BỊ PHÚ NHỊ ĐẠI THEO ĐUỔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Văn Dụ lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

anh cảm thấy trong mơ chắc là Hạ Mạn, nhưng cô bé kia vừa quay đầu, lại là Kỷ An Ninh. Triệu Thần trong giấc mộng này dây dưa quấy rối Kỷ An Ninh.

Có lẽ là do trong mơ Hạ Mạn biến thành Kỷ An Ninh, cho nên bối cảnh trong mơ đều là những nơi Văn Dụ quen thuộc. Hoa đại, quán bar NL, thậm chí còn có quán cà phê Thư Thần.

Văn Dụ nhìn thấy người mềm mại hiền lành như Thư Thần đứng ra thế nào, ngăn cản Triệu Thần cho Kỷ An Ninh.

thì ra là thế, cho nên Kỷ An Ninh mới thích anh ta như vậy, cho nên lúc cô xin nghỉ rời đi lại có cảm xúc thương cảm như vậy, hóa ra là vì vậy ư?

Giấc mơ kì lạ này kết thúc vào buổi sáng tỉnh lại. Văn Dụ mở mắt nhưng không ngồi dậy, vừa quay đầu liền thấy trên đầu giường để túi da trâu đựng văn kiện.

Cái căn bệnh nằm mơ này đúng là càng ngày càng nặng. Lần này còn xuất hiện cả Thư Thần.

anh xoa xoa mặt ngồi dậy, hôm nay anh còn có hẹn với Kỷ An Ninh.

Văn Dụ đáp ứng đưa Kỷ An Ninh đi mua hoa.

Ngày đó Văn Dụ mua một đống lớn đồ điện gia dụng và ghế sô pha gì đó đưa đến cửa, thừa dịp công nhân có nhiều người, Kỷ An Ninh liền nhờ bọn họ hỗ trợ đem đống đồ linh tinh ngoài ban công bao gồm một cái ngăn tủ bị hỏng của chủ cũ vứt đi.

Ban công sau khi dọn dẹp xong, Kỷ An Ninh liền lên mạng đặt một cái giàn trồng hoa, định mua chút hoa cho bà chăm sóc.

cô nhớ lúc còn bé, trên ban công lớn trồng rất nhiều hoa, bà ngoại đặc biệt chăm sóc cho chúng. Nếu như bà ngoại đã quên đi cách làm vườn, vậy cô sẽ chăm sóc thật tốt, như vậy mỗi khi bà ngoại rời giường đều có thể nhìn thấy, tâm tình sẽ tốt hơn.

Văn Dụ lái xe đưa Kỷ An Ninh và bà ngoại đến chợ hoa cỏ.

Vừa xuống xe, Kỷ An Ninh liền hướng về phía tay mình chụp cái gì đó, lại đem một chỗ khác bọc trên cổ tay bà ngoại.

“...” Văn Dụ, “Cái gì vậy?”

Kỷ An Ninh lôi kéo nói: “Đai chống mất.”

Có một lần Kỷ An Ninh chụp ngoại cảnh, trên đường thấy một bà mẹ mang theo hai đứa trẻ sinh đôi, trên cổ tay đeo hai dây đai chống mất.

cô rất ngạc nhiên, lập tức chạy tới hỏi bà mẹ kia mua cái đó ở chỗ nào, mới biết đây là sản phẩm cho mẹ và bé, ở cửa hàng đồ dùng trẻ em hay ở trên mạng đều có. cô lập tức tìm mua một cái.

Kiểu này khi mang bà ngoại ra ngoài có cảm giác an toàn.

Văn Dụ cũng cảm thấy cái này rất tốt.

“Sau này chúng ta ra ngoài cũng mua một cái.” anh nói, “Người khác liền biết em là hoa đã có chủ.”

“Tào lao!” Kỷ An Ninh tự chửi mình.

Dáng vẻ cô tươi cười duyên dáng, ở trong mắt Văn Dụ lại trùng với dáng vẻ của Hạ Mạn.

thật ra dáng dấp hai người không giống, mỗi người một vẻ đẹp riêng.

Nhưng khi đối mặt với tên háo sắc Triệu Thần kia, hai người đều giống nhau.

Yếu đuối, cần được bảo vệ.

Văn Dụ không biết người nhà Hạ Mạn và bạn bè cô bé làm thế nào chịu được nỗi đau khi mất đi Hạ Mạn.

anh chỉ mới suy nghĩ một chút, đem Hạ Mạn thành Kỷ An Ninh, đã chịu không nổi! Muốn nổ!

Cỗ lệ khí này không biết sinh ra từ đâu, giống như từ tận nơi sâu thẳm đáy lòng, ở nơi đó ẩn nấp một con vật hung dữ.

trên mấy cây cột đều được vây quanh bằng kính, Văn Dụ đi sau Kỷ An Ninh và bà ngoại, vừa quay đầu liền thấy một đôi mắt.

Vằn vệt tia máu, đỏ bừng, rơi lệ. (Đây là hình ảnh anh thấy trong mơ khi đưa bà đến viện dưỡng lão)

Giật mình một cái, nhìn lại, hóa ra chỉ là ảo giác.

Văn Dụ hít một hơi, đưa tay đè lại tim, cảm thấy trái tim vô cùng không thoải mái.

Bà ngoại quên đi rất nhiều chuyện trước mắt nhưng vẫn còn nhận ra rất nhiều loại hoa.

Kỷ An Ninh để bà tự mình chọn, bà trò chuyện với chủ quán say sưa ngon lành. Chủ quán còn khen ngợi: “Dì đây rất am hiểu việc làm vườn.”

Tính xong tiền, còn đưa thêm một mầm cây nhỏ cho bà ngoại.

Hôm nay bội thu mà về, Văn Dụ tự nhiên muốn làm thanh niên lao động sung sức. anh đem mấy cây hoa và chậu mang lên lầu, Kỷ An Ninh và bà ngoại dọn dẹp ngoài ban công.

Kỷ An Ninh quan sát một lúc, phát hiện bà ngoại thậm chí không xả bồn cầu, nhưng vẫn khéo tay như trước, biết làm sao xới đất, làm sao đổi chậu.

Thế là cô đem mấy chuyện này giao cho bà ngoại làm. Làm nhiều việc một chút, có lợi cho đầu óc của bà, tốt hơn xem TV rất nhiều.

Quay vào phòng khách lại phát hiện Văn Dụ đang ngồi trên ghế sa lon, thần sắc khó lường. trên bàn trà không biết từ lúc nào có thêm một túi da trâu.

“Cái gì vậy?” cô đi qua hỏi.

Văn Dụ mở to mắt nhìn cô một cái, ánh mắt yếu ớt.

Kỷ An Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, ngồi xuống hỏi: “Sao vậy?”

Văn Dụ vẫn quyết định để Kỷ An Ninh biết. Biết nhiều hơn một chút, đối với tên khốn này sẽ có lòng phòng bị, không có chỗ xấu.

“Liên quan đến Triệu Thần,” anh nói, “Có một số chuyện anh muốn để em biết.”

anh đem những tài liệu kia rút ra đưa cho Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh nhận lấy, đọc kỹ.

Thế là Văn Dụ trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh mặt cắt không còn giọt máu.

Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụ một chút, thấy kinh ngạc khó hiểu, lại cúi đầu tiếp tục đọc.

Tư liệu vô cùng chi tiết rõ ràng, ghi chép kĩ càng trong hồ sơ, sau đó giáo viên và bạn học của Triệu Thần làm thế nào ra mặt chứng minh Triệu Thần là một học sinh tốt “phẩm học ưu tú, thiện lương chính trực”. Thậm chí có người làm chứng, lúc ấy bọn hắn ở cùng Triệu Thần và Lý Viễn Dương, sau đó bọn hắn cùng Triệu Thần rời đi trước, sau đó mới xảy ra án mạng.

Triệu Thần cứ như vậy bị loại bỏ.

Kỷ An Ninh cảm thấy thao tác thủ pháp này, toàn bộ quá trình đều hết sức quen thuộc. Hóa ra Triệu Thần là kẻ tái phạm.

cô cắn chặt bờ môi, cắn tới mức chảy máu. Tấm ảnh của Hạ Mạn, phảng phất như là di ảnh.

Loại cảm giác vì sợ hãi mà trái tim co lại lại đánh tới.

“không sao chứ?” Văn Dụ đưa tay nắm chặt tay cô, phát hiện tay của cô thật lạnh.

“Bị dọa à?” anh an ủi cô, “Đừng sợ. Cho em xem là vì muốn em biết hắn ta là loại người gì, sau này cách xa hắn ra.”

Kỷ An Ninh nhẹ gật đầu.

Văn Dụ rút lại tư liệu trong tay cô, mở ra nói: “Bố hắn vốn định tiễn hắn ra nước ngoài. Sau đó xảy ra chuyện này, liền đem hắn đưa tới tỉnh lị, không dám để hắn xuất ngoại, cho hắn vào trường này học. Ở trong nước xảy ra chuyện, hắn còn có thể lực bên trên, ở nước ngoài xảy ra chuyện, có đôi khi tiền bạc cũng chưa chắc giải quyết được. Tiểu tử này, bản tính khó dời, thời cao trung đã làm chuyện này một lần, Đúng là chó không đổi được ăn phân.”

“Nhưng mà em đừng sợ, hắn ta không dám làm gì em đâu.” Văn Dụ vuốt bàn tay cô, nói: “Có anh đây rồi.”

Kỷ An Ninh sâu kín nhìn anh một cái.

Cho nên kiếp trước Triệu Thần đã sớm để mắt đến cô, chỉ là kiêng kị Văn Dụ, vẫn luôn không dám ra tay. Vì vậy lúc Văn Dụ vẫn còn trong trường, cô vẫn không biết đến sự tồn tại của Triệu Thần.

Văn Dụ rời đi, Triệu Thần mới không kiêng nể gì cả.

Nhưng mà kiếp này Văn Dụ có rời đi không.

thật ra từ mùng bảy Văn Dụ đã tới công ty làm việc cho Văn Quốc An. Đừng nhìn bộ dạng lưu manh của anh trước mặt Kỷ An Ninh, anh ngược lại thực sự có thể đảm đương trách nhiệm của người thừa kế.

Rất nhanh rằm tháng giêng trôi qua, giờ đã là trung hạ tuần tháng hai. Hôm nay anh vừa họp xong, nhận được điện thoại của Văn Quốc An: “Mấy hôm nay con có thấy mẹ con đâu không?”

“không có.” Văn Dụ nói, “Từ sau hôm ba mươi gặp kia, con chưa gặp mẹ lần nào.”

“không nói chuyện điện thoại với nhau sao?”

“không có.” Văn Dụ không thân với Trình Liên, nửa tháng không gọi điện cho nhau cũng là chuyện bình thường, “Sao ạ?”

Văn Quốc An trầm ngâm một chút nói: “Con lên lầu đi.”

Văn phòng Văn Quốc An ở trên tầng cao nhất, Văn Dụ dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, bước vào văn phòng ông, phát hiện ngoài Văn Quốc An, còn có thư ký Tôn và nữ thư ký bên cạnh Trình Liên.

Biểu cảm nữ thư ký của Trình Liên vô cùng bất an.

Văn Dụ nhìn tình hình này thấy không đúng, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Văn Quốc An nói: “không liên lạc được với mẹ con.”

Văn Dụ ngạc nhiên nói: “không liên lạc được...là có ý gì?”

Văn Quốc An nói với nữ thư ký: “Tiểu Dương, cô nói lại một lần nữa cho nó nghe.”

Thư ký Dương gật đầu, hồi tưởng lại: “Lần cuối tôi liên hệ với Trình tổng là chạng vạng tối hôm trước, vốn là buổi chiều có cuộc họp cần tham gia, sau lại chậm trễ. Tôi gửi cho bà ấy một tin vắn bằng điện thoại. Sau đó bắt đầu từ hôm qua, điện thoại Trình tổng liền tắt máy. Tôi gọi điện hỏi qua một vài người, họ đều nói không nhìn thấy Trình tổng, bao gồm cả tài xế của bà ấy. Sau đó, buổi chiều tôi liền gọi điện cho thư ký Tôn.”

Thư ký Tôn tiếp lời: “Tôi nhận được điện thoại của thư ký Dương liền gọi điện cho chủ tịch.”

nói xong, cả hai thư ký đều nhìn Văn Quốc An, Văn Dụ cũng nhìn Văn Quốc An.

Văn Quốc An nhíu mày nói: “Gần đây tâm trạng của bà ấy không tốt, ở nhà hay cãi nhau với ta, ta chỉ cho là bà ấy đang đùa, liền nói không cần lo, chờ bà ấy trở về là được.”

Văn Dụ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trình Liên, vẫn là trạng thái tắt máy.

anh cúp điện thoại, chau mày nói: “Vậy có thể nói mẹ con đã mất liên lạc hơn bốn mươi tiếng?”

Văn phòng liền rơi vào trạng thái yên lặng.

Thư ký Dương nói: “Này, trước kia chưa từng tắt lâu như vậy...”

không ai trả lời, văn phòng lại tiếp tục rơi vào yên lặng.

Văn Dụ hướng ánh mắt về phía Văn Quốc An, kêu lên: “Bố!”

Tình huống này ngoại trừ báo cảnh sát thì không còn lựa chọn nào khác, Văn Dụ không biết tại sao Văn Quốc An lại im lặng.

Cuối cùng, Văn Quốc An vẫn nói: “Báo cảnh sát đi.”

Kỷ An Ninh hôm nay cũng có công việc.

Mặc dù là mùa đông nhưng cô lại mặc một cái váy lụa trắng. Công việc người mẫu ảnh, mùa hè thì chụp đồ bông, mùa đông thì chụp váy vóc đều là chuyện bình thường. Cũng may trong phòng chụp ấm áp, nhiệt độ đèn chiếu cũng rất cao, ngược lại cũng không bị đông cứng.

Chỉ là chụp được một nửa liền nhận được điện thoại của Văn Dụ, anh nói: “Hôm nay có chút chuyện, không tới đón em được.”

Kỷ An Ninh biết ngày nghỉ anh đều tới công ty làm việc, nói: “không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi.”

Nhưng Văn Dụ vồi vàng cúp điện thoại, không có giống bình thường ba hoa các thứ nào là “nhớ em”, “bảo bối”. Kỷ An Ninh thoáng thấy kỳ lạ một chút, nhưng studio đang gọi cô, cô cũng vội vàng đi thay quần áo.

Ngày thứ hai, cô đưa bà ngoại đi bệnh viện kiểm tra lại.

Kỷ An Ninh nhìn thấy kết quả kiểm tra lại là biết bà ngoại làm trị liệu giống như kiếp trước, đều không có tác dụng gì, cô đề xuất muốn làm phẫu thuật.

Nhưng bác sĩ cho rằng thời gian trị liệu còn thiếu, bây giờ đã kết luận không có tác dụng là quá nóng vội. Bác sĩ đặc biệt phản cảm với kiểu người thân bệnh nhân tự cho là đúng này, mà quan trọng nhất chính là, tuổi của bà quá lớn lại mang trên mình nhiều loại bệnh, rất dễ xảy ra biến chứng, để cho người lớn tuổi như thế này làm phẫu thuật, là chuyện bác sĩ cố gắng tránh nhất.

Kỷ An Ninh cũng không cách nào thuyết phục được bác sĩ.

cô cũng không thể nói “Tôi trước kia từng trải qua một lần” được.

Tranh chấp với nhau, thậm chí bác sĩ còn nói “cô lớn bao nhiêu? Trưởng thành chưa? Mời bố mẹ đến nói chuyện với tôi!” Cứ như vậy nói hết ra.

Kỷ An Ninh ấm ức mang bà ngoại ra về, tâm tình uể oải.

Về nhà làm cơm trưa, sắp xếp bà ngoại nằm xuống ngủ trưa. Kỷ An Ninh nằm trên ghế sa lon mới mua, tâm tình sa sút, lấy điện thoại di động ra, muốn nói với VĂn Dụ một chút.

Lúc này mới phát hiện giờ đã xế chiều, Văn Dụ hôm nay vậy mà một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô, một tin nhắn cũng không có.

Đúng là kỳ lạ.

Kỷ An Ninh gọi điện qua, Văn Dụ lập tức nhận, lại nói: “Giờ anh đang rất bận, lát nữa gọi điện nói với em sau.”

Kỷ An Ninh chỉ kịp “A” một tiếng liền bị cúp máy.

cô chỉ có thể nhìn cái điện thoại, thở dài một tiếng, tâm trạng càng thêm sa sút.

Tại nhà lớn Văn gia.

một bên là Văn Quốc An, Văn Dụ và thư ký Tôn, một bên là một đám người, có mặc đồng phụ cũng có mặc thường phục.

Văn Dụ cúp điện thoại, nhìn qua người trước mắt, mặt mày lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn: “Tôi không hiểu lắm, ngài nói thế là ý gì?”

La đội trưởng của đại đội trinh sát hình sự đành phải lặp lại một lần nữa: “Kết quả so sanh cho thấy dấu vân tay trên dao là của Văn đổng, cho nên cần mời Văn đổng về cùng chúng tôi, phối hợp điều tra một chút.”

Ngay hôm qua, khi bọn họ ý thức được Trình Liên bị mất liên lạc. Thế là Văn Quốc An gọi cho bác họ của Tiền Hạo Nhiên.

Tiền cục phó lập tức an bài bên dưới, rất nhanh đã có phản hồi.

Điện thoại Trình Liên tắt máy. Định vị GPS bình thường một khi điện thoại tắt máy thì không thể tra ra vị trí được. Nhưng hệ thống của cảnh sát có thể tra ra dấu vết lịc sử.

Trước khi điện thoại Trình Liên tắt máy thì vị trí cuối cùng chính là ở nhà mình. Đồng thời trong ghi chép trò chuyện, số điện thoại cuối cùng chính là “110”.

Ghi âm điện thoại đã được điều tra, đúng là giọng của Trình Liên. Bà chỉ nói một câu “Cứu mạng”, liền cúp điện thoại.

Tổng đài cảnh sát thường hay tiếp nhận một vài cú điện thoại trêu đùa ác ý, nên cú điện thoại này bị nhân viên cảnh sát lúc đó xử lý như mấy cú điện thoại ác ý, không coi trọng.

Tiền cục phó bởi vì coi trọng, trực tiếp gọi cho La đội trưởng đại đội trinh sát hình sự được xung là “La thiết đầu”, tự mình đem chuyện này giao cho hắn. Ngắn ngủi trong vòng một giờ, liền tra ra những tin tức này.

La đội trưởng lập tức dẫn người đến đại trạch Văn gia.

Khi đó Văn Quốc An và Văn Dụ đang cùng uống trà với Tiền cục phó. La đội trưởng dẫn người xông vào, nói rõ tình huống, yêu cầu tiến hành điều tra tại hiện trường.

Văn Quốc An và Văn Dụ đương nhiên là đồng ý, dù sao cũng là vì lục soát manh mối tìm kiếm Trình Liên.

Ai cũng không nghĩ tới ở chỗ bí mật trong nhà để xe tìm được một miếng đệm xe, bên trong còn giấu một con dao.

Cái đệm đó là cái đệm trên xe Văn Quốc An, dao là con dao gọt trái cây trong bếp. Cả trên đệm lẫn dao đều dính máu.

Trưa nay có kết quả xét nghiệm, máu đó là của Trình Liên. Kết quả so sánh cũng đã có, trên chuôi dao là dấu vân tay của Văn Quốc An.

Hình ảnh đai chống mất.

Bình luận

Truyện đang đọc