BÍ MẬT ĐỒI TRÀ


-"Nhị thiếu phu nhân, cô nghỉ ngơi một chút đi.

Công việc này cứ để em làm là được rồi."
Tiểu Nhu có chút xót xa khi nhìn thấy cô cả ngày bận rộn làm việc, đến tối lại phụ giúp mình rửa chén đ ĩa.
-"Không sao mà, hai người làm sẽ nhanh hơn."
Tô Tuệ Lâm mỉm cười, cẩn thận cho từng chiếc đ ĩa vào bồn rửa, tuy vẫn có chút vụn về nhưng cô vẫn hoàn thành rất tốt.
-"Nhị thiếu gia trước đến giờ không phải như vậy...!Chẳng hiểu sao từ khi đi Mỹ trở về lại xấu tính như thế!"
Tiểu Nhu giúp cô lau khô tay, ấm ức thay cô mà lên tiếng.
Cô không biết trước đây hắn là người như thế nào, nhưng hiện giờ hắn chính là ác bá cường hào trong ngôi biệt thự này.

Mỗi lần ở cạnh hắn, Tô Tuệ Lâm lại thấy rất áp lực.

Chính bởi vì miệng lưỡi của hắn còn độc địa hơn cả loài chim cú.
Đột nhiên sắc mặt của Tiểu Nhu trở nên khó coi, trán cũng lấm tấm mồ hôi, tay lại ôm bụng kêu đau.
-"Sao, sao vậy?"
Tô Tuệ Lâm lo lắng đỡ lấy Tiểu Nhu, hỏi:
-"Bụng em có chút khó chịu."
Tiểu Nhu yếu ớt trả lời.
-"Đi thôi, vào trong nghỉ ngơi một chút đi.

Tôi đi lấy thuốc cho cô."
Tô Tuệ Lâm dìu Tiểu Nhu trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi uống thuốc, tình trạng của Tiểu Nhu cũng đã khá hơn.

Lúc này cô mới yên tâm đi ra ngoài, định sẽ nấu cho Tiểu Nhu một ít cháo thì
bên ngoài tiếng động cơ mỗi lúc một gần, ánh đèn trắng chiếu sáng rực.

Một lúc sau, Nhậm Tử Phàm đi vào.
Trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, quần áo xộc xệch, ánh mắt lơ đễnh này của hắn cũng đủ biết là đã uống rượu, thậm chí uống rất nhiều là đằng khác.
Hắn uể oải ngồi trên sofa, nhắm nghiền hai mắt.

Nhận thấy bên cạnh có người, lại có tiếng đặt một vật gì đó lên bàn.

Nhậm Tử Phàm đưa tay bắt lấy cánh tay gầy go kia, kéo trở ngược vào người mình.
Tô Tuệ Lâm bởi vì hành động bất ngờ này của hắn làm cho hoảng sợ, cô cố gắng thoát khỏi hắn nhưng lại bị hắn ôm lấy eo siết chặt.
-"Không phải cô tiếp cận tôi chỉ vì chuyện này thôi sao? Tôi đang toại nguyện cho cô đấy! Còn giả vờ làm gì?"
Bây giờ đã khuya, căn phòng khách vắng lặng chẳng có gì ngoài hai thân thể một nam một nữ đang giằng co trên sofa.

Cô cũng không dám lớn tiếng chỉ vì sợ sẽ bị người khác nhìn thấy khẽ mắng.

-"Vô sỉ!"
Ngay lập tức, hắn lật ngược tình thế ép cô vào ghế, áp sát gương mặt mình đối diện với cô.

Với khoảng cách này, từng nhịp thở trên người đối phương đều cảm nhận rất rõ, hai má của Tô Tuệ Lâm bởi vì hành động ngông cuồng này của hắn làm cho ửng hồng.
-"Đừng...!Ưm"
Nhận ra được sự bất thường trong đôi mắt của hắn.

Tô Tuệ Lâm hoảng sợ lên tiếng.

Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị hắn làm cho nuốt ngược vào trong.
Môi cô mềm mại, ngọt ngào, khiến hắn điên cuồng muốn khám phá.

Từng hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, mà điều này lại chẳng may để hắn nhìn ra được.

Nhậm Tử Phàm khóe môi lộ ra ý cười, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt.

Hai tay đang cố gắng kháng cự của cô đã bị hắn nắm chặt chế ngự chẳng thể cử động dù chỉ một chút.
Nụ hôn ngọt ngào qua đi, hắn vẫn không có ý muốn dừng lại mà bắt đầu rong ruổi trên cơ thể cô, chiếc cổ trắng ngần mới đó đã bị hắn lưu lại dấu vết, hơi thở ấm nóng của hắn lảng vảng bên tai tạo nên cảm giác vô cùng khó chịu, vô cùng bí bách.
Tô Tuệ Lâm lập tức bừng tỉnh, đẩy hắn ra khỏi người mình luống cuống chỉnh trang lại quần áo tìm một cái cớ để rời đi.
-"Anh say rồi, tôi đi lấy cho anh ly nước."
Nhậm Tử Phàm lúc này cũng chẳng để tâm đ ến chuyện vừa xảy ra khi nãy, hắn tựa người trên ghế bâng quơ hỏi.
-"Cái thứ cô mang đến vừa nãy là gì? Không phải nước sao?"
Nghe đến đây, Tô Tuệ Lâm cũng nhớ được khi nãy đã mang nước đến cho hắn.

Sắc mặt càng trở nên đỏ bừng.
-"Chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi muốn đi tắm."
Mặc kệ là nước đã mang đến hay là chưa.

Bây giờ, chạy thoát khỏi đây mới là thượng sách.

Tô Tuệ Lâm cũng nhanh chân bỏ đi lên tầng.
Bên ngoài, Lâm Hào gấp rút chạy vào.

Nhìn thấy hắn, cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy trong bữa tiệc, bởi vì bên phía đối tác một mực giữ hắn lại, cùng uống rượu, ký được hợp đồng lớn lại không thể từ chối.

Nhậm Tử Phàm cũng đã bảo Lâm Hào về trước.

Nhưng cậu ta lại không yên tâm, đến khi trở lại tìm thì phục vụ bảo rằng hắn đã lái xe đi rồi.

Chỉ vì sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, gọi điện hắn lại chẳng nghe máy.


Lâm Hào nhanh chóng bắt một chiếc taxi trở về nhà.
-"Nhị thiếu gia, sao cậu không chờ tôi đến, lại lái xe về vậy?."
-"Chẳng phải tôi bảo cậu cứ về trước sao?còn chạy đến đó làm gì?."
Hắn hỏi.
-"Không phải, mà là tôi sợ cậu lái xe sẽ..."
-"Được rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.

Tôi không sao."
Nói rồi hắn cũng loạng choạng ngồi dậy, vừa đi được vài bước điện thoại đã reo lên.
-"Cháu nghe đây ạ!"
-"Ông đã nghe Lâm Hào báo lại, cháu vừa ký được hợp đồng lớn à."
Đầu dây bên kia nói với giọng đầy tự hào.
-"Vâng ạ."
Hắn đáp.
-"Đừng mãi mê công việc, mà quên chăm sóc cháu dâu đấy nhé!"
Ông Nhậm đã rất lâu rồi không trở về Trung Quốc.

Từ khi ba mẹ hắn qua đời, Nhậm Chí Tinh và Nhậm Tử Phàm đều do một tay ông nuôi nấng.
Đến năm Nhậm Tử Phàm 20 tuổi, bắt đầu đến Mỹ du học.

Vài năm sau đó, chính bởi vì tuổi cũng đã cao, ông muốn quay trở lại Mỹ, quê hương của mình ngày trước.

Nhưng chẳng thể bỏ lại công việc ở nơi này cứ thế mà đi.

Vậy nên ông quyết định tạm giao lại viêc trông coi vườn trà cho cha con Hứa Dĩ An coi sóc.
Năm Nhậm Tử Phàm 24 tuổi, nghe được quản gia Hứa mắc bệnh nặng không qua khỏi.

Hắn quyết định trở về tiếp quản vườn trà.

Và cũng là lúc, hắn thuận theo ông Nhậm thực hiện hôn ước với Tô gia.
Tuy hôn lễ không có sự xuất hiện của ông.

Nhưng tất cả mọi thứ ông Nhậm đều chuẩn bị rất chu toàn.
-"Cháu dâu của ông hằng ngày đều ăn ngon mặc đẹp, tất cả đều rất tốt, ông không cần lo đâu ạ!"
Hắn thản nhiên trả lời không một chút áy náy.
-"Cháu không bắt nạt con bé chứ?"
-"Không có.


Cháu lấy đâu ra cái gan đó chứ! Được rồi, ông à! Chúng ta không cùng múi giờ.

Ông nghỉ ngơi đi ạ.

Ông cứ yên tâm đi nhé!"
Ông Nhậm cũng không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hắn nữa.

Nghe hắn nói như thế, ông cũng yên tâm phần nào.

Cứ thế căn dặn một vài điều, rồi cũng ngắt máy.
-"Cậu còn vấn đề gì sao?"
Nhìn thấy Lâm Hào vẫn còn ở đó, hắn hỏi.
-"Để tôi lên phòng chuẩn bị nước, và quần áo."
-"Không cần."
Phòng ngủ của hắn rộng hơn so với nhưng căn phòng còn lại, mọi thứ đều bày trí rất đơn giản.
Việc chuẩn bị nước ấm, quần áo, ngày thường đều do Lâm Hào phụ trách.

Vậy mà hôm nay, hắn lại bảo cô làm hết mọi việc.

Đến khi mọi thứ đã xong, Tô Tuệ Lâm trở ngược ra ngoài thì đã nhìn thấy Nhậm Tử Phàm nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành.
Dáng vẻ bây giờ của hắn trông hiền lành hơn rất nhiều.

Cô đứng ngẩn người nhìn hắn một hồi lâu, lại bất chợt nhớ đến cảnh tượng ở sofa, rồi lại đến nụ hôn đầy cảm giác mới mẻ khi nãy, trái tim phút chốc loạn nhịp.
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng tinh nghịch, theo làn gió len lỏi vào cửa sổ, chiếu rọi lên thân thể người đàn ông đang ngủ say, luồng sáng đột ngột khiến hắn theo phản xạ đưa tay che chắn gương mặt.
Cảm nhận nhịp thở bên cạnh đều đặn, Nhậm Tử Phàm liếc mắt nhìn sang.

Điều làm hắn không ngờ đến chính là Tô Tuệ Lâm gối đầu lên giường bên cạnh, đang ngủ rất say giấc.

Kỳ lạ hơn chính là tay hắn lại nắm chặt lấy tay cô.

Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, còn chưa kịp làm những hành động tiếp theo thì Tô Tuệ Lâm cũng đã có dấu hiệu tỉnh giấc.

Ngay lập tức, hắn cũng trở về trạng thái ban đầu, nhắm chặt hai mắt.
Thấy hắn vẫn còn đang ngủ, cô cũng khẽ khàng gỡ bỏ bàn tay hắn ra khỏi tay mình, chậm rãi di chuyển ra khỏi phòng một cách êm đềm nhất.
Tối hôm qua, trong lúc cô đắp lại chăn cho hắn, thì Nhậm Tử Phàm cứ nắm chặt lấy tay cô, miệng luôn lẩm bẩm bảo cô đừng đi.

Tô Tuệ Lâm cũng không nở để hắn lại, cứ thề mà ngủ thiếp đi từ khi nào chẳng hay biết.
Cũng đã hai ngày không gặp Tiểu Lộ, cô hôm nay cũng tự tay làm một ít bánh mang đến cho Tiểu Lộ.

Nhìn thấy Hứa Dĩ An, trong lòng cô lại vô cùng áy náy.

Bởi vì chuyện hôm trước, nếu không phải vì giúp cô.

Anh ta cũng sẽ không phải bị Nhậm Tử Phàm làm khó.
-"Nhị thiếu phu nhân."
Hứa Dĩ An gật đầu chào hỏi.
-"Chuyện hôm đó, tôi xin lỗi anh nhé!"

Hứa Dĩ An mỉm cười, nói rõ chuyện khi đó cô hoàn toàn không có lỗi, càng không phải vì vậy mà áy náy.
-"Xin lỗi gì chứ, chuyện vốn dĩ không phải do cô mà.

Huống hồ, tôi cũng quen rồi."
Quen rồi? Chẳng lẻ Nhậm Tử Phàm vẫn hay đối xử với anh ta như thế hay sao?
-"Hồi còn ở Tây Hồ tôi từng học làm qua bánh đậu xanh.

Chỗ bánh này, là thay lời cảm ơn và cũng là lời xin lỗi của tôi."
Thật ra, cô chuẩn bị tận hai phần bánh.
Hứa Dĩ An có chút ngạc nhiên khi thấy cô mang bánh đến cho mình.

Nhưng rồi cũng không phụ lòng cô, anh ta nhanh chóng nhận lấy.
-"Cậu ấy không làm khó cô chứ?"
Hứa Dĩ An hỏi.
Tô Tuệ Lâm mỉm cười, im lặng một lúc rồi lắc đầu.
-"Tôi đến đây vốn dĩ là để trẻ nợ, không phải danh xưng như mọi người nghe thấy."
Nhận thấy được vẻ mặt khác lạ của Hứa Dĩ An, cô ngờ ngợ hỏi.
-"Chúng ta từng gặp nhau đúng không?"
Hứa Dĩ An vẫn chăm chú nhìn cô, im lặng không đáp.
Tình huống rối loạn hôm đó ngoại trừ việc căm hận Nhậm Tử Phàm ra thì cô cũng không thể nghĩ được gì khác.
Bây giờ nhìn lại, trông người đàn ông này có chút quen mắt.
-"Hứa Dĩ An.

Cậu bé năm đó đã tặng em con cào cào bằng lá trúc."
Tô Tuệ Lâm cảm xúc hỗn độn.

Cậu bé 10 tuổi năm đó theo ông Nhậm đến Tô gia thăm cô bây giờ đã trưởng thành, trở thành dáng vẻ này.

Lần đầu tiên gặp mặt, là khi cô nhìn thấy trên tay Hứa Dĩ An mang theo một con cào cào nhỏ, được gấp tỉ mỉ bằng lá trúc.

Anh ta không ngần ngại mà tặng nó cho cô.
-"Ngay từ đầu, anh nhận ra em đúng không?"
Cô nghẹn ngào hỏi.
Hứa Dĩ An lặng lẽ gật đầu.
Nước mắt của cô cũng theo đó mà lăn dài trên má.

Hóa ra, Hứa Dĩ An vẫn luôn đối với cô dịu dàng, quan tâm như thế.
-"Gặp lại anh thật tốt!"
Cô mỉm cười, cảm thán.
-"Năm đó anh hứa bảo vệ em, bây giờ anh cũng sẽ làm được."
Hứa Dĩ An cũng không chần chừ, kéo cô vào lòng ôm chặt.

Cái ôm xa cách những năm qua cuối cùng cũng được gặp lại.
Tất cả khung cảnh tràn đầy cảm xúc này đã được Nhậm Tử Phàm nhìn thấy.

Hắn cũng không nhẫn tâm, làm nhiễu loạn những cung bậc cảm xúc này, nhưng không có nghĩa sẽ bỏ qua..


Bình luận

Truyện đang đọc