BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI

Cậu bé ấy rất tò mò về đại thần toán học trong miệng Đinh Tiễn, vì từ nhỏ đến lớn đại thần trong ấn tượng của cậu bé đều là đồ mọt sách đeo mắt kính vừa dày vừa nặng, vẻ mặt ngờ ngệch. Sao lại còn có người rực rỡ như ánh mặt trời như chị ấy nói nhỉ?

Mỗi lần giảng bài xong là cậu bé đều quấn lấy Đinh Tiễn đòi kể về sự tích đại thần toán học này, Đinh Tiễn nhắc tới Chu Tư Việt cũng thao thao bất tuyệt, đến giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ mỗi một dáng vẻ của cậu.

Kể rằng trong giờ học cậu thích xem đủ loại sách quái lạ; kể rằng hễ rảnh rỗi là cậu lại đến sân bóng chơi bóng rổ; kể rằng trong tiết học cậu thích vắt chân nói chuyện với nam sinh khác; kể về các nữ sinh mượn cớ hỏi bài mà lén đến gần cậu; kể rằng hầu như lúc nào cậu cũng hiểu chuyện khoan dung với người khác, nhưng lúc khắt khe nhất cũng từng khiến cô tức đến phát khóc.

Cậu bé nhập thần một cách lạ kỳ, có lúc nghe còn có thể bật cười khanh khách, Đinh Tiễn cúi đầu nhìn cậu bé, lại chẳng biết em ấy cười cái gì.

Cậu bé che miệng cười trộm, chắc nịch nói: “Chị thích anh ấy rồi.”

Đinh Tiễn nhìn cậu bé cười phì, “Trẻ con.”

Cậu bé la hét đòi gặp Chu Tư Việt, Đinh Tiễn không đồng ý, ấn vào tờ giấy thi ý bảo cậu bé làm đi, “Gặp cái gì mà gặp, giải đề đi.”

Cậu bé không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn giải đề, Đinh Tiễn dần dà thôi cười, cầm điện thoại lên xoay người đi ra ngoài.

Cô dán người lên cánh cửa, cúi đầu lướt tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, ngoại trừ một tin nhắn gửi đến vào tối hôm đó sau khi xuống máy bay ở Quảng Đông ra thì đến giờ không có tin nhắn nào khác.

Bận đến thế ư? Đến nỗi không có thời gian gửi tin nhắn cho cô?

Đinh Tiễn giận dỗi nhìn tin nhắn nằm đầu tiên trong điện thoại.

“Tớ đến rồi.”

Đến từ Chu.

Tin nhắn chỉ gồm ba chữ này đã bị cô nhìn tới mức xuyên thủng, nhưng vẫn chưa thấy có tin nhắn mới gửi đến.

Cô cắn môi nhẫn nhịn, bấm tạch tạch lên bàn phím.

“Cậu đến rồi đi đâu rồi thế hả?”

Tay dần dừng lại, cô nhíu mày chậc một tiếng, xóa đi rồi lại tạch tạch bấm một đoạn nữa,

“Gần đây cậu đang bận gì à?”

Lại cảm thấy giọng quá dịu, vậy là lại xóa đi, bấm lại: “Sao lâu vậy mà không liên lạc với tớ, cậu muốn chia tay hả?!”

Rồi lại cảm thấy có vẻ quá cố tình gây sự quá, đang định xóa đi thì…

“Có muốn ăn hoa quả không Tiễn Tiễn ơi?” Cô chủ nhà bưng khay trái cây, bất thình lình xuất hiện trước mặt cô, Đinh Tiễn giật mình run tay lên, rồi cúi đầu nhìn, tin nhắn đã được gửi đi.

Đã gửi.

Đinh Tiễn nhìn hai chữ này mà khóc không ra nước mắt.

Cô chủ nhà thấy vẻ mặt cô có phần khác thường, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay cô rồi hiền từ hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Đinh Tiễn cười khổ, nhét điện thoại về lại trong túi, lắc đầu đáp, “Không ạ.”

Cô chủ nhà kéo cô đi ăn trái cây, ngồi trên sofa trò chuyện một hồi, Đinh Tiễn thấp thỏm ngậm táo trong miệng, tâm tư đặt hết vào dòng tin nhắn ấy, không thể thu hồi được, hay là mau gửi tiếp tin nhắn nhận sai đi, nhưng lại thấy không cam lòng.

Cô chủ nhà trò chuyện với cô câu được câu chăng, “Sao rồi, con trai cô có dễ dạy không?”

“Thông minh lắm ạ, cũng ngoan nữa.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cô chủ nhà gật đầu, cười tủm tỉm quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, nhã nhặn hỏi: “Đi học ở Thanh Hoa đã quen chưa?”

“Cũng không tệ lắm ạ.”

Cô chủ nhà hỏi: “Có bạn trai rồi à?”

Đinh Tiễn ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, dù sao cũng là đồng nghiệp ở đơn vị Diệp Uyển Nhàn, cô không muốn để người khác biết sâu lắm, bèn ậm ờ đáp, “Vẫn chưa ạ.”

Cô chủ nhà gật đầu, “Cũng đúng, sự học quan trọng hơn, nhưng lên đại học rồi thì cũng nên có bạn trai đi, khi ấy vẫn còn đơn thuần, chứ ra xã hội rồi, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn.”

Đinh Tiễn ngẩn người nhìn cô ấy, cô chủ nhà cười một tiếng, “Sao thế, sao lại nhìn cô như vậy?”

“Ý cô nói là con người ta rồi sẽ thay lòng ạ?”

Cô chủ nhà nói liên lục, “Lấy cháu bây giờ mà nói đi, lúc cháu thích một chàng trai thì liệu có xem cậu ta có tiền hay không có không? Có xem cậu ta có xe hay không có không? Dĩ nhiên mối tình vườn trường là thuần khiết nhất rồi, cảm giác khi ấy mới đúng là yêu, vừa trẻ tuổi lại đầy nhiệt huyết. Bây giờ ấy à, có cô gái Bắc Kinh nào lập gia đình mà không muốn một nhà một xe? Điều kiện đầu tiên khi đi xem mắt cũng là nhà ở đâu, có lớn không, giá trị thị trường nhiều ít thế nào, có mấy chiếc xe?”

“…”

“Còn cả đàn ông nữa, đừng có nói phụ nữ hám của, cả hết thanh xuân đều dành cho cháu cả, rồi mấy năm cực khổ cũng vượt qua cùng cháu, nhưng khi có tiền là lại xem thường vợ cám bã, ăn chơi đàng điếm đủ ở bên ngoài, còn phụ nữ thì sao? Tức nhưng không dám nói gì, những năm tháng đẹp nhất đều dành cho anh ta cả, chẳng lẽ giờ đổi lại tờ đơn ly hôn ư, đây là kết cục sao? Có là ai cũng sẽ không cam lòng. Tình yêu à, mỏng manh lắm, lúc yêu cháu thì cháu chính là trời là đất, còn một khi đã không còn thương thì chính là không khí. Cho nên, cô mới đề nghị cháu nhân lúc bây giờ chưa có nhiều thứ phức tạp đấy thì hãy yêu nhau đi, nhưng cũng đừng đâm đầu vào nhiều quá.”

Dường như có chuyện cũ gợi lên trong cô ấy, lúc nhìn Đinh Tiễn, ánh mắt có phần phiền muộn.

Khổng Sa Địch cũng đã nói, đừng để cậu ta gây khó dễ cho cậu, cậu phải biết cách làm ra vẻ vào, không được để bọn con trai nhìn thấu tính tình tính cách của mình.

Vừa dứt lời.

Thì điện thoại trong túi quần rung lên, Đinh Tiễn lôi ra.

1 tin nhắn mới đến từ Chu.

Nhìn hồi lâu cũng không dám bấm vào.

Ngộ nhỡ cậu nói được thì sao.

Ngộ nhỡ cậu muốn chia tay thật thì sao.

Một giây kế tiếp, có cuộc gọi đến.

Cô cũng không thể giả vờ như không thấy được nữa, từ từ ấn nút nghe máy.

“A lô?”

Âm thanh ở đầu dây thấm nhuần vẻ mệt mỏi: “Ừ?”

Đinh Tiễn cúi đầu, vặn xoắn ngón tay, “Tin nhắn đó… Tớ…” Nói đến đây, cô chợt nhớ lại lời của Khổng Sa Địch, cô phải ra vẻ kiểu cách, không thể cứ bị cậu nắm mũi dắt đi được.

