BÍ MẬT HAI DÒNG HỌ


Cậu Phúc đem theo mợ Thi đến bên giếng nước sâu sau nhà.

Cậu đặt xuống một bát hương bên trên vẫn còn lại ba nén nhang vẫn nghi ngút khói:
"Tiểu thư Nhan Uyển! Duyên của tôi với cô đã chấm dứt, hy vọng cô có thể toàn tâm mà an yên bước sang kiếp sau làm một người sống cuộc đời tràn ngập tiếng cười, bình an tới cuối đời."
Cậu Phúc quỳ xuống vái lấy ba vái rồi mới chắp tay khẩn cầu.
Mợ thi nhìn xuống cậu, kể từ ngày cậu được ông Phan chữa khỏi bệnh đến bây giờ dường như cậu đã trở thành một con người khác hẳn.

Cậu không còn thường xuyên vui vẻ như ngày trước, lúc nào trên gương mặt cũng đọng lại những u sầu phiền muộn.

Nhưng bất kể khi nào mợ Thi muốn hỏi lý do thì cậu đều lắc đầu không nói.
Mãi tới hôm nay cậu Phúc mới tìm đến gian phòng mợ Thi làm một lư hương cho tiểu thư đã mất.

Có lẽ cái chết của tiểu thư ấy mãi sẽ là một dấu hằn sâu trong tâm trí của cậu.

Cho đến tận bây giờ, hoàn thành xong tâm nguyện của cậu nhưng nét mặt vẫn không hề có chút nào tươi vui trở lại.
"Cậu đừng buồn nữa, cậu cũng đừng tự trách, cái chết của tiểu thư ấy hoàn toàn không liên quan tới cậu.

Chắc hẳn bây giờ ở trên kia tiểu thư ấy cũng mong cậu có thể lấy lại sự vui vẻ của ngày trước."
Cậu Phúc lắc đầu:
"Ngày hôm tôi rơi vào trạng thái mê man, tôi chỉ nghe thấy những tiếng bước chân của đám âm binh đem theo tiểu thư ném xuống giếng, tiếng nhón gót của con Ngạ Quỷ và cả một linh hồn lơ lửng không hề có đầu của tiểu thư.

Họ là nhắm đến tôi muốn đòi mạng."
"Không phải như thế, cậu đừng nghĩ lung tung.

Tôi có Mắt Âm Dương, lúc nào tôi cũng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ mà người bình thường không nhìn thấy được, nhưng chẳng phải tôi vẫn sống mạnh khỏe đến tận bây giờ hay sao? Nếu như tim cậu không làm những chuyện gì khuất tất thì không có gì phải sợ."
Cậu Phúc cười nhạt lắc đầu.
Cậu muốn cứu đời chữa bệnh như vậy là làm chuyện gì có lỗi hay sao? Những người mợ trước đây từng được gả tới nhà họ Chu này cũng đâu làm gì có lỗi, vậy mà chỉ trong vòng chưa đầy một tuần cũng một lượt mà đi khuất.


Đến thân tàn như cậu cũng năm lần bảy lượt suýt chết chìm.
Vậy cậu ở lại nơi này tiếp tục để làm gì nữa?
Để chờ đợi một cái chết thảm thương đến với mình?
Hay là để chờ đợi một ngày, thần trí phân liệt tâm thần đảo điên mà đập đầu tự vẫn ngay trước mặt gia nhân.
Cậu không phải Bồ Tát sống cũng không phải là một người mạnh mẽ gì cho cam.

Những chuyện xảy ra như thế đã là quá đủ.
Trời vừa mờ sáng, đến gà còn chưa thức giấc nhưng trong gian phòng của cậu Phúc đã thắp lên ngọn đèn dầu bập bùng sáng rực.

Cậu tự tay gấp lại chân màn để vuông vắn trên giường, tự tay sắp xếp lại hết tất cả quần áo gói gọn vào trong tay lải để sẵn hộc tủ.

Cậu bước ra bên ngoài gian Y Quán nhìn lại một lượt tất cả nơi đây.

Từ ngày gian Y Quán được xây dựng trên nền một cái sân nhỏ nó đã trở thành một người bạn thân thiết đối với cậu.

Những người đến khám chen chúc nhau để lấy phiếu danh xếp hàng dài từ nơi cậu dừng chân cho đến tận ngoài cổng phụ.

Tất cả những ký ức đó, những điều đẹp đẽ nhất đó đối với đời thầy thuốc như cậu sẽ không bao giờ quên được.

Chỉ là bắt đầu từ bây giờ nơi đây sẽ không còn cậu Phúc nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy những gương mặt vui vẻ cảm tạ của người dân nơi đây nữa.
Quá nhiều kỷ niệm đẹp.

Chia xa không nỡ, ở lại cũng không đành.

Thôi thì cậu chỉ có thể dứt áo ra đi không lời từ biệt.
Thằng Khuyết dậy sớm vừa thấy cậu đứng trước hiên nhà đã chạy vội sau lưng:

"Cậu có tâm sự gì sao? Sao mấy hôm nay cậu lại dậy sớm như thế? Con chải lại giường cho cậu ngủ thêm chút nữa nhá!"
Cậu Phúc lắc đầu, lấy ra trong túi một quan tiền dúi vào tay thằng Khuyết:
"Giấy bán thân của mày tao đã để lại ở trong tủ! Qua ngày hôm nay mày lấy nó lúc nào cũng được.

Lấy xong rồi thì mày sẽ thành người tự do, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, lấy vợ thì cứ lấy, hai người an cư lạc nghiệp trồng rau nuôi gà sống hết quãng đời còn lại yên bình."
Thằng Khuyết thấy lạ vội giãy nảy lên.

Nó ném lại quan tiền vào trong túi áo cậu:
"Cậu đang nói cái gì thế? Cậu bây giờ là đang đùa con sao? Cậu muốn đuổi con đi ư? Con không đi đâu cả, con chỉ theo mỗi mình cậu thôi!"
"Mày cứ cầm lấy! Tao cũng chỉ nhận mỗi mình mày thôi.

Là tao nói trước kẻo đến khi mày muốn đi thì tao lại không nhớ tờ giấy bán thân của mày để ở đâu."
"Vậy mà con cứ tưởng...!Thế cậu cho thì con xin! Khi nào con lấy vợ thì cả hai vợ chồng chúng con cũng chỉ hầu mỗi mình cậu thôi."
Cậu Phúc nhìn thằng Khuyết mà gật đầu vuốt lấy mái tóc bù xù của nó.

Nó đã theo cậu đến bây giờ không biết là bao nhiêu năm rồi, trải qua bao nhiêu tháng ngày, tình cảm giữa hai người không còn là chủ tớ nữa mà còn giống như anh em ruột thịt trong nhà.

Mang nó theo thì không được mà để nó lại nơi gian nhà họ Chu đáng sợ này cũng không thể.

Thôi thì cứ để cho nó tự do sinh sống giữa đất trời.
Cậu Phúc về tới thôn Hà khi trời vẫn còn chìm trong màn đêm buông.

Hôm nay ông Phan có việc phải ra khỏi nhà từ canh 4 nên cậu trở về nhà bây giờ cũng không gặp được ông.

Mối quan hệ cha con của cậu Phúc với ông Phan chưa bao giờ dừng lại ở mức thân thiết nên chi bằng cứ tránh mặt nhau cho cả hai bên đỡ ngại ngùng.
Về đến nhà ngọn đèn dầu bập bùng soi tỏ trước cửa cũng bị ông Phan thối tắt để trong nhà từ lâu.

Lần này cậu về nhà không hề báo trước nên ông ấy không để đèn dầu cho cậu cũng là điều dễ hiểu.
Bước vào trong nhà, gian phòng vẫn y như vậy không có chút gì thay đổi.

Ngoài sân hay trong nhà đều ngập tràn những gió thổi.

Nếu như không phải người trong thôn Hà này thì chắc rằng đều nghĩ rằng đây là một căn nhà đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Cỏ ngập nối, vườn rau cũng đã xơ xác những tấc đất thiếu sức sống.

Chỉ có đầm tôm vẫn như vậy, đến bao nhiêu tháng ngày không có người dọn dẹp nhưng vẫn cứ một mực phát triển sinh sôi đáng ngạc nhiên.
Cậu bước vào trong gian phòng thờ, nơi bàn thờ lúc nào cũng vẫn ngào ngạt mùi hương nhang.

Ông Chu có thể là một người cha không tốt nhưng chắc chắn là một người chồng rất yêu thương vợ, ấy mới có thể lúc nào cũng duy trì nơi đây-gian phòng thờ đượm hương.

Cậu Phúc liếc mắt về phía gian phòng thờ nơi một góc vẫn còn dài nguyên chiếc chiếu mỏng.
"Ông ấy đi vội tới mức không cuộn đồ ra khỏi gian thờ sao?"
Cậu Phúc lắc đầu.

Nhưng vẫn nhanh chân tiến lại chỗ chiếu mà cuộn lại đặt trong vòng tay.

Ông Phan từ ngày cậu đi đã có thói quen nằm trong gian thờ này mà nghỉ ngơi nên bây giờ cậu thấy chiếu trong đó cũng không chút nghi hoặc.
Chỉ có điều sự khủng hoảng của cậu tiến tới đây mới chỉ là bắt đầu.
Cậu cầm theo chiếu đẩy cánh cửa gian phòng ông Phan tối om mà tiến vào.

Gian phòng của ông ấy quanh năm suốt tháng đều một mực đóng kín cửa không để cho bên ngoài lọt vào bất kỳ một tia sáng.

Thậm chí đến cả việc mở cửa cũng cần phải vô cùng rón rén cẩn thận.

Nếu như ông Phan ở trong nhà mà nhìn thấy cậu mở toang cánh cửa ra như lúc này, chắc chắn ông ấy sẽ nạt cho cậu một trận nên thân.
Phía đối diện với giường của ông Phan vẫn trùm nguyên bàn pháp.


Lần trước cậu có tò mò mà mở khăn trùm ra bây giờ cũng chỉ liếc nhìn lấy một cái rồi đặt xuống cái chiếu mà bước chân ra ngoài.
Cánh cửa khép hờ sau lưng.
Bàn thờ nghi ngút khói.

Cốc nến cháy đượm quanh quẩn tàn đen ngút.

Cậu Phúc ngồi xuống bên dươi, cẩn thận chắp tay trước ngực:
"Hôm nay con về đây bái biệt u.

U sống khôn chết thiêng phù hộ cho con lên đường thuận buồm xuôi gió.

U bảo vệ con tai qua nạn khỏi kiếp này, bình an sống nốt phần đời."
Làn gió lướt qua sống lưng cậu lạnh buốt.
Dáng hình ngoài của nhanh chóng vụt qua.

Khóe mắt cậu giật giật nhìn theo bóng lưng ngoài cửa mà hoảng hồn đứng phắt dậy.
Cậu Phúc bước ra bên ngoài nhưng không thể thấy ai.

Gió bên ngoài cũng trầm lặng.
Cậu quay lại gian thờ.
"Cốc nến sao lại tắt rồi?"
Cậu lục tìm que diêm, tìm khắp bốn xung quanh gian thờ nhưng đều không có.
Cánh cửa phòng ông Phan lương theo tiếng gió mà đập vào tường liên hồi.

Tiếng gọi thúc giục rục rịch bóng đen ẩn khuất xuất hồn.
Cậu Phúc cầm theo ngọn đèn dầu lập loè cháy soi tỏ căn phòng mà bước vào.
Bàn tay nhẹ nhàng lật tung tấm khăn choàng đạy trên bàn pháp.
Ngọn đèn dầu rơi xuống nền đất vỡ choang.
Cậu Phúc lảo đảo lùi lại phía sau khiếp sợ không tin vào mắt:
" Á...á...á...".


Bình luận

Truyện đang đọc