổ trên mặt cậu, Ảnh Tứ buồn cười nói: "Ảnh Thất, đừng nói ngươi đang nghĩ buổi tối sẽ đi phòng bếp trộm thịt ăn nha".
Thiếu niên đỏ mặt.

Cậu cũng đâu muốn trộm gì đâu, hôm bữa là do đói quá thôi.
Ảnh Thất nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn của thiếu niên ửng lên vết hồng hồng, đôi mắt hạnh xinh đẹp lại thanh triệt vô cùng.

Người nhìn vào thấy rất thoải mái, bộ dáng ngượng ngùng trước mắt này lại cùng người trong dĩ vãng có chút bất đồng.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Ninh Thư không chú ý tới, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Khi nào Vương gia mới có thể hết giận"?
Cậu không muốn ăn bánh bao nữa.
Ảnh Tứ trả lời: "Cái đó phải xem tâm tình Vương gia, nếu ngài vẫn nghĩ không thông, có lẽ ngươi phải ăn bánh bao cả đời".
Ninh Thư nghe xong có chút muốn khóc.
Cậu cúi đầu.
Không muốn ăn bánh bao.
—--------------------------------
Ninh Thư ăn bánh bao đến ngày thứ 5, thật sự là chịu không nổi nữa.
Dù Ảnh Tứ là người trung gian, thấy cậu đáng thương liền cho chút đồ ăn này kia, nhưng cậu vẫn cư tuyệt.
"Nếu bị Vương gia phát hiện, sẽ không ổn".
Ảnh Tứ hơi ngạc nhiên, một hồi lâu liền nói: "Ảnh Thất, ngươi so với trước kia thật sự có chút bất đồng, ta suýt không nhận ra mấy lần rồi".
Ninh Thư cười cười, không nói gì.
Cậu không diễn được, dù cố nguỵ trang cỡ nào cũng không ra được kiểu của nguyên chủ.
Thôi, dù cho bị nghi ngờ, nhóm người này đại khái cũng sẽ không nghĩ đến việc thân thể này đã thay vào một người khác.
Cuối cùng Ninh Thư vẫn cố lấy can đảm đi tìm Bách Lý Mặc.
Cậu thật sự không muốn ăn bánh bao nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc