BÍ MẬT TRONG SÁCH

Thì ra Bình An chạy đi mua đồ ăn, sau khi vất vả mua trở về, anh còn bị An Ninh coi thường. Nhưng mà, nụ cười kia của cô khiến anh cũng mỉm cười theo.

Bầu không khí giữa hai người rốt cuộc dịu xuống, tuy rằng trước đó coi như là ở chung hoà bình, nhưng luôn có chút xa lánh, ngay cả quan hệ bạn học bình thường cũng không tính. Nhưng trải qua một ngày một đêm ngắn ngủi ở chung, mặc dù vẫn có chút không thoải mái, nhưng dường như kéo gần lại mối quan hệ của bọn họ.

Con người An Ninh có một cái vòng, người thân thiết với cô đang ở trong đó, còn những người khác đều bị cô vứt ra ngoài. Cô như là cảm thấy, Bình An đang chui vào cái vòng này của cô.

Cô thử làm bạn với anh, không gạt bỏ anh ra, thản nhiên nhận sự giúp đỡ của anh, dù sao cũng là người đã quen biết lâu nay, muốn quen thuộc cũng không khó lắm. Lúc cô biết được bởi vì là dịp nghỉ hè nên Bình An có rất nhiều thời gian cùng cô đi dạo chơi xung quanh, trong lòng An Ninh lại có một tia mừng thầm.

Cô vẫn che dấu tốt lắm, nhưng bản thân vẫn còn nhớ rõ ràng những năm tháng của thời niên thiếu, về chàng trai áo trắng tóc đen có nhiều thành tích kia. Thanh xuân của cô đắng chát là vì anh, nhưng cũng vì anh mà tốt đẹp.

Bình An dẫn cô đi Cố Cung, đi Viên Minh Viên, đi Sân vận động quốc gia Bắc Kinh xem khối nước, bọn họ còn đi đến Vạn Lý Trường Thành. Chọn mùa hè để leo lên Vạn Lý Trường Thành kỳ thật không sáng suốt, nhưng nếu tới Bắc Kinh rồi thế nào cũng muốn làm hảo hán một lần.

May mà có Bình An ở đây, bởi vì nửa đoạn sau đều là anh kéo cô đi đến nơi. An Ninh thầm tính toán một chút, thời gian bọn họ nắm tay nhau tổng cộng là 2 giờ 21 phút, cô đi chầm chậm, vẫn theo phía sau anh, nhìn thấy bóng lưng đầy mồ hôi của anh, trong lòng cô ấm áp.

Đi chơi vui vẻ vài ngày, hai người đã coi như là bạn bè. An Ninh biết Bình An không thiếu bạn, nhưng đối với cô mà nói, anh là người bạn khác phái đầu tiên của cô. Cô dần dần quen với thói bá đạo của anh đối với cô thỉnh thoảng hay xuất hiện, thói vui đùa của anh, cô cũng bắt chước làm cho bản thân mình không câu nệ trước mặt anh.

Do sự sắp xếp hợp lý của Bình An, bọn họ chưa dùng đến hai tuần mà đã đi khắp nơi ở Bắc Kinh, điểm đến cuối cùng là Thiên Đàn. Ở đó có một bức tường hồi âm, An Ninh luôn muốn đi xem, nếu có thể, cô cũng muốn hô to một tiếng thử xem.

Buổi tối trước khi đi Thiên Đàn, Bình An bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng lúc An Ninh thật muốn đi ngủ, anh lại dùng điện thoại nội tuyến gọi cho cô: "An Ninh, cậu xem xong quyển sách kia chưa?"

"Vẫn chưa xong, mấy hôm nay đi chơi nên cũng chưa xem."

"À." Bình An trầm mặc hồi lâu, ngay lúc An Ninh nghi ngờ anh không phải đang cầm ống nghe ngủ quên mất thì anh lên tiếng: "Vậy đêm nay cậu có thể xem hết không?"

Hở? An Ninh hồ đồ, không phải cậu ấy bảo mình nghỉ ngơi sớm chút sao?

Nhưng giọng điệu của Bình An khiến cô cảm thấy kỳ quái, cuối cùng cô miễn cưỡng lấy tinh thần, lật quyển sách kia ra xem. Kỳ thật cô đã xem gần xong, còn lại mấy trang thôi.

Cô xem đến trang hai đếm ngược, lại là một tấm ảnh của bức tường hồi âm. Tấm ảnh này cô đã thấy ở đâu rồi, có lẽ là trên một tờ báo hoặc một tạp chí nào đó, nhưng dòng chữ ở phía dưới đương nhiên là thấy lần đầu tiên.

"Có một ngày, anh sẽ dẫn em tới đây, lớn tiếng nói với em rằng, anh thích em, anh sẽ để bức tường hồi âm giúp anh gào thét nhiều lần, cho đến khi câu này lấp đầy trong trái tim em mới thôi."

Khép sách lại, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô. Vì sao phải khóc chứ, cô chỉ cảm thấy cô gái được Bình An thích như vậy, cô ấy rất hạnh phúc mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc