BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP

Một mặt tôi cố thu nốt tàn hơi kiểm tra lại xem mọi thứ đã thật hoàn hảo chưa, một mặt lại không ức chế nổi nỗi nhớ nhung một người, cho dù có khi đối với anh ấy, sự xuất hiện cũng như biến mất của tôi chỉ như một bông hoa dại ven đường, thích nở thích tàn lúc nào cũng được, không có cái gì đáng giá mà khiến người ta chú ý

1

Những cuộc gặp gỡ qua mạng càng ngày càng tốt đẹp, tôi bắt đầu chờ đợi cuộc gặp mặt ngoài đời thực giữa tôi và Tống Dực, cảm thấy nhất định chúng tôi sẽ có một cuộc gặp gỡ tuyệt đối không giống những buổi "sơ ngộ" trước kia.

Mấy người trong văn phòng bị điều đi, dù không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy bầu không khí càng ngày càng khẩn trương, không ít đồng sự túm năm tụm ba thầm xì xào bàn tán. Tôi là người mới tới, vô đảng, vô phái, không có ai quan tâm, mà tôi cũng chẳng quan tâm tới ai, chỉ cắm đầu vào hoàn thành công việc của mình là tốt rồi. Tôi cũng không lo lắng cho Tống Dực, đối với anh, tôi luôn có sự tin tưởng mạnh mẽ, không vì nguyên nhân, cũng không vì lý do gì, chỉ là thói quen tin tưởng ấy đã tồn tại từ biết bao nhiêu năm rồi.

Niềm vui nho nhỏ mỗi ngày của tôi chính là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thân ảnh của anh, ngẫu nhiên nhìn thấy chữ ký của anh, và niềm vui tràn trề chính là vào mỗi buổi tối, trong những câu chuyện phiếm không đầu không đuôi.

Vốn tưởng rằng, cuộc sống vui vẻ bình yên cứ như vậy trôi qua, cho tới cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp giữa anh và tôi theo đúng kế hoạch.

"Armanda !"

"Armanda !"

.....

Young kêu vài lần liền, tôi mới kịp nhận ra đây là gọi mình, thực sự tôi vẫn chưa kịp thích ứng với cái tên tiếng Anh mới của mình, tôi liền giải thích với đồng nghiệp rằng nguyên nhân là do ngày xưa ở công ty cũ, không quen dùng tên Anh văn, mấy đồng nghiệp đều chấp nhận sự giải thích của tôi, có điều mấy ánh mắt kia đều lộ vẻ khinh thường.

"Thật xin lỗi ! Không nhận ra là đang gọi tôi, không phải mọi người đang đi họp sao ?"

Young cười thực ôn hòa, tỏ vẻ hiểu : "Tôi quay lại lấy một số thứ, vốn Helen muốn tới gọi cô đi tham dự họp, nhân tôi quay về, nên thông báo hộ luôn."

"A ? Vậy sao. Vâng."

Tôi chỉ phụ trách xét duyệt lần đầu đối với những chi phí chi trả nhân công, không phải loại nghiệp vụ quan trọng, bọn họ đều là thành phần tinh anh của công ty, lẽ ra tôi với mấy người bọn họ tuyệt không cùng một thành phần đi chứ. Tuy thầm cảm thấy khó hiểu, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn cầm bút và sổ, đi theo Young

Tôi nhìn theo bóng dáng lanh lợi của nàng, thầm nghĩ, thời gian tôi cùng làm việc ở đây cũng không còn ngắn nữa, thế mà tôi cũng chẳng biết tên họ của nàng là gì, phỏng chừng nàng cũng chẳng biết tên họ của tôi, nếu nàng rời khỏi công ty, đổi tên tiếng Anh, tôi và nàng lập tức biến thành hai người xa lạ. Công ty nước ngoài cho rằng sử dụng tên tiếng Anh khiến mọi người đều bình đẳng hóa, bằng hữu hóa, nhưng trên thực tế đã khiến thành xa cách hóa, xa lạ hóa mất rồi.

Trên đường đi chúng tôi gặp phải Linda, cô ta mới từ WC quay ra, mới có bầu được hai tháng, đúng là khoảng thời gian nghén kinh khủng nhất, chứng nghén của cô ta lại còn kinh khủng hơn những người khác, tôi và Young cùng chào cô ta một tiếng, cô ta chỉ hơi gật đầu, rồi tiếp tục ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi nhanh phía trước bọn tôi. Linda là một trong những người quản lý của chúng tôi, nghe nói kinh nghiệm và nghiệp vụ đều ở hàng đầu, có điều không dễ phối hợp, bất quá, sếp bao giờ chẳng khó hầu hạ, trong mắt rất nhiều người đại tỷ cũng là một gái già chưa chồng bất cận nhân tình.

Tôi vừa suy nghĩ miên man, vừa bước chân vào phòng họp. Vừa đẩy cửa ra, tôi đã trông thấy một người mà tôi hoàn toàn không muốn thấy nhất trên đời này, bản năng chỉ muốn quay ngoắt lại đẩy cửa chạy đi, trấn định hồi lâu, rồi mới nơm nớp lo sợ đi vào. Trời ạ ! Anh ta làm gì ở cái phòng họp này chứ ? Lại còn ngồi ở cái vị trí hết sức đặc thù nữa chứ. Tuy anh ta đã hứa hẹn với tôi rằng sẽ coi nhau như người xa lạ, mà trông qua anh ta cũng không giống mấy kẻ tiểu nhân hay nuốt lời, chẳng những không giống tiểu nhân, mà vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dáng trông uy nghiêm, càng làm người ta thấy sợ hãi ! Đại khái đây đúng là bệnh chung của những người từng làm chuyện sai.

Tôi vội trốn vào ngồi trong một cái góc kín nhất, hy vọng anh ta không nhìn tới tôi.

Đừng nhìn tới tôi, đừng nhìn tới tôi! Tôi cúi gầm mặt xuống cuốn sổ thầm lẩm nhẩm, không biết là tôi đang cầu nguyện, hay vẫn tự thôi miên mình. Thôi miên một hồi lâu, vẫn không có cách nào coi anh ta như người xa lạ, không kiềm nổi lại khẽ liếc mắt nhìn qua anh ta một cái, anh ta hơi nghiêng nghiêng đầu về một bên, vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt bắn thẳng về phía tôi, tầm mắt hai người đồng thời gặp nhau giữa không trung, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, có tật giật mình, lập tức lại cúi gằm mặt xuống, xong rồi ! Xem ra lời cầu nguyện của tôi không có tác dụng.

Người quản lý nói xong, cái kẻ "người xa lạ" kia bắt đầu nói, rốt cuộc tôi không nén nổi trí tò mò. Tôi viết câu : "Người đang nói là ai vậy" lên sổ, đẩy sang bên phía Young, nàng ta vừa nhìn thấy câu hỏi trong cuốn số, liền quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ và không tin nổi, tôi chỉ đành cười ngớ ngẩn.

Lúc trước "Người xa lạ" đang tổng kết một công việc gì đó đã làm được và đã làm được như thế nào, dù sao tôi cũng không tham gia, nên cũng không quan hệ gì tới tôi, đoạn sau anh ta hình như đang nói tới một cái công việc gì đó sắp phải làm, và phải làm như thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không tham gia, nên cũng không quan hệ gì tới tôi.

Không liên quan, không liên quan! Tôi bắt đầu thất thần, sau khi tâm trí lượn một vòng xong, lén ngắm Young, xem rốt cuộc tới bao giờ nàng mới chịu trả lời vấn đề của tôi, ngờ đâu nàng lại lắng nghe hết sức chăm chú, hoàn toàn không để ý tới tôi.

Phòng hội nghị đột nhiên rơi vào không khí im lặng đáng sợ.

Không phải nói rằng lúc trước không an tĩnh, lúc trước cũng rất yên tĩnh, có điều sự im lặng lúc trước vốn là không có ai nói chuyện, im lặng vì mọi người đều chuyên tâm lắng nghe, mà sự im lặng hiện tại, lại là sự im lặng không có bất kỳ ai hít thở, ngay cả tôi cũng cảm thấy không khí có gì đó khác thường, chỉ có cái người đang nói kia giống như không cảm thấy có bất kỳ điều gì khác thường đang xảy ra, vẫn tiếp tục khen ngợi những biểu hiện xuất sắc nổi trội của Linda như vừa rồi. Tầm mắt của mọi người đều dừng cả trên mặt tôi, riêng ánh mắt của Linda lại giống như đâm thủng mặt tôi thành hai cái lỗ đầm đìa máu, tôi vẫn tiếp tục cười ngớ ngẩn, nhìn mọi người với vẻ đầy khó hiểu. Trời ạ, có người nào tốt bụng giải sẵn sàng giải thích chuyện này cho tôi được không.

Có vẻ như “người xa lạ” nhìn thấu tâm tư của tôi, không nhanh không chậm từ từ lặp lại những câu nói vừa rồi của mình thêm một lần nữa : “Hạng mục này vốn do Linda phụ trách, nhưng vì lo lắng tới tình trạng thân thể trước mắt của Linda, trong khi đó hạng mục này có quy định thời gian hoàn thành, mà thời gian lại rất gấp gáp, nên bây giờ hạng mục này do Armanda phụ trách.”

Armanda ? Hay lắm, hình như là tôi ? Armanda ! Đúng là tôi rồi!

"Tôi không làm được" Tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức đứng bật dậy phản đối luôn.

Lúc này phòng họp yên lặng theo đúng nghĩa, ngay cả "người xa lạ" cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Linda hơi nhếch môi cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như đang xem kịch vui, trong ánh mắt của Young có vẻ đồng tình, cũng xen lẫn cả sự không đồng ý, dưới ánh mắt của mọi người, tôi bắt đầu khẩn trương, cố gắng ấp úng nói cho xong lý do : “Tôi vừa mới tới, chưa quen thuộc, kinh nghiệm của tôi lại không đủ, tôi không làm được, dù thế nào thì tôi cũng không làm được."

Người xa lạ liếc qua đồng hồ một cái, hạ lệnh một cách đơn giản : “Mọi người đi ăn cơm trưa trước đã, một tiếng sau quay lại đây họp tiếp.”

Mấy đồng nghiệp lập tức cầm những thứ của mình đi ra ngoài, Young lặng lẽ cầm cuốn sổ của tôi đẩy lại trước mặt tôi, rồi cũng đi theo mọi người. Trong chốc lát, trong phòng họp chỉ còn có tôi và anh ta, cách nhau một cái bàn bầu dục lớn, một đứng một ngồi, nhìn nhau như hổ rình mồi.

Đợi cửa phòng họp đóng lại rồi, tôi mới rít lên : “Này ! Anh là kẻ rất không có tư cách làm người, không biết đạo nghĩa, vì sao anh muốn hãm hại tôi ? Anh có biết hay không, mọi người trong cả văn phòng đều không thích tôi, tôi là một người mới, lấy tư cách gì để phụ trách hạng mục này ? Tôi đã làm gì đắc tội anh rồi ? Lúc đó, không phải chính mồm anh hứa hẹn, rằng chúng ta là hai người xa lạ, vì cái gì mà anh lại lật lọng, anh cũng quá tiểu nhân đi.”

Anh ta không để ý tới sự kiêu ngạo của tôi, nhẹ nhàng thong thả bước tới trước mặt tôi, cầm lấy cuốn sổ của tôi, nhìn tới câu hỏi tôi hỏi Young trên sổ, trông mặt anh ta cũng thoáng giật mình, liền tiện tay cầm lấy bút của tôi, viết lên đó tên tiếng Anh và Tiếng Trung của mình : Lục Lệ Thành, Elliott Lu.

"Freya Su, đừng nói cho tôi, là cái tên này cô chưa bao giờ nghe nhắc tới." Trên khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tự tin và khí phách không chút che giấu.

Trong nháy mắt, sự kiêu ngạo của tôi lập tức tan biến hẳn, người nhũn ra trên ghế. Trời ạ ! Sao lại có thể như vậy chứ ? Sao tôi lại có thể đụng tới ma đầu này chứ ? Tôi cứ tưởng tôi có vận khí tốt, ngờ đâu Satan đang đứng ở trên đỉnh đầu mỉm cười nhìn tôi, nói Hello.

2

Trầm mặc hồi lâu, tôi cố gắng nói một cách khiêm tốn: " Elliott, trong công ty có rất nhiều người tài giỏi, năng lực của tôi chỉ có hạn."

"Tình trạng hiện giờ của Linda, chắc cô cũng hiểu, tổng thời gian làm việc của một ngày, nếu không phải nôn ọe trong nhà vệ sinh, thì là nôn ọe trên đường tới nhà vệ sinh, Susan và Peter bị Alex Song điều đi cùng một lúc, hiện giờ dưới tay tôi không còn người nào có thể dùng được, trong khi đó hạng mục phải hoàn thành, mà phải hoàn thành một cách thành công, tôi thực rất tin tưởng vào năng lực của quản lý Su, hạng mục này yêu cầu đánh giá tình trạng tài chính của công ty và đưa ra những giải pháp, đúng là sở trường của cô.”

Ngữ khí của anh ta nửa giải thích, nửa cảnh cáo, tôi cố nói cứng : "Nếu tôi không hoàn thành được thì sao ?"

Anh ta mỉm cười : “Nếu cô không hoàn thành được thì cũng không sao, bất quá những ngày còn lại của tôi sẽ không tốt lắm, riêng cô thì nên nghĩ tới chuyện đổi nghề, mà tốt nhất ngay cả tên tiếng Trung cũng nên đi sửa lại luôn.”

Tôi ôm mặt, không biết nên làm gì bây giờ. Đáp ứng anh ta, đồng nghĩa với việc trở thành bè cánh của anh ta, tương đương với việc nằm ở phe đối lập với Tống Dực, nếu không dáp ứng anh ta, tôi tuyệt đối tin tưởng rằng hai chữ "Tô Mạn" này sẽ trở thành một kẻ đại lừa đảo, tương lai không chỉ riêng ở Bắc Kinh, mà sợ là cả Trung Quốc, cũng đừng mong xuất hiện trong giới tài chính nữa.

Đến tột cùng, tôi nên trở thành địch nhân của Tống Dực, hay là một kẻ dối trá bị Tống Dực phỉ nhổ.

Tuy trong mắt Lục Lệ Thành lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng hoàn toàn thờ ơ với sự phân vân đắn đo của tôi, bình tĩnh chờ đáp án.

Cũng bởi trong giới tài chính luôn tồn tại rất nhiều dụ hoặc, cho nên cái việc mưu lợi riêng tương đối thịnh hành, chỉ có điều cái trò mưu lợi riêng làm rối loạn kỷ cương là loại mưu lợi bị căm ghét nhất, một khi bị sáng tỏ, đều bị nghiêm trị không tha, nếu quả thật tôi bị cáo giác, hơn nữa với thủ đoạn của Lục Lệ Thành, có thể nói cả đời này tôi hoàn toàn bị chôn vùi, có khi ngay cả tư cách làm một kẻ lừa đảo để Tống Dực phỉ nhổ cũng không có. Tôi do dự, lại do dự, giãy dụa, lại giãy dụa, rốt cuộc đành thỏa hiệp : “Chỉ lần này thôi nhé."

Anh ta rất giảo hoạt không thèm trả lời ngay, mà lại hỏi lại tôi : “Cô đáp ứng rồi sao ?"

"Lục Lệ Thành, tôi không cần biết anh lợi hại tới mức nào, cũng không quan tâm thủ đoạn của anh ti tiện giảo hoạt tới mức nào, anh nên nhớ kỹ cho tôi, chỉ có một lần này thôi." Vẻ mặt của tôi chắc phải kinh khủng lắm.

Anh ta không chút để ý chỉ cười cười : "Tô Mạn, tôi sẽ cung cấp cho cô những người tốt nhất, không cần biết cô dùng phương pháp nào, tôi chỉ cần một bản kế hoạch hoàn mỹ nhất."

Tôi nhặt nhạnh đồ của mình rồi quay người bỏ đi, anh ta đứng sau lưng hỏi lại : "Hội nghị thì sao ?"

Tôi quay mặt lại trừng mắt nhìn anh ta, mặt lạnh như băng đáp : “Không phải anh kêu không còn thời gian sao ? Lập tức kiếm cho tôi hai căn phòng ở khách sạn gần đây nhất, thu thập tài liệu mang qua, tôi cần trợ lý Helen của anh, thêm cả Young, những người khác, anh tự xem xét năng lực của bọn họ rồi cấp cho tôi, nhưng dứt khoát phải cam đoan là Linda tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, thời gian của tôi chỉ có hạn, không có tinh lực mà đối phó với oán khí của cô ta.”

Anh ta không chút nổi giận với thái độ của tôi, ngược lại lại có phần hài lòng gật đầu đáp : “Tôi sẽ phái Linda tới Thiên Tân hai tuần. Số di động cá nhân của tôi vẫn luôn mở máy 24/7, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể gọi cho tôi, số thì cô biết rồi đấy."

Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái đầy oán hận rồi mới ra khỏi phòng họp. Việc đầu tiên là gọi điện cho mẹ tôi, thông báo với bà là tôi đang phải làm kế hoạch, trong hai tuần không thể về nhà, lại phải điện cho Ma Lạt Năng, xin nghỉ hai tuần, mấy vụ lượn phố tạm thời bảo lưu kế hoạch lại cho tôi. Ma Lạt Năng thấy ngữ khí của tôi là lạ, liền hỏi tôi làm sao vậy, oán khí của tôi lập tức bùng nổ, bắt đầu chửi mắng quản lý của tôi cho nàng nghe. Ma Lạt Năng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cái kẻ tiểu nhân vô sỉ ti bỉ trong miệng tôi kia là ai, mà lập tức đứng ở phe tôi một cách vô điều kiện, cùng chửi hòa với tôi, tôi ác độc một, nàng ác độc gấp mười, nếu lời nói có khả năng giết người, chắc chắn Lục Lệ Thành kia đỉnh đầu mọc nhọt, bàn chân chảy mủ hấp hối mất rồi.

Trong hai tuần, bảy người chúng tôi hoàn toàn hoạt động trong khách sạn, lúc tỉnh lập tức bắt tay vào làm hạng mục, mà ngủ trong lúc còn đang làm hạng mục. Lúc mới bắt đầu, năm người Young bọn họ cũng có thành kiến với tôi, may mà tôi đã đoán trước được, nên đòi cả Helen, Helen không biết chút gì về tài chính, nhưng ở một mặt nào đó, Helen đại biểu cho Lục Lệ Thành, mỗi lần tôi đưa ra yêu cầu gì đó, nếu trên mặt bọn họ lộ vẻ nghi ngờ, tôi chỉ sẽ liếc về phía Helen một cái. Một câu của Helen có tác dụng bằng mấy so với việc tôi bỏng họng rát cổ giải thích. Bất quá, cùng với tiến trình thực hiện kế hoạch, dần dần bọn họ cũng tín nhiệm năng lực của tôi, mọi người cũng dần hòa hợp, không cần Helen ngồi dự thính nữa, nàng lập tức trở thành một vị bảo mẫu, chuẩn bị đồ ăn phong phú cho nhóm bọn tôi, ngay cả café hương vị cũng không còn thấy quá nồng nữa.

Có lẽ chỉ cần mấy tháng nữa, mấy người bọn tôi sẽ đấu nhau sống chết chỉ để tranh giành xem người nào được thăng lương lên chức, có điều hiện tại, mấy người bọn tôi hoàn toàn quên sạch những chuyện tranh quyền đoạt lợi nơi chốn văn phòng, chúng tôi toàn tâm toàn lực hợp tác với nhau, cùng đề ra một mục tiêu để cùng bước tới, mỗi tiến triển của hạng mục đều làm mọi người cùng cao hứng, đương nhiên mỗi thất bại cùng làm chúng tôi thống khổ, chúng tôi cười cùng một chỗ, khóc cùng một nơi, đau nỗi đau của bạn, vui niềm vui của bè, cái loại cảm giác mọi người cùng đồng tâm hiệp lực này, những người nào chưa từng nếm trải qua tuyệt nhiên không thể hiểu nó tuyệt vời tới mức nào, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến rất nhiều người nhiệt tình yêu thích công việc của mình.

Lúc mới bắt đầu làm kế hoạch tôi cũng từng muốn giữ lại một phần, có điều sự đầu nhập và nhiệt tình của bọn họ đã cuốn hút tôi, tôi đã quên mất ước nguyện ban đầu của mình, chỉ còn muốn làm cho thật hoàn mỹ, để mọi người có thể có được kết quả tốt nhất.

Rất nhiều lúc mệt mỏi cực độ, mọi người cùng ngủ lăn lóc trên thảm, nam nhân râu mọc lởm chởm, lớp trang điểm của nữ nhân cũng bị bôi xóa lung tung, có điều chỉ dụi mắt một cái, nhờ một ly café, người nào người nấy đều lại trở thành một trang hảo hán, có thể tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp nữa.

Cho tới mười hai giờ đêm ngày cuối cùng, rốt cuộc đã hoàn thành bản kế hoạch, quá mức mệt mỏi, ngay cả khí lực hoan hô cũng không còn, mọi người thở phào một hơi, quần áo cũng chẳng thèm thay vừa nằm vật ra đã ngủ ngay tắp lự.

Một mặt tôi cố thu nốt tàn hơi kiểm tra lại xem mọi thứ đã thật hoàn hảo chưa, một mặt lại không ức chế nổi nỗi nhớ nhung một người, cho dù có khi đối với anh ấy, sự xuất hiện cũng như biến mất của tôi chỉ như một bông hoa dại ven đường, thích nở thích tàn lúc nào cũng được, không có cái gì đáng giá mà khiến người ta chú ý.

Lặng lẽ quay ra nhìn mấy người cùng phòng, chắc chắn rằng bọn họ đều đã ngủ say, lòng vừa hồi hộp chờ đợi, vừa sợ hãi login vào MSM, lập tức nhìn thấy những offmessage của anh :

"Có online sao ?"

"Chuyện kể một nghìn linh một đêm của tôi đâu ?"

"Dạo này có khỏe không ?"

"Lúc nào online, nhớ để lại message cho tôi nhé."

Tuy rằng thời gian của lời nhắn cuối cùng cũng đã là hơn một tuần trước, nhưng cũng đã khiến cho hết thảy vất vả mỏi mệt của tôi đều tan thành mây khói, sự xuất hiện và biến mất của tôi, anh có lưu ý tới ! Tuy rằng sự lưu ý này chỉ liên tục được bốn ngày.

"Ngại quá, có chuyện đột xuất, phải đi công tác, không thể online nói chuyện phiếm được."

"Nghe nói mọi thứ đều hoàn thành cả rồi hả ?"

Một thanh âm đột nhiên vang lên phía sau lưng tôi giữa không gian tĩnh lặng, làm tôi sợ tới mức dập ngay màn hình máy tính xuống : "Anh, anh vào bằng cách nào vậy ?"

Lục Lệ Thành lúc lắc chiếc chìa khóa trong tay, phòng là do Helen đặt, đương nhiên anh ta có thể lấy chìa khóa từ chỗ Helen.

Tôi tức giận nói : "Làm xong rồi, bất quá tôi còn chưa duyệt lại toàn bộ lần cuối cùng"

Lục Lệ Thành ngồi ở phía bên kia bàn : "Để tôi phụ trách duyệt lại, cô cứ đi ngủ đi, sáng ngày mai còn phải lên trình bày."

Tôi cố gắng hạ thấp điệu bộ, giọng nói cũng nhũn ra : “Đừng bắt tôi thuyết trình có được hay không ?"

“Đây là tâm huyết của cô mà."

“Cũng là tâm huyết của mấy người kia nữa."

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, trong mắt lộ rõ vẻ không thể hiểu được, cuối cùng cũng lui một bước : “Vậy cô muốn ai thuyết trình ?"

“Young, tiếng anh của cô ấy rất trôi chảy, ngữ khí tư thế đều rất tao nhã, cho dù là Tổng Giám đốc từ nước Mỹ về nghe, cũng tuyệt đối không làm anh mất mặt."

“Cái tôi muốn không phải chỉ là "Không mất mặt.""

Tôi ôm đầu thở dài : "Tôi biết, tôi biết, cái anh cần là "thắng". Yên tâm đi! Nói cho đúng, nếu anh thắng, cô ấy cũng coi như thắng, cơ hội khó mà có được, cô ấy tuyệt nhiên sẽ không phụ lòng anh, lại càng không phụ cơ hội của mình."

Anh ta không nói năng gì, chỉ mở máy tính của mình ra, tôi đưa usb cho anh ta, sau đó ôm máy tính của mình chui vào một góc, không cần bàn, chỉ dựa vào vách tường.

Lập máy tính lên, lại log in vào MSN, không ngờ nhìn thấy câu trả lời

“Không sao cả, chỉ sợ bạn có chuyện gì mà thôi."

“Lại không nói năng gì rồi ? Lại đi công tác rồi sao ?"

Trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay cay, hốc mắt đột nhiên hoen đầy nước mắt.

“Không thấy anh online, nên trả lời xong, không mong sẽ có người trả lời, vì thế không lưu ý, thật xin lỗi."

“Mấy ngày hôm nay tôi mới phát hiện ra, hóa ra có thể giả vờ là mình không online. Thật nhân tính, cho dù là trên mạng, chúng tgta cũng cần mặt nạ."

Ngay cả thứ này mà anh ấy cũng không biết ? Tôi thầm lắc đầu cười với cái máy tính : "Ngày xưa lúc online anh thường làm gì ?"

"Xem báo, xem cổ phiếu, tìm tư liệu, họp, trao đổi. Tôi cũng không phải là người thuộc thời kỳ đồ đá nha, tuy rằng không quá rành mấy chiêu của MSN, nhưng cũng không quá lỗi thời. 8x đời đầu à, xin nhớ rõ là 7x đời cuối cũng không cách bạn mấy đâu nhé."

Tôi ôm máy tính cười vui vẻ, đây là một số từ ngữ mới mà mấy buổi trước tôi đã dạy cho anh : "Trẻ con dễ dạy, vừa học được, đã mang ra dùng rồi."

"Hôm nay bạn có kể chuyện cũ nữa không ?"

"Bạn Tống, ngày mai bạn có đi làm không dzạ ? Ngoan đi ngủ đi."

"Đừng ỷ lại vào sự lười biếng của mình mà kiếm cớ nhá."

"Đừng tự coi thân thể mình không phải là thân thể nhá. Em phải đi ngủ rồi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon !"

Một lúc lâu sau, ngay lúc tôi nghĩ rằng anh đã sign out rồi, đột nhiên lại thấy màn hình nhảy ra một câu : " Nếu lần sau bạn không thể lên mạng được, xin báo trước cho tôi một tiếng, đây là hòm thư của tôi : songyi@gmail.com"

“Nhất định ạ."

Đợi thêm một lúc lâu nữa, không có tiếng đáp lại, tôi hạnh phúc ôm lấy laptop, cười ngớ ngẩn một mình, nếu không phải hai tuần liên tục tôi còn chưa được nghỉ ngơi thỏa đáng, không còn chút khí lực, chắc tôi đã nhảy ra ban công hét to với toàn thảy thị dân của Bắc Kinh : "Tống Dực cho tôi địa chỉ hòm thư của anh ấy rồi."

Lúc tôi hoàn hồn, thấy Lục Lệ Thành đang khoanh tay, ngồi dựa vào ghế máy tính, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi đúng là có tật giật mình, nhất thời mặt đỏ ửng lên : "Không phải anh đang duyệt lại nội dung lần cuối sao ?"

Anh ta đứng lên, cầm theo cặp máy tính bỏ đi : "Đã kiểm tra xong rồi, làm được lắm. Bất quá còn cần sửa lại phần mở đầu một chút, phần mở đầu này hơi nặng nề một chút, ngày mai lúc Young thuyết trình, cũng phải chú ý khuấy động không khí, tôi sẽ dặn Helen năm giờ sáng mai đánh thức Young, để cô ấy chuẩn bị nội dung diễn thuyết, nhất là phần mở đầu."

Trong lòng tôi thầm mắng anh ta là đồ thần kinh, cho dù là thủ trưởng đi chăng nữa, cũng phải nhân từ hơn một chút đi.

"Đêm đã khuya rồi, đừng quấy rầy Helen nữa, sáng mai tôi sẽ kêu Young, phần mở đầu bây giờ tôi sẽ sửa lại."

Trong nháy mắt lúc anh ta mở cửa đi ra, đột nhiên quay đầu lại liếc tôi một cái, sẽ gật đầu, rồi mới đóng cửa lại bỏ đi, còn tôi lại tiếp tục cố gắng hơn một tiếng nữa.

3

Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý bị thua, mà cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý thắng, nhưng lúc nhìn thấy Lục Lệ Thành đứng nhận sự chúc mừng của Tống Dực sau khi chiến thắng vang dội, hai người bắt tay chụp ảnh chung, lúc hai người cùng mỉm cười nhìn về phía ống kính, tuy rằng nụ cười của hai người nhìn qua giống y nhau, tôi vẫn thấy tim đau nhói lên một cái.

Theo lệ thường phải có tiệc chúc mừng, tôi định trốn, ngờ đâu Tổng Giám Đốc Mike đã lên tiếng, nói rằng đã đặt phòng Karaoke, cả hai tổ người cùng đi uống rượu ca hát, phỏng chừng là Mike muốn Tổng Giám Đốc từ nước Mỹ tới kia cảm thụ được chút phương thức chúc mừng của Trung Quốc.

Tới phòng karaoke, kẻ thắng dĩ nhiên vui vẻ ngẩng cao đầu, mà kẻ thua cũng không dám sa sầm mặt mày trước mặt tổng giám đốc, nên không khí thật náo nhiệt. Chuyện đáng mừng duy nhất là đèn trong phòng rất mờ ảo, tôi có thể trốn ở góc phòng mà không sợ bị ai chú ý.

Tổng giám đốc từ nước Mỹ về là một người gốc Do Thái, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, vẻ ngoài không cao, nhưng có vẻ rất uy nghiêm, vừa rồi rất khen ngợi Young, Young ứng đối rất khéo léo, làm cho một kẻ không biết cười như Lục Lệ Thành kia khóe miệng cũng nhếch lên vui vẻ.

Sau khi những lễ nghi khách sáo xong rồi, mọi người bắt đầu uống rượu, lúc bắt đầu ca hát, vị giám đốc người Do Thái kia lại cầm chén ngồi cạnh Tống Dực, hai người vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm, không biết Tống Dực nói gì đó, mà người đàn ông già người Do Thái kia hớn hở vô cùng, vỗ vỗ bả vai của Tống Dực, trông chẳng khác gì một ông lão hàng xóm hiền lành. Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi, tôi thấy sự vui vẻ của Lục Lệ Thành cũng giảm bớt vài phần, trong lòng cũng chỉ đành thầm đồng tình với anh ta, rất nhiều thời điểm sự sai khác về văn hóa là thâm căn cố đế, đừng nói là Trung và Mỹ có sai khác, cho dù cùng là người Trung Quốc, người Bắc Kinh còn nghe không hiểu tiếng lóng của Thiểm Tây, mà người Chiết Giang cũng không biết tập tục hàng ngày của người Quý Châu mà. Cho nên, cho dù Anh ngữ của Lục Lệ Thành có lưu loát bao nhiêu đi chăng nữa, thì sao so nổi với Tống Dực là người đã học và công tác ở Mỹ bảy năm trời, đó chính là sự thành thạo do giao tiếp.

Lục Lệ Thành buông chén rượu, cầm lấy microphone, mọi người không ai bảo ai cùng trật tự lại, anh ta dùng tiếng Anh cảm ơn sự cần cù cố gắng của tất cả mọi người trong tổ, khen ngợi biểu hiện của họ trong công việc hàng ngày.

Người lãnh đạo trực tiếp khen ngợi làm tăng thêm mặt mũi cho mình trước mặt Tổng giám đốc đại khu Trung Hoa và Tổng giám đốc từ nước Mỹ về, tất cả mọi người cùng đứng dậy đầy kích động, mượn say liên tiếp hoan hô, la hét : "Elliot, không cần chỉ cảm tạ bọn tôi suông thế đâu, mau hát tặng một khúc, hát tặng một khúc."

Mấy người tổ bên kia có vẻ như cũng muốn nghe tiếng ca của Lục Lệ Thành, nên cũng vỗ tay, huýt sáo theo. Sức sống đặc thù của mấy người trẻ tuổi đã cuốn hút cả lão già người Do Thái kia, ông ta nhìn Lục Lệ Thành đầy hứng thú. Lục Lệ Thành cũng không chối từ nữa, vừa mỉm cười nói : “Cung kính không bằng tuân mệnh", vừa sẽ liếc Helen một cái, Helen lập tức hiểu ý bấm nhẹ điều khiển trong tay.

Đông Phong Phá của Chu Kiệt Luân.[1]

Đúng là một sự lựa chọn tuyệt diệu. Đây là một bài vô luận nam hay nữ đều thích hát, mọi người cùng vỗ tay theo nhịp nhạc của Lục Lệ Thành, người đàn ông già người Do Thái kia tuy không hiểu, nhưng cũng rất lịch sự vỗ tay theo mọi người, lúc Lục Lệ Thành hát được nửa bài, liền cầm một cái micro khác đưa tới tay Young, hơi cúi người một cách tao nhã, làm một cái tư thế mời, Young thoáng giật mình, mặt hơi ửng hồng. Những chuyện đùa giỡn giữa nam và nữ, từ trước tới giờ đều có tác dụng thay đổi không khí, mọi người cùng cười lên xôn xao, vỗ tay reo hò ầm ĩ, không khí nóng bỏng hẳn lên, ngay cả lão già người Do Thái kia cũng cười vỗ tay theo.

Dù sao cũng không phải một cô gái trẻ mới tập tễnh bước chân ra ngoài xã hội, chỉ một thoáng Young đã thản nhiên đứng dậy bên cạnh Lục Lệ Thành, cùng song ca với Lục Lệ Thành.

“Ai đang dùng đàn tỳ bà gẩy lên bản Đông Phong Phá

Câu chuyện cũ về lá phong đổi màu tôi đã biết kết thúc từ lâu

Trên con đường bên ngoài hàng rào tôi dắt bạn đi qua

Trong những năm đầu của thời kỳ hoang yên mạn thảo ngay cả chia tay cũng đều trầm mặc."

Hát xong bài này, mọi người đều vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, "Hát hay lắm ! Elliot, hát thêm bài nữa nào, hát thêm bài nữa nào."

Quả thật Lục Lệ Thành hát rất hay, tôi cũng vỗ tay theo mọi người, Lục Lệ Thành cười khách sáo từ chối một chút, rồi trong tiếng hoan hô của mọi người, cũng không tiếp tục nữa, liền cầm lấy micro : "Tặng mọi người một bài hát tiếng anh cũng đi vậy."

Helen tắt hết những âm hưởng hòa tấu theo đi, chỉ còn nghe thấy tiếng hát của Lục Lệ Thành

“On a wagon bound for market

There's a calf with a mournful eye

High above him there's a swallow

Winging swiftly through the sky

How the winds are laughing

They laugh with all their might

Laugh and laugh the whole day through

And half the summer's night

Dona dona dona dona

Dona dona dona don

Dona dona dona dona

Dona dona dona dona

......”[2]

Tôi cũng đã nghe không ít những bài hát tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của mấy người đồng nghiệp kia của tôi cũng không tệ, nhưng bài hát tiếng Anh này, hiển nhiên là mọi người chưa từng nghe, trông vẻ mặt của mọi người đều mơ hồ, chỉ biết vỗ tay theo nhịp.

Tuy rằng giai điệu chậm rãi nhẹ nhàng, lại thực xúc động lòng người, nhưng hiểu biết cũng chỉ hữu hạn. Bất quá thật rõ ràng, cảm giác của người đàn ông già Do Thái kia và chúng tôi hoàn toàn bất đồng, trông vẻ mặt của ông ta thật xúc động, cũng không vỗ tay theo phép lịch sự nữa, mà hoàn toàn lắng nghe chăm chú, mọi người cũng đều an tĩnh lại, cùng lẳng lặng lắng nghe ca khúc. Cả đại sảnh tối mờ chỉ còn lại duy nhất một giọng ca nam trầm, môi của người đàn ông già người Do Thái kia hơi rung lên, khe khẽ hát theo "Dona dona dona don...."

Giữa những âm thanh chậm rãi phảng phất nét bi thương, tuy rằng nghe thấy vô số tiếng cười, nhưng một chút cảm giác vui vẻ cũng không thấy. Tôi nhớ di động của Young có thể lên mạng, lòng thoáng động, liền mượn di động của Young, mở google tìm bài Dona dona.

"Bài hát này vốn là một bản đồng dao Do Thái, trong thế chiến thứ hai, được sửa lại thành một bài hát, lưu truyền khắp châu Âu, đối với người Do Thái mà nói, bài hát này có rất nhiều ý nghĩa, cho bọn họ tình yêu và hy vọng, cũng như dũng khí để kiên trì. Sau thế chiến thứ hai, khúc ca này theo người Do Thái lưu truyền khắp thế giới, đã có rất nhiều ngôi sao ca nhạc với rất nhiều ngôn ngữ đã từng hát qua bài hát này."

Không trách trong làn điệu chậm rãi du dương của ca khúc này lại thầm ẩn giấu sự đau thương vô cùng, mà trong đau khổ lại tràn đầy hy vọng.

Bài hát đã kết thúc, mà tựa hồ trong không khí vẫn thoáng lưu lại lịch sử lay động lòng người của người Do Thái, mọi người đều thoáng ngây người, không biết phải phản ứng như thế nào, người đàn ông già người Do Thái kia đã giơ cao tay, vừa mỉm cười, vừa vỗ tay nhiệt liệt, lúc này mọi người mới cùng ào lên vỗ tay theo.

Tôi nhìn Lục Lệ Thành chằm chằm, sự đồng tình lúc trước đã đổi thành kính sợ, không có gì phải nghi ngờ, anh ta đã biểu hiện rất tốt, tôi tin tưởng, cho dù người đàn ông già người Do Thái kia có về tới New York, vẫn sẽ không quên nổi vị cấp dưới ở chốn Bắc Kinh Trung Quốc xa xôi này. Lục Lệ Thành không hổ là Lục Lệ Thành, đúng là một người ở cái tuổi như thế có thể ở trên cái vị trí này, thì cũng không cần bất kỳ ai phải đồng tình.

Lục Lệ Thành cười buông micro, nói với mọi người : "Mọi người có muốn nghe Alex hát một bài không ?"

"Có !" Thanh âm kích động của mọi người như muốn phá sập cả bàn ghế.

Micro lập tức bị đưa tới tay Tống Dực, list bài hát cũng bị đưa tới trước mặt anh, có một nữ đồng nghiệp còn cầm sẵn điều khiển, chạy ra mép ghế ngồi, hỏi ân cần : "Muốn hát ca khúc của ai ạ ? Chu Kiệt Luân ạ ? Lời bài hát của Phương Văn Sơn cũng rất hay "

Tống Dực mỉm cười cầm list bài hát, lật từng trang một, nhưng cũng không nói gì cả. Đối với một người đã rời khỏi Trung Quốc bảy năm trời, phỏng chừng cũng chẳng thể nào có thời gian chú ý xem hiện giờ ai đang nổi tiếng trong giới ca hát ở Trung Quốc, chỉ sợ là Phương Văn Sơn là ai cũng không biết, mà lúc này đây, có tấm gương xuất sắc phía trước như Lục Lệ Thành, nếu trong một chốc lát có thể lựa ra được một ca khúc phù hợp tuyệt không đơn giản. Nhưng mà, nếu cự tuyệt, lại có vẻ bất cận nhân tình, lại khiến cho tổng giám đốc nghi ngờ khả năng hòa đồng với đồng nghiệp.

Chữ "Kính" trong chữ "kính sợ" trong lòng tôi giành cho Lục Lệ Thành đã biến mất. Sao thế chứ ? Thận trọng như thế, khí thế bức người như thế.

Tôi làm bộ như cần châm thêm rượu, đứng dậy, sau khi rót đầy rượu xong lại không về chỗ cũ, mà làm như vô tình ngồi vào bên cạnh người đồng nghiệp cầm điều khiển, dựa vào nàng, cười nói : "Cho tôi thử một chút nhé."

Giọng điệu thì khách khí, nhưng tay lại không chút kiêng nể, nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ tay nàng, search tới tên Chu Hoa Kiện, thản nhiên hỏi Tống Dực : " Bằng hữu thì sao ạ? Tuy ca khúc hơi lỗi thời một chút, nhưng cũng là một bài hát hay, cũng coi như hợp với khung cảnh này, chỉ tiếc không có Đồng sự."

Young chợt biểu lộ ra vẻ thân mật hiếm thấy với tôi, cười nói : "Đợi cô sáng tác cho mọi người hát đấy."

Mọi người cùng cười vang, tay tôi lại khẩn trương khẽ run lên, trước mắt tôi, lần đầu tiên người ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi. Lần đầu tiên, người ấy đường đường chính chính để tôi lọt vào mắt.

Anh cầm lấy micro : "Được ! Chọn bài này đi."

Bởi vì ca khúc này đã nghe nhiều tới thuộc lòng, cho nên mọi người đều không kìm được mà cùng hát theo Tống Dực. Trong mắt của người đàn ông già người Do Thái kia, tuy không khí không nóng bỏng như lúc Lục Lệ Thành và Young song ca, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không khí đồng tâm hiệp lực, đồng sức chung vai của mọi người.

"Mấy năm nay, một mình, mưa cũng qua, gió cũng qua

Từng rơi nước mắt, từng vấp phải sai lầm, còn nhớ rằng mình cần kiên trì cái gì

.......

Bằng hữu, cả đời này cùng bước đi, cũng không thể nào gặp lại.

Một câu nói, cả đời người, một mối chân tình, một chén rượu nồng."

Tống Dực bưng chén rượu lên, vừa hát vừa nâng chén lên mời mọi người, tôi lập tức bưng chén rượu đứng dậy, mọi người thấy thế, cũng cầm chén của mình, đứng lên.

Nhạc đã dứt, nhưng tiếng ca của Tống Dực vẫn chưa ngừng lại.

"Một câu nói, cả đời người, một mối chân tình, một chén rượu nồng".... Trong thanh âm ngân dài của điệp khúc "Một mối chân tình, một chén rượu nồng" của Tống Dực, mọi người cùng đứng xúm vòng lại, nhiệt tình cụng chén, hô to : "Cạn chén."

Rượu sâm banh rót tràn, trong tiếng kêu sợ hãi của mấy người con gái, trong tiếng reo hò của mấy người đàn ông, sự vui vẻ của mọi người cùng tràn trề.

Lục Lệ Thành cũng vui vẻ cười nâng chén với mọi người, nhưng ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía tôi kia chợt lóe lên vài tia sáng lạnh lẽo, câu uy hiếp của anh ta lại bắt đầu đè nặng trong lòng tôi.

Lúc những tiếng ca lại tiếp tục vang lên, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Người ta nói đắc tội quân tử thì được, chứ đừng có đắc tội tiểu nhân, tôi lại cảm thấy thà đắc tội tiểu nhân, cũng đừng có đắc tội với cái người như Lục Lệ Thành kia, tiểu nhân dù có hận tôi, thì cũng không có khả năng chèn ép tôi, trong khi Lục Lệ Thành kia tuyệt đối có khả năng bóp chết tôi, tôi phải làm cái gì bây giờ ?

4.

Trong lòng có quỷ, bước chân cũng vội vàng, không biết ai làm đổ một đống nước trên sàn, giày cao gót vừa trượt, người lập tức ngã nhào xuống sàn nhà cứng, giầy cũng bay tít ra tận ngoài. Những người đang đi lại ở hành lang đều nhìn về phía tôi. Tôi vừa đau, vừa xấu hổ, ngã đau một lúc thì thôi, nhưng cái cảm giác quẫn bách xấu hổ trước mặt người khác lại càng làm tôi khó chịu. Tôi vừa luống cuống tay chân túm lấy váy, chỉ sợ bị lộ, một mặt cố gắng đứng nhanh dậy, trong lúc đang lung túng giãy dụa, một đôi bàn tay vững vàng đã đỡ lấy tôi, có sự giúp đỡ, tôi đã có thể đứng vững nhanh chóng.

"Cám ơn, cám ơn !" Thật cám ơn, dù rằng chỉ là một cái đỡ, nhưng giờ phút này đây chính là hành động cứu giúp tôi trong cơn nước lửa.

Anh ta quay người đi nhặt về chiếc giầy cao gót đã bị văng ra vừa nãy của tôi, lúc quay về, lại hơi cúi mình xuống, đặt cạnh chân tôi : "Đi giầy vào trước đi đã, sau đó xoay xoay chân tay một chút, thử xem có bị trẹo khớp hay không."

Tôi đang cúi đầu sửa sang lại cái juyp, nghe thấy thanh âm đó, thân thể lập tức cứng đờ.

Anh thoáng liếc tôi đánh giá đầy thân thiết : "Bị thương rồi sao ? Sao không động đậy được nữa à ?"

Đột nhiên, tôi bất chợt lệ vòng quanh mắt, có lẽ là bởi cay đắng suốt bao nhiêu năm không muốn ai biết tới, có lẽ là bởi xấu hổ không dám nhìn mặt ai, có lẽ là bởi giọng nói an ủi ôn tồn nhẹ nhàng thân thiết của anh, có lẽ là bởi giây phút này đây anh chợt gần kề trong gang tấc.

Anh lại cho rằng tôi đau tới mức phải rơi lệ, liền ngồi hẳn xuống : " Cô là ... Armanda đúng không ? Thật xin lỗi !" Một tay anh nắm nhẹ lấy cổ chân tôi, một tay cầm lấy chiếc giày cao gót, giúp tôi đi giày : "Cố nhịn một chút, chúng ta sẽ lập tức đi bệnh viện, có cần gọi điện cho ai không ?"

Hết thảy giống như một giấc mộng ngọt ngào của tôi, cách một lần tất chân mỏng manh, độ ấm từ bàn tay anh làm tôi có cảm giác mê muội, tôi ngơ ngẩn đứng đó, không nói nổi nửa câu.

Anh xỏ chiếc giày cao gót vào chân giúp tôi xong, mới đỡ lấy tôi, giúp tôi bước mấy bước về phía trước. Trong nháy mắt, cơ hồ như tay tôi hoàn toàn nằm trong bàn tay anh, trong nháy mắt đó, tôi chỉ muốn cầm lấy tay anh, nói cho anh biết, em là Tô Mạn đây, em đã thích anh thật lâu, thật lâu, thật lâu lắm rồi ! Nhưng lý trí của tôi biết nếu làm như vậy, sẽ chỉ khiến anh cho rằng tôi bị thần kinh, tôi cố hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn định, kéo anh lại nói : " Tống Dực, tôi không bị thương, vừa nãy là .... đại khái cảm thấy xấu hổ không dám nhìn mặt ai, cho nên nhất thời không khống chế được cảm xúc, thật ngại quá."

Anh hơi dừng bước, quay đầu nhìn tôi, trong mắt có chút kinh ngạc ngoài ý muốn. Phỏng chừng bây giờ hiếm khi nghe thấy người nào đó lôi cả họ tên của anh ra gọi rồi.

Tôi vội vàng lắp bắp sửa lại : "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ! Alex, Mr Song, Director Song..."

Anh cười rộ lên : "Tôi tên là Tống Dực, cô cũng có thể gọi tôi là Alex."

Anh vươn tay về phía tôi, tôi cũng cố trấn tĩnh thoải mái vươn tay ra, hai người cùng bắt tay nhau, tôi mỉm cười nói : "Tôi là Tô Mạn, Tô trong Tô Đông Pha, chữ Mạn có bộ thảo, cũng bởi vì mệnh tôi thiếu bộ Mộc, nên mới đặt tên này."

Anh hơi sững lại một chút, đại khái vì tôi thực khác thường, không giới thiệu tên tiếng anh, mà lại báo tên tiếng Trung, hơn nữa lại giới thiệu tường tận, như chỉ sợ người khác không nhớ được. Kỳ thật đúng là sợ anh không nhớ được thật, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe được tên tôi, nhưng lúc này đây, tôi muốn anh phải nhớ thật kỹ. Mới vừa rồi, gọi tên anh, mặc dù chưa hỏi mà gọi được tự nhiên như vậy, dù sao tên anh cũng đã được niệm đi niệm lại trong lòng tôi trăm nghìn lần rồi, mà giới thiệu tên mình, cũng là cố ý, tôi không phải là Armanda, cũng không phải Freya, không phải là một nữ đồng nghiệp của anh có cái tên tiếng Anh rất hay nhưng bộ dáng hoàn toàn mơ hồ, tôi muốn anh nhớ kỹ, tôi là Tô Mạn.

Sau khi hai người bắt tay nhau xong, anh cười nói : "Tuy cùng một công ty, nhưng thế này mới có thể coi như chính thức quen biết."

Tôi đang muốn tiếp lời, đột nhiên từ phía sau có một thanh âm mang ý cười nói : "Alex, anh cũng không nên coi thường nàng, kế hoạch mà vừa rồi Albert khen không dứt lời kia, nàng mới là linh hồn chân chính."

Tống Dực liếc tôi một cái đầy thâm ý, sự biến hóa trong ánh mắt anh, tôi coi như không thấy, tôi chỉ nhìn thấy nụ cười không chút thay đổi của anh. Anh nói một cách khách khí với Lục Lệ Thành : "Dưới tay tướng mạnh không có thủ hạ bất tài, đương nhiên không dám xem thường thủ hạ của anh rồi." Trong lúc nói, Tống Dực đã thoáng động thân cách xa tôi.

Tôi cảm thấy chân tôi hơi run lên, có vẻ như chân bị thương thật, ngực hơi trầm lại, đúng là đi lên không lên nổi, mà xuống cũng không xong. Lục Lệ Thành đã phá hủy giấc mộng bao nhiêu năm của tôi trong chớp mắt, nhưng giờ phút này đây tôi cũng chẳng thể hận nổi, chỉ có cảm giác bi ai ngập tràn trong lòng, khiến tôi lung lay sắp đổ.

Lúc Lục Lệ Thành nhìn thấy biểu cảm của tôi, vẻ tươi cười thoáng bị kiềm lại trong chốc lát, trong đôi tròng mắt màu đen lạnh như băng kia chợt phớt qua một tia cảm xúc khác lạ. Anh ta hơi nghiêng người một chút, nói một cách rất lịch sự "Excuse me", rồi đi về phía toilet, Tống Dực cũng quay nhìn tôi cười gật đầu, rồi quay mình về phòng. Chỉ một lát sau, trên dãy hành lang, người đến người đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi đứng ngơ ngác.

Lục Lệ Thành đi từ toilet ra, thấy tôi vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ, anh ta thoáng dừng chân, đứng ở xa xa nhìn tôi, trên khuôn mặt lạnh lùng không còn chút biểu cảm nào khác, đôi tròng mắt màu đen khéo léo che khuất những tia nhìn sắc bén. Tôi như người trong mộng sực tỉnh, ưỡn thẳng lưng, đón nhận tầm mắt của anh ta, mỉm cười đi ra ngoài, đầu óc vừa lý trí vừa mông lung. Sai lầm rồi ! Hết thảy đều sai lầm rồi ! Sự gặp gỡ của tôi và Tống Dực không nên xảy ra như thế, Tô Mạn mà tôi muốn Tống Dực nhớ kĩ không phải là như thế.

----

Từ chối taxi do đồng nghiệp gọi tới, tôi lặng lẽ bước đi một mình trong gió đêm.

Đêm mùa hè, gió mát thổi từng trận, thổi tan khô nóng ban ngày, cũng khiến tôi thanh tĩnh vài phần, hối hận cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn đề. Suy tư một lúc, lại gọi điện cho một người đồng nghiệp có quan hệ không tệ ở công ty cũ, giả vờ coi như không có chuyện gì hỏi bóng gió một chút về tình hình của đại tỷ, không ngờ đã mấy ngày liền đại tỷ không đi làm, không biết là do nguyên nhân gì, người đồng nghiệp kia cũng không rõ lắm.

Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định tới nhà đại tỷ, mua một chậu hoa, rồi thêm chút hoa quả sau đó lên thẳng nhà đại tỷ ở tầng thứ ba mươi sáu. Chuông cửa vang lên hồi lâu, đại tỷ mới ra mở cửa, vừa nhìn thấy tôi xuất hiện bất thình lình, vẻ mặt không chút thay đổi liền mời tôi vào nhà, làm hết thảy những lý do thoái thác khách sáo mà tôi đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn chết nghẹn lại trong bụng.

Trong lòng tôi thầm thán phục, có phải người ta tới một trình độ nhất định, đều phải tu luyện ra cái bộ dáng dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc sao ?

Đại tỷ cuốn người trong tấm áo khoác lông dê, tóc rối bù, mặt trắng bệch, phòng khách rộng rãi đầy những vỏ đồ hộp thức ăn nhanh, hộp nước uống, Nàng vừa ngồi xuống ghế sofa, vừa lau nước mũi, lại hỏi : "Có chuyện gì à ?"

Nhìn thấy nàng đã tới nước này, đương nhiên tôi không thể không biết xấu hổ mà ngồi kể lể than thở xin được giúp đỡ, đặt hoa lên bàn, bắt đầu thu thập mấy gói bọc đang nằm lung tung khắp nơi : "Đừng nói là mấy ngày nay chị ăn toàn thứ này nhé ?" Một đám túi in logo của mấy khách sạn hàng đầu còn chưa bị vứt đi, thật mệt là đại tỷ có thể gọi bọn họ mang tới tận nơi, có điều dù sao đó cũng không phải là những thứ mà bệnh nhân nên ăn.

Mở tủ lạnh ra, trống trơn, ở một góc có hai bó cải, lục tìm trong chạn, thấy còn chút gạo, tìm được một cái nồi hình như mới mua, đặt một nồi cháo, rồi lại mang đống hoa quả vừa mua tới ra rửa sạch gọt vỏ.

Đợi sau khi dọn sạch đống rác rưởi trong ngoài phòng khách, cháo cũng đã chín, tôi liền múc một bát cho đại tỷ : "Xin chị ! Lúc đang bệnh ăn đồ nhẹ thôi chứ !"

Đại tỷ chôn mặt vào cái bát, hít một hơi thật sâu : "Thơm quá ! Đã lâu không được ngửi thơm thực sự của gạo rồi." Kèm với rau cải, chỉ một lát đại tỷ đã ăn hết một chén cháo, ngẩng đầu, nhìn tôi, có vẻ như vẫn muốn ăn tiếp, tôi lắc lắc đầu, đưa đĩa hoa quả cho nàng : "Ăn no sáu bảy phần là được rồi, ăn thêm chút hoa quả tươi đi ạ, bổ sung thêm vitamin và chất xơ, chị có uống mười bình nước trái cây cũng không bằng ăn một miếng hoa quả tươi, người khôn khéo như thế này sao lại có thể bị mấy câu lừa phỉnh của mấy vị thương gia kia lừa vậy ?"

Đại tỷ nhướng mày nhìn tôi : "Cô cũng tiến bộ thật, ba ngày không thấy, mà dám khua chân múa tay với thủ trưởng rồi."

Tôi lè lưỡi nhìn nàng : "Trước ! Thiếu cái từ mấu chốt "trước" rồi ! Thủ trưởng trước nha !"

Đại tỷ trừng mắt nhìn tôi một cái, lại vùi đầu vào ăn hoa quả.

Tôi rửa chén trong phòng bếp, nàng ngồi trên thảm ăn hoa quả, từ cánh cửa phòng bếp đang mở nhìn ra bên ngoài, trong cái đại sảnh rộng rãi sáng ngời có thể quan sát được khung cảnh cả thành Bắc Kinh kia, khả năng mạnh mẽ của nàng đột nhiên không thấy nữa, lại lộ ra vài phần cô đơn đáng thương. Nhớ lại cha mẹ tôi trong căn phòng khách nhỏ ấm áp kia, nhớ lại hình ảnh hai người sóng vai ngồi ở sofa xem TV, tôi đột nhiên có thể lý giải được tâm tư vì sao bắt tôi phải đi xem mắt của cha mẹ. Rửa bát xong, ngồi xuống đối diện với đại tỷ, khí sắc của nàng so với vừa rồi có vẻ giống người sống hơn rồi.

Miệng nàng đang nhồm nhoàm một miếng táo, lúng búng hỏi tôi : "Rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì ? Mặt xị ra như thế ?"

Tôi vừa bóc một quả chuối, nghe thấy câu hỏi của nàng, lập tức chả muốn ăn nữa, lại thả xuống bàn : "Chị có biết Lục Lệ Thành không ạ ?"

“Gặp vài lần, có nói mấy câu."

“Rốt cuộc anh ta là người như thế nào ạ ?"

“Tốt nhất không nên để cho anh ta trở thành địch nhân hoặc đối thủ cạnh tranh, cho nên, đừng cho là Tống Dực có bối cảnh rất mạnh, là người do Tổng Công ty MG chính phái về, chị vẫn cho rằng kết quả cuối cùng vẫn là năm ăn năm thua, về phần muốn trở thành tình nhân của anh ta thì, chị không rõ lắm ." Đại tỷ liếc nhìn ta với vẻ mờ ám, lộ rõ vẻ trêu ghẹo, đồng thời cũng biểu lộ ra vẻ nữ tính mà khó lắm mới thấy được.

Tội bị đại tỷ chọc giận quá hóa cười : " Sự liên tưởng của chị cũng thực mạnh nha, chẳng qua em đã đắc tội anh ta rồi, hiện tại em đang phát sầu vì tương lai sắp tới đây này."

Đại tỷ thả quả cam mới ăn được một nửa xuống, cau mày hỏi : "Sao lại thế ? Cô cũng đâu phải người dễ đắc tội người khác đâu ?"

Tôi chỉ có thể thú nhận từ đầu tới cuối, đại tỷ nghe được cái vụ tôi cố tình sửa lại sơ yếu lí lịch, trông mặt như muốn tát ngay cho tôi một cái, tôi vội vàng kể cho hết : "Dù sao chuyện cũng đã rồi, anh ta đã biết sơ yếu lý lịch của em là đồ giả, đã nắm được nhược điểm của em, lúc nào cũng có thể làm cho em cả đời không ngóc đầu lên được, không thể tìm được việc làm."

Đại tỷ thở dài một tiếng : "Cô đúng là ...." nhưng mãi không chịu thốt ra nửa vế cuối.

"Em biết chị đang muốn mắng chửi, muốn mắng muốn chửi thì cứ mắng chửi đi ạ."

“Chuyện cũng xảy ra rồi, mắng chửi thì có ích gì chứ ? Cô có thể nghĩ tới việc xin thôi việc, lấy thân phận địa vị của Lục Lệ Thành, chỉ cần cô không lượn lờ trước mắt anh ta, chắc anh ta cũng không làm khó cho cô đâu, trước hết quang tạm cái tình yêu chết tiệt của cô đi đã."

Tôi cắn chặt cái dĩa, nghĩ đông nghĩ tây, chẳng lẽ chỉ còn phương pháp này hay sao ? Khó khăn lắm tôi mới có thể khiến cho Tống Dực gặp được tôi, nhưng thứ duy nhất làm cho anh nhớ kỹ, cũng là tôi và Lục Lệ Thành liên kết với nhau làm anh thua trắng trước mặt tổng giám đốc từ Mỹ về, đây cũng không phải thứ tôi muốn. Nhưng mà, chẳng lẽ vẫn cứ tiếp tục làm địch nhân của anh ? Đó lại càng không phải là thứ tôi muốn.

Đại tỷ chợt nhíu mày, vừa cười vừa nói : “Chị bị mấy chữ Đắc tội Lục Lệ Thành dọa mất, nhất thời quên mất một người, chị thấy cô cũng khoan hãy khẩn trương, cô nói có một người bạn giúp cô bịa ra sơ yếu lý lịch giả kia, người bạn mà cô nói đó có phải là Hứa Liên Sương không ?"

Tôi vẫn cắn chặt cái dĩa, gật đầu với vẻ ngây ngô. Đại tỷ không hổ là đại tỷ nha ! Ngay cả bạn bè của tôi tên là gì cũng biết rõ nha !

Đại tỷ cười nói : “Nếu cô ấy dám giúp cô làm giả sơ yếu lí lịch, thì cô ấy cũng có đủ gan để giúp cô bãi bình đống phiền toái đó."

Tôi nhìn đại tỷ mặt xám lại ? Gan sao ? Đương nhiên là Ma Lạt Năng có rồi, cái gì nàng ta cũng không có, chỉ có mỗi lá gan, cùng lắm là hẹn Lục Lệ Thành ra quyết đấu mặt đối mặt ! Who sợ Who chứ !

Đại tỷ nhìn tôi lắc đầu : “Cô đúng là con nhóc ngốc, mau về nhà ngủ đi, đừng ngồi ngẩn ra ở đây nữa, chúng ta hai đứa con gái cũng chẳng thể là đối tượng của nhau được."

Tôi nhảy dựng lên, vừa xách túi chạy ra ngoài, vừa than thở : "Còn con nhóc gì nữa ! Bây giờ phần lớn xã hội gọi em là "thặng nữ", là nữ nhân còn thừa lại."

Đại tỷ cười sợ hãi : “Nếu cô còn là nữ nhân còn thừa lại, thì chị đây sẽ thành cái gì rồi, lão yêu bà ?"

Tôi cười hì hì không nói gì, chỉ nói thầm trong bụng, coi như bị lão tỷ ngài đoán trúng rồi. Mấy tên độc xà nam ở văn phòng tôi lén gọi so với cái này còn khó nghe hơn nhiều.

Đại tỷ vừa tiễn tôi ra cừa, vừa thì thào tự hỏi : "Thặng nữ ? Nó có nghĩa gì vậy ?"

Trong lòng tôi lại thầm cảm thán, lại là một người không có thời gian lượn net, mất đi không biết bao nhiêu lạc thú của đời người nha.

[1] Đông Phong Phá : ( http://pokahontasnguyen.blogspot.com/2011/01/ong-phong-pha.html)

[2] Bài hát Dona dona - Một bản nhạc Country nổi tiếng

Lời bài hát tiếng việt - Người dịch: Trần Tiến

Mái nhà xưa yêu dấu,

Bức tường rêu phong cũ nơi cậu bé qua những ngày thơ ấu.

Muốn mình mau khôn lớn.

Giữa đùa la yên ấm, em ngồi ước mơ bước chân giang hồ.

Mơ bay theo cánh chim ngang trời, biển xa núi chơi vơi.

Mơ bay đi khát khao cuộc đời. Một đêm nhớ tiếng ai ru hời.

Dona Dona Dona ngủ đi nhé.

Ngoài trời đường nhiều gió tuyết rơi.

Dona Dona Dona ngủ đi nhé.

Hãy nằm trong cánh tay của mẹ.

Có một người đàn ông, trước thềm nhà rêu phong

bỗng ngồi khóc nhớ những ngày thơ ấu.

Sống đời bao cay đắng, tóc bạc phai mưa nắng.

Tay đành trắng những giấc mơ thơ dại.

Đi qua bao núi sông gập ghềnh.

Cuộc tình mãi lênh đênh.

Đi qua bao tháng năm vô tình, một đêm nhớ tiếng ru mẹ hiền.

Dona Dona Dona ngủ đi nhé.

Ngoài trời đường nhiều gió tuyết rơi.

Dona Dona Dona ngủ đi nhé,

Hãy nằm trong cánh tay của mẹ ư ư ư ...

Giờ này người đã khuất xa tôi. ư ư ư...

Uớc ngàn năm bé trong tay người.

Bình luận

Truyện đang đọc