“Tớ đang dạy kèm. Bận nhiều việc lắm, bao giờ rảnh sẽ liên lạc lại với cậu.”

Nói rồi liền cúp máy, sau đó nhìn điện thoại thở dài một hơi.

Ở bên kia, Chu Tư Việt đứng dựa vào hành lang bệnh viện, mệt mỏi vô cùng, nắm chặt điện thoại trong tay, cúi đầu nhìn hai lần rồi đưa mắt đi chỗ khác.

Ở cửa phòng bệnh có người đi ra, là dì ở giường bên cạnh, nhìn bóng người mệt mỏi ngồi trên băng ghế mà không đành lòng, cất chất giọng phổ thông không chuẩn: “Cháu mau về nghỉ ngơi đi, cũng đã ba đêm không ngủ rồi, ở đây cứ để dì lo thay cháu.”

Chu Tư Việt nghe tiếng thì quay đầu lại, cố tiếp thêm sức, xoa đầu nói: “Không sao ạ.”

“Dì trông mẹ cháu cũng không ổn đâu, cháu mau về ngủ đi, nếu không cứ chống đỡ như vậy thì đến lúc đó ai chăm sóc bố cháu chứ, đi mau đi, để dì trông thay cháu một hồi, buổi tối ông ấy phải uống thuốc đúng không, cháu để thuốc ở đâu rồi, cho dì biết đi, để dì đặt đồng hồ báo thức.”

“Ở đây có thể tìm y tá được không?” Cậu ngẩng đầu, đáp một nẻo.

“Cháu muốn đi à? Y tá ở đây đắt lắm, cháu có tiền không?”

Đầu năm cậu còn phải về tranh giải, ít nhất phải tìm y tá một tuần.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng phải buồn phiền vì tiền bao giờ.

Nhưng bây giờ, lại vì năm đấu gạo mà khom lưng, vì đống chi phí lớn cho lần giải phẫu này, cậu đã hiểu được thế nào là đời người muôn hình vạn trạng, họ hàng thân thích đều tránh xa họ như bọ cạp, rất sợ dính phải vận xui của họ.

“Nhà bọn chú nào có tiền chứ, Thiến Thiến cũng phải đi học rồi.”

“Tiền lấy mua nhà cả rồi, giờ trong tay cũng không có tiền dư.”

Cuối cùng cũng hiểu được câu ‘người đi trà lạnh’.

Chu Tư Việt dạng hai chân gập người lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, vùi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi lễ phép nói với người ta: “Dì giới thiệu cho cháu một y tá đáng tin đi, chuyện tiền nong cháu sẽ nghĩ cách, làm phiền dì quá.”

Bà dì ấy lại càng thêm thương cậu bé này.

Nghe nói vừa mới xuống máy bay đã vội vã từ sân bay chạy đến đây, thật ra bố cậu đã nằm viện được một thời gian rồi, cùng đợt với ông bạn già nhà bà, hình như trong nhà vẫn luôn giấu cậu, lúc đến bệnh viện thì ngẩn ngơ, không ngủ nghỉ cứ túc trực mãi ở đây chăm sóc bốn năm đêm liền, mà mẹ thằng bé cũng không biết chăm sóc người khác, nhiều lần thấy con mệt mỏi ngủ gật trên ghế cũng không biết lấy chăn đắp cho con, vẫn là bà nhìn thấy thương nên đắp cho cậu.

Mới về mấy ngày mà người đã tiều tụy đi thấy rõ.

Bà dì vô cùng cảm khái, nếu con trai nhà mình có thể hiểu chuyện như vậy thì tốt quá, rồi bà chợt vỗ gáy nhớ ra: “À, dì có một người bạn làm được việc này, hay để dì mời bà ấy đến giúp cho, để bà ấy tính rẻ chút cho cháu, nếu cháu rời đi không lâu thì dì có thể trông hộ cháu một ngày, như thế có thể tiết kiệm được khoản nào thì hay khoản ấy.”

Cảm giác ấm áp đến từ người xa lạ khiến cậu thấy châm chọc, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười cảm kích với người ta, lễ phép cám ơn, “Cám ơn dì Lưu.”

Trong phòng bệnh.

Số lần Chu Tông Đường ho ra máu cứ tăng dần, cả người cứ im lặng không nói chuyện nhiều, vào buổi tối Chu Tư Việt quay về, câu đầu tiên ông mở miệng nói là, “Sao, con lại… đến đây.”

Đứt quãng hổn hển, không thể nói hoàn chỉnh câu.

Mặc dù hồi nhỏ Chu Tư Việt rất lỳ rất nghịch, nhưng đa phần Chu Tông Đường đều lấy giáo dục làm chủ, không hề đánh cậu, so với nền giáo dục cứ hở tí là đánh mắng của Tưởng Chí Hùng thì trong trí nhớ của Chu Tư Việt, bố của mình luôn là người dịu dàng như ngọc.

Mấy người lão Tưởng đều nói, trong số mấy đứa con, chỉ có Chu Tư Việt là được ông dạy bảo tốt nhất.

Lúc rời khỏi Bắc Kinh, Chu Tông Đường là người hảo sĩ diện, không hề thông báo với một ai, cũng dặn Chu Tư Việt đừng làm phiền mấy người chú Tưởng làm gì, chuyện này cứ chấm dứt tại đây đi.

Cậu nghe lời.

Hồi đó Chu Tư Việt còn tức giận thật, sao cậu cứ nghe lời như vậy chứ, chuyện gì cũng kéo vào mình, có ai cám ơn ông không?

Người ta chỉ hận không một đạp giết chết được ông.

Nhưng Chu Tông Đường luôn hiền hậu, hay lấy đức báo oán.

Đêm hôm đó, cậu đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn bóng dáng cao lớn hăng hái ngày xưa nay gầy đét da bọc xương, nằm trên giường không có chút sức sống, bỗng chóp mũi cậu cay xè.

Cậu nhớ lúc còn bé mình từng gọi Chu Tông Đường là robot, bởi vì ông chưa từng đổ bệnh bao giờ. Sau đó mới biết là do sợ cậu và mẹ lo lắng nên luôn lén đến bệnh viện uống thuốc rồi thôi, nếu không phải mấy người chú Tưởng vô tình nói, thì cậu thực sự đã nghĩ bố mình là robot làm bằng sắt, không hề bị bệnh.

“Sao bố cứ thích lén lút vào viện vậy?” Giọng nói cũng nghèn nghẹn.

Chu Tông Đường cố cười gượng, vẫn là do thấy được con trai nên vui lên, tinh thần cũng khá hơn bình thường nhiều, lại còn đùa với cậu: “Có là robot… thì cũng sẽ… mệt mỏi mà.”

Chu Tư Việt quay đầu đi cúi xuống, ông biết trong lòng cậu khó chịu.

Một đêm trước khi chia tay.

Chu Tư Việt ngồi trước giường gọt táo cho ông, nói đến chuyện ngày mai về lại Bắc Kinh.

Chu Tông Đường nằm trên giường bệnh, uể oải phất tay, “Đi đi, đừng chạy qua đây nữa, vé máy bay cũng không rẻ, bố với mẹ con ở đây vẫn rất khỏe.”

Vỏ táo liên tục chảy xuống, Chu Tư Việt ngồi yên từ từ gọt, rồi bất chợt vỏ táo đứt đoạn, cậu dừng lại, lưỡi dao đâm vào ngón cái rỉ ra tơ máu, cậu cũng mặc kệ, cúi đầu bảo: “Tinh thần mẹ con cũng không tốt, bố đừng làm phiền bà, con đã mời y tá giúp bố rồi.”

Lý Cẩm Hội có khuynh hướng trầm cảm, bác sĩ tâm lý đến mấy chuyến cũng vô dụng, may mà thân thể vẫn khỏe mạnh.

Hai mươi hai tháng chạp, nhà nhà đều đang chuẩn bị cho tết ông táo ngày mai, ồn ào náo nhiệt.

Nhưng trong phòng bệnh lại rất yên tĩnh, mưa tuyết ngoài khung cửa đan xen nhau, gió rét lẫm liệt.

Qua một hồi lâu, Chu Tông Đường yếu ớt hỏi: “Con hận bố à? Vì đã không để con và mẹ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Chu Tư Việt đặt táo xuống, chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng đầu, vết thương trên tay rỉ máu thấm ra quần xám tro của cậu, để lại vệt đỏ trên đầu gối.

Cậu lắc đầu, lại cầm táo lên gọt tiếp, “Bố, con có bạn gái rồi.”

Chu Tông Đường nhìn cậu, “Là con bé nhà họ Đinh đấy hả?”

Vỏ táo lại quấn vòng một lần nữa, “Vâng.”

Chu Tông Đường: “Người ta có đồng ý theo con không? Đừng làm lỡ người ta đấy.”

“Không làm lỡ.”

Chu Tông Đường: “Mẹ con bé…”

“Mẹ cô ấy là mẹ cô ấy, còn cô ấy là cô ấy.”

“Có dịp, thì để bố gặp mặt một lần.”

“Vâng.”

Hai mươi ba tháng chạp, lễ cúng ông táo.

Hôm nay Đinh Tiễn không đi dạy kèm, bị Diệp Uyển Nhàn sai bảo cả một ngày, bận bịu tới mức không có thời gian uống một hớp nước, đến tối ăn cơm cúng thì Diệp Thường Thanh dẫn Tô Bách Tòng đến.

Vừa mở cửa ra.

Tô Bách Tòng đã cho cô phong bao lì xì, “Chúc mừng năm mới.”

Đinh Tiễn ngây ngẩn nhận lấy, đã lâu rồi cả hai không gặp nhau, giờ còn xa lạ hơn cả lúc trước, cô thấp giọng cám ơn: “Cám ơn giám đốc Tô.”

Diệp Thường Thanh vỗ đầu cô cười, “Giám đốc Tô cái gì chứ, gọi chú là được rồi.”

Tô Bách Tòng: “Tôi từ chối nhé, gọi chú thì già quá.”

Hai người vừa cười vừa vào cửa, Đinh Tiễn đi theo sau đóng cửa lại, Diệp Uyển Nhàn đem đồ ăn từ nhà bếp đi ra, thấy hai người đến thì mắt sáng lên, “Tới rồi hả? Rửa tay đi nào, chuẩn bị ăn cơm thôi, chị vừa nấu xong đấy.”

Tô Bách Tòng và Diệp Uyển Thanh kéo ghế ra ngồi xuống.

Giữa lúc ăn uống mọi người đều cười nói rôm rả, Tô Bách Tòng nói đến phần đất xây dựng, thì ngay cả bố Đinh luôn im lặng ít nói cũng không nhịn được chen vào đôi ba câu nói mở mang phần đất ấy.

Đinh Tuấn Thông vẫn đùa giỡn trước mặt người lớn như cũ, chọc cho mấy người lớn đạo mạo nghiêm trang này cười liên tục.

Trên bàn cơm, cười đùa náo nhiệt, tiệc tùng linh đình, không khí vui mừng.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ nhạt, hoa tuyết bay lượn, lạnh đến lạ thường.

Bất chợt Đinh Tiễn nhớ đến một người.

Điên thoại đặt trong túi bỗng rung lên, cô lôi ra.

“Ra ngoài, tớ đang ở dưới lầu nhà cậu.”

Chú thích: Đến từ tên khốn kiếp mãi không nói câu yêu mình.

“Con xuống nhà vất rác đã mẹ nhé.”

“Còn đang ăn mà mày vất rác cái gì.”

“Không chịu nổi.”

Nói rồi xách túi rác đi ra ngoài.

Diệp Uyển Nhàn: “Thần thần bí bí cái gì không biết, giám đốc Tô cứ ăn tiếp đi, đừng để ý đến nó làm gì.”

Tô Bách Tòng cười: “Được.”



Đinh Tiễn gần như là chạy như bay xuống lầu.

Vừa ra khỏi tòa nhà thì lập tức cánh tay bị người ta nắm lấy, kéo vào lòng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc phả vào mặt.

Ánh đèn mờ mờ nên cô không nhìn rõ lắm, đầu tựa lên vai cậu, cả người được ôm chặt vào lồng ngực.

Đinh Tiễn đưa tay chọc vào eo cậu.

“Này, Chu Tư Việt.”

Chàng trai vùi vào hõm vai cô, bỗng hít sâu một hơi, giọng khàn khàn không chút sức lực, cậu dồn tất cả trọng lượng đè lên người cô, cực kỳ mệt mỏi mở miệng nói:

“Để tớ ôm cậu một lát, chỉ một lát thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc