Tại phim trường.
Lam Khê ngồi nhìn Phó Hi Du thực hiện cảnh quay của mình.
Lúc này, anh đang diễn với Từ Tuấn Lam.
Về diễn xuất của Phó Hi Du thì hoàn toàn không phải bàn cãi.
Lam Khê luôn luôn quan sát anh để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Còn về diễn xuất của Từ Tuấn Lam, mặc dù còn kém Phó Hi Du nhưng đã có rất nhiều tiến bộ.
Tuy nhiên, Lam Khê vẫn cảm thấy sự chênh lệch giữa Từ Tuấn Lam và Phó Hi Du là rất lớn.
Người xem có thể không cảm thấy sự chênh lệch lớn đến như vậy, nhưng người trong ngành đương nhiên sẽ dễ dàng nhận ra.
Lam Khê âm thầm thở dài, cảm thấy có chút mất mát.
Bởi vì nếu vai diễn của Từ Tuấn Lam được giao cho một diễn viên có diễn xuất giỏi hơn thì tốt rồi.
Mặc dù diễn xuất của Từ Tuấn Lam cũng rất ổn.
Nhưng so với những diễn viên thực lực thì còn cách một khoảng rất dài.
Mà khoảng cách này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim, nên cả Lam Khê và đạo diễn đều cảm thấy lo lắng.
Mà Trương Long - diễn viên gạo cội đóng vai Tạ Nhâm thấy vậy thì lắc đầu ngao ngán.
Ông sớm đã sớm biết diễn xuất của Từ Tuấn Lam sẽ gây ra ảnh hưởng, nhưng vẫn không khỏi thất vọng khi tận mắt chứng kiến anh ta diễn xuất ở ngay trước mặt mình.
Cũng may anh ta còn có chút tiến bộ, nếu không Trương Long sợ mình sẽ hóa điên mỗi khi nhìn thấy anh ta mất.1
Mà may hơn nữa là ở phần một này, vai diễn của Từ Tuấn Lam cũng không xuất hiện nhiều nên anh ta còn có thời gian để học hỏi thêm.
Nhưng nếu đến phần hai mà anh ta không tiến bộ thêm nữa thì Trương Long nghĩ mình sẽ tìm cách nhúng tay để thay diễn viên khác vào.1
Lam Khê thì không nghĩ đến chuyện thay diễn viên, nhưng bộ phim này là do bố cô đầu tư nên cô đã từng tìm ông bàn bạc.
Cô muốn cắt đất diễn của Từ Tuấn Lam đi một ít.
Chỉ là một ít thôi, không nhiều nên không ảnh hưởng đến mạch phim.
Thay vào đó, cô muốn bố mình nâng Lương Kỳ lên, bởi vì anh diễn rất tốt.
Tuy không thể nào bằng cô và Phó Hi Du, nhưng cũng phải ngang với Lý Ninh.
Và bố của Lam Khê - chủ tịch Triệu Việt rất tin tưởng con gái nên đã đồng ý với Lam Khê rằng trong phần hai của Tranh đoạt, ông sẽ thêm đất diễn cho Lương Kỳ.
Nhưng điều Lam Khê muốn không phải chỉ có thế.
Cô không chỉ mong bố mình nâng Lương Kỳ, mà còn muốn để anh về công ty Việt Tuệ.
Lương Kỳ diễn xuất tốt, lại có ngoại hình, tính tình hài hước, khiến cho người khác có thiện cảm.
Nếu có thể để anh đầu quân cho Việt Tuệ, chắc chắn anh sẽ trở thành một trong những nghệ sĩ chủ lực của công ty.
Vì thế, Lam Khê đã bàn bạc qua với bố mẹ mình và nhận được sự đồng ý từ cả hai.1
Ngày hôm sau, đến giờ nghỉ ngơi, Lam Khê đã chủ động tìm Lương Kỳ nói chuyện.
Và sau khi chuyện trò trên trời dưới biển xong rồi, Lam Khê khéo léo dò hỏi Lương Kỳ: “Anh ký hợp đồng với công ty bao nhiêu năm vậy?”
Lương Kỳ không nghĩ ngợi gì mà đáp: “Năm năm.”
Nói xong, anh thở dài: “Không phải anh nói xấu gì công ty đâu, nhưng mà công ty của anh thật sự rất tệ.”
Lam Khê chăm chú lắng nghe.
Lần trước, cô có hỏi Lương Kỳ rằng anh thuộc công ty nào. Lương Kỳ đã trả lời một cái tên mà Lam Khê chưa từng nghe bao giờ, bởi vì công ty của Lương Kỳ quá nhỏ, không có mấy tiếng tăm.
Chính vì vậy, anh đã debut hơn năm năm nhưng vẫn chưa được chú ý nhiều.
Đã vậy, công ty còn bỏ bê anh.
Những bộ phim anh đã tham gia đều là tự mình đi casting mà kiếm được.
Tuy nhiên, có diễn xuất tốt mà không có công ty quản lý tốt thì sao có thể nhận được vai diễn hay.
Lương Kỳ lại thở dài, một tay gãi đầu, một tay chống cằm rồi tâm sự: “Anh cũng sắp hết hạn hợp đồng rồi, chuẩn bị rời công ty thôi! Sau đó anh sẽ xin vào một công ty nào đấy, nếu không xin được thì đành ngồi nhà ăn cám.”
Lam Khê nghe đến đây thì bật cười.
Lương Kỳ nhìn chằm chằm Lam Khê, ấm ức hỏi: “Sao em lại cười trên nỗi đau khổ của người khác thế?”
Lam Khê hiểu được vấn đề của anh, cũng biết rằng để có thể xin vào một công ty giải trí tốt hơn, Lương Kỳ cần phải gây được sự chú ý trong bộ phim “Tranh đoạt” lần này.
Thế nhưng Lam Khê vẫn cười, bởi vì Lương Kỳ cứ thở ra câu nào là Lam Khê lại cảm thấy mắc cười ở câu đấy.
Hơn nữa việc Lương Kỳ sắp rời công ty không phải là đúng ý của Lam Khê rồi sao?
Lam Khê vui vẻ nhìn Lương Kỳ, sau đó nín cười rồi hỏi: “Anh có muốn vào công ty Việt Tuệ không?”
Lương Kỳ vốn còn ấm ức, nghe vậy thì đứng hình mất vài giây, sau đó thành thật trả lời: “Muốn chứ!”
Lam Khê gật đầu: “Vậy kết thúc hợp đồng với công ty cũ xong thì báo em nhé!”
Lương Kỳ nghe tới đây thì hoàn toàn ngơ ngác.
Anh lắp ba lắp bắp hỏi Lam Khê: “Em nói vậy… nghĩa là sao hả?”
“Là mời anh về công ty Việt Tuệ đấy!”
Lương Kỳ làm sao có thể tin được.
Công ty Việt Tuệ hiện nay là một trong những công ty đứng đầu trong giới giới giải trí, làm sao có thể muốn vào là vào được chứ?
“Lam Khê à… Đừng nói đùa như thế nha… Cho anh hy vọng rồi đá anh xuống bờ vực tuyệt vọng là ác lắm đấy!”
Lam Khê cười cười: “Em không nói đùa chuyện quan trọng vậy đâu.
Em đã bàn bạc với chủ tịch công ty rồi, vì thế anh phải tin tưởng là em hoàn toàn nghiêm túc.”
Lương Kỳ nghe vậy thì cảm động đến sắp khóc.
Anh làm sao có thể ngờ mình đu idol thành công đến mức này.
Không những trở thành bạn của idol, ngày ngày nói cười cùng idol, mà còn được đích thân idol mời vào công ty quản lý.
Trời ạ! Anh làm sao có thể tin nổi đây?
“Lam Khê à… Làm fan của em chính là may mắn nhất của anh kể từ khi debut đến giờ đấy!” Nói xong, Lương Kỳ ngay lập tức cầm lấy tay Lam Khê, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, dõng dạc nói:
“Kể từ ngày hôm nay, em sẽ là bà chủ của anh.
Hãy tin tưởng anh, anh sẽ trở thành một nghệ sĩ nghe lời, hiểu chuyện, sẽ kiếm thật nhiều tiền cho công ty để bà chủ Triệu Lam Khê có thể tiền tiêu không hết, ngồi mát ăn bát vàng, không cần làm gì cũng sống trong nhung lụa.”1
Lam Khê dù biết đây là những lời nịnh hót của Lương Kỳ nhưng vẫn cười không ngậm được miệng.
Lại để ý thấy Từ Tuấn Lam ở gần đó đang nhìn mình, Lam Khê liền cười lớn hơn, thể hiện rằng mình và Lương Kỳ vô cùng thân thiết.
Lương Kỳ quen biết Lam Khê lâu nên rất biết phối hợp với cô.
Nhìn thấy Từ Tuấn Lam ở gần đó, Lương Kỳ liền ngồi sát lại gần Lam Khê.
Anh biết thừa rằng người ngoài nhìn vào thì anh và Lam Khê bây giờ trông cực kỳ gần gũi, tình cảm.
Vì thế chắc chắn Từ Tuấn Lam sẽ ghen tức đỏ cả mắt.1
Mà quả thật là vẻ mặt của Từ Tuấn Lam lúc này đúng như Lương Kỳ nghĩ nên anh rất vui vẻ, điệu bộ thân thiết ghé vào tai Lam Khê mà thầm thì: “Nhìn Từ Tuấn Lam… trông cực kỳ giống tên hề.”
Lam Khê mỉm cười gật đầu, sau đó lại ghé vào tai Lương Kỳ mà nói: “Em cũng thấy thế.”1
Mà cái cảnh ghé vào tai nhau nói chuyện của Lương Kỳ và Lam Khê lúc này trông vô cùng mờ ám.
Đa số mọi người trong đoàn làm phim lúc này đều không để ý, nhưng Từ Tuấn Lam đương nhiên rất để tâm, đôi mắt cứ nhìn chòng chọc về phía Lam Khê và Lương Kỳ.1
Lam Khê đương nhiên mặc kệ anh ta.
Nhưng bỗng nhiên, cô cảm nhận được ánh mắt mang theo khí lạnh từ đâu đó hướng về phía mình.
Nương theo trực giác, Lam Khê lặng lẽ quay đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt không chút che giấu của Phó Hi Du đang nhìn thẳng vào cô.
Nhất thời, cô không lạnh mà run, lại có cảm giác chột dạ, giống như mình vừa làm điều gì sai trái vậy.
Nhưng mà cô đâu có làm sai chuyện gì đâu chứ?1
Hơn nữa… Lam Khê không hiểu tại sao biểu cảm của anh lại…
Giống như là đang ghen vậy?1.