BỊ HỌC SINH TỎ TÌNH PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Lý Lộ mấy ngày nay rất là buồn phiền, mỗi ngày kiểm tra điện thoại mấy chục lần, nhưng không đợi được tin tức gì của Hà Học Chu. Lý Lộ trong lòng buồn bã, quả nhiên là tâm tính của người trẻ tuổi, nói ra điều mình thích dễ dàng như vậy, trong nháy mắt đã bỏ anh lại phía sau. Lý Lộ cười khổ cất điện thoại đi, một lát sau lại không nhịn được móc ra lại, luôn muốn nhắn cho Hà Học Chu một câu gì đó, nhưng lại không có dũng khí, lúc nào anh cũng nghĩ quá nhiều, có lẽ anh điều thiếu nhất đó chính là dũng khí.

Cứ bỏ đi thôi vậy.

Nhưng hiển nhiên là Hà Học Chu không có định quên anh. Cậu đang trông ngóng mong chờ công bố kết quả, lại còn tự tin mà chỉ nộp nguyện vọng vào mỗi trường K, kết quả đương nhiên là như ý, cậu chính thức trở thành đàn em cùng trường của Lý Lộ. Ngay lúc nhận được kết quả trúng tuyển, cậu lập tức liền chụp rồi gửi lên vòng bạn bè, lại sợ Lý Lộ sẽ không thấy, ở trên trường lăn lộn qua lại suy nghĩ một lát, đến khuya mới gửi tin nhắn cho Lý Lộ.

Chu Chu: Lý Lộ, em được đại học K báo trúng tuyển.

Chu Chu: Em không có ý gì khác, chỉ là muốn chia sẻ với anh.

Chu Chu: Em nhớ anh lắm.

Một lát sau, Hà Học Chu cắn răng thu hồi tin nhắn. Nằm ở trong chăn, đần người nhìn trần nhà, trên tường sặc sỡ ánh sáng từ bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ, ở trong phòng tắt đèn có chút chói lòa đến mức cay cay mắt.

Điện thoại đột nhiên rung lên, tim Hà Học Chu cũng rung lên theo, nhắm mắt thật sâu rồi mới lấy hết can đảm để click mở WeChat, trong lồng ngực cậu nhất thời tràn đầy vui sướng, trước mắt giống như trăm hoa đua nở, cả thế giới đột nhiên toả sáng rực rỡ.

Lý Lộ: Chúc mừng.

Lý Lộ: Tôi thấy rồi, tôi cũng nhớ cậu.

Dường như có một quả pháo lớn vui vẻ đang nổ tung trong lòng Hà Học Chu, cậu tràn đầy vui sướng, mím môi lăn lộn trên giường, quơ tay múa chân như một đứa trẻ. Một lúc lâu sau cậu mới bình tĩnh lại, trái tim bé nhỏ run lên, cân nhắc lại lời nói, hơn nửa ngày mới sắp xếp lại được ngôn từ để trả lời Lý Lộ: May mà nhờ có anh nên em mới có thể thi đậu, cảm ơn anh.

Chu Chu: Sau này em sẽ học hành thật chăm chỉ.

Lý Lộ: Thôi, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.

Hà Học Chu cắn môi, còn muốn trò chuyện thêm một lát, lại không dám quấn lấy Lý Lộ như lúc trước, đành phải đáp một câu ngủ ngon, nằm ở trên giường thở dài than thở một hơi, mở to mắt đần người nhìn vầng sáng trên trần nhà. Mà cậu lại không biết, lúc này ở nơi xa cũng có Lý Lộ không ngủ được giống cậu. Lý Lộ thuê một căn trọ không lớn lắm, phòng đơn, chỉ đặt một cái bàn và một cái giường là đã chật lắm rồi. Lý Lộ lúc này đang dựa giường ngồi dưới đất, bên cạnh là hai ba vỏ bia bị bóp dẹt, hôm nay là ngày buông thả của Lý Lộ. Anh được tăng lương, kiếm được thêm nhiều tiền, đây vốn là điều mà anh mong chờ nhất, thế mà lúc này lại cảm thấy vô cùng trống vắng.

Anh đem lon bia trong tay uống một ngụm, rồi lại bóp vỏ, tùy tiện ném qua một bên. Lý trí của anh bảo là đủ rồi, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm, nhưng anh không thể khống chế được bản thân đi tưởng tượng, nếu anh cùng Hà Học Chu ở bên nhau sẽ như thế nào, bọn họ có giống những đôi tình nhân bình thường không, cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc rồi lặn, cùng nhau ôm hôn, cùng nhau lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi của nhau.

Nhưng mà giá như thì cũng chỉ là giá như, nếu họ ở bên nhau, bọn họ cũng không thể giống như những cặp tình nhân bình thường, đều là nam, là gay… Xã hội này vẫn còn kỳ thị, Hà Học Chu vẫn còn người nhà, hơn nữa họ cũng không thể có con được,…

Lý Lộ suy nghĩ rất nhiều về kết cục khi cả hai ở bên nhau, sẽ không giống như bây giờ từ từ rời khỏi thế giới của nhau mới là tốt, anh tự giễu cười, cảm thấy bản thân như là một tên hề ôm khát vọng mà lại không dám thừa nhận, bản thân chỉ biết giả vờ cười cho có lệ, lừa gạt người khác.

Kết quả của việc thức đêm uống bia chính là hôm sau đi làm suýt nữa anh nôn ra máu. Lý Lộ một bên kiểm tra đối chiếu danh sách khách hàng được đưa tới, một bên xoa xoa trán, cảm thấy vô cùng đau đầu. Ngồi bên cạnh anh là một đồng nghiệp mang đồ rất tinh tế, có chút quan tâm quá mức, nhỏ giọng hỏi anh: “Cậu có chuyện gì sao Tiểu Lý. Trong cậu có vẻ không thoải mái lắm.” Lý Lộ lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, quay lại màn hình vùi đầu làm tiếp. Một lát sau, đồng nghiệp lại đưa cho anh một ly cà phê, cười nói với Lý Lộ: “Đừng sống vội vàng như thế, nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn chỉ chỉ ra sân thượng bên ngoài, lại nói: “Đi nào, chúng ta ra ngoài uống cà phê nghỉ ngơi một chút.” Vì đồng nghiệp quá nhiệt tình, Lý Lộ đành phải nhận cà phê, cùng đồng nghiệp đi ra sân thượng. Cốc cà phê thơm phứt cuối cùng cũng khiến tinh thần của Lý Lộ thả lỏng chút ít, cậu cùng đồng nghiệp ngồi ở ghế dài trên sân thượng trò chuyện. Lý Lộ có chút thất thần, chỉ nghe thấy đồng nghiệp hoa chân múa tay thao thao bất tuyệt nói gì đó.

“Cậu có phải không?” Đồng nghiệp bỗng dưng hỏi.

Lý Lộ bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho sửng sốt một chút, mê man quay đầu hỏi: “Cái gì cơ?”

“Gay”

Lý Lộ im lặng một lúc, thân thể đột nhiên cứng đờ. Đồng nghiệp lại cười, ái muội vuốt ve eo lưng đang căng chặt của Lý Lộ, nhẹ giọng nói: “Cũng không có sao đâu, công ty của chúng ta không có lạc hậu như vậy, phó tổng của chúng ta cũng giống thế.” Hắn chớp chớp mắt nhìn Lý Lộ, lại nói: “Tôi cũng như vậy.”

“Tôi liếc mắt một cái liền biết cậu chính là gay, cậu hoàn toàn là gu của tôi đó.”

Tôi không phải. Lý Lộ muốn phủ nhận như vậy, nhưng anh thật sự không phải sao? Lý Lộ bày ra một nụ cười cứng đờ rồi đứng dậy, đối với gương mặt đầy xuân ý của đồng nghiệp ảm đạm vẫy vẫy tay nói: “Anh sai rồi, tôi thẳng.”

Đồng nghiệp mỉm cười gật đầu nói: ” Được rồi, coi như tôi chưa từng nói cậu là gay.” Hắn ngẩng đầu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Lộ, vẻ mặt không tin, chế nhạo nói: “Thật xin lỗi cậu, trai thẳng.” Lý Lộ vẫn cười như cũ, xoay người trở về văn phòng, tâm trạng của anh lại thập phần không ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc