BỊ SÓI CON CỐ CHẤP NGOẠM VỀ Ổ

Mười ngón tay Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc đan chặt vào nhau, nâng lên trước mặt mọi người: “Ta và Bạch Ngọc tâm đầu ý hợp, cầm sắt hòa minh. Các vị cũng đừng mù quáng suy nghĩ quan hệ của chúng ta.”
“Bạch Ngọc chưa từng là đệ tử của ta, hắn chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ta cũng chưa từng uống trà mời thầy của hắn. Mà cho dù là thầy trò bản tôn ở cùng hắn thì làm sao, ta và hắn thành tâm yêu nhau, hai người cùng nhau trải qua quãng đời còn lại. Tình yêu của chúng ta không cần trời đất, tự chúng ta có thể chứng giám. Giang Lâm Vụ ta xưa nay chỉ cần lòng không mất mát.”
Tiên Tôn... Trước mặt tất cả các hào kiệt, đông đảo tiên môn trực tiếp tuyên bố, Tiên Tôn yêu hắn? Bạch Ngọc cảm thấy giống như trong mơ vậy, trong lòng nhẹ như mây bay, lại bị lời biểu lộ của Tiên Tôn làm cho choáng váng.
“Không biết liêm sỉ như vậy, lẽ nào Tiên Tôn không sợ thế nhân không thể dung thứ?” Bỗng nhiên có người trong đám người đặt ra câu hỏi.
Dung Nhã lớn tiếng phản bác người kia: “Con trai của ta là Bạch Ngọc đúng thật là chưa từng làm đệ tử của Lâm Vụ Tiên Tôn, con trai của ta làm môn hạ của Lâm Vụ Tiên Tôn với danh nghĩa là đồng dưỡng phu*. Bạch gia chúng ta luôn tôn Lâm Vụ Tiên Tôn làm khách quý, Tiên Tôn nguyện ý yêu Bạch Ngọc thực sự là Tiên Tôn đã đánh giá cao con trai của ta.”
*Đồng dưỡng phu: Phu quân nuôi từ nhỏ.
Giang Lâm Vụ nở nụ cười xán lạn về phía Dung Nhã, lời nói Bạch Ngọc là đồng dưỡng phu như vậy cũng nói hết ra. Dung Nhã nhìn nàng vỗ ngực, biểu thị với nàng rằng bà ấy ủng hộ.
“Các ngươi không dung thứ cho ta sao? Cửa lớn của Huyền Kiếm tông vĩnh viễn mở rộng với ta, Bạch gia ở Bạch Châu cũng coi ta là khách quý. Bản tôn cần gì phải tính toán đến đám tôm tép các ngươi để các ngươi phải dung thứ.”
Bạch Ngọc kinh ngạc, vui sướng, không giấu được ý cười xán lạn nổi trên mặt. Trong lòng giống như được ngâm trong đường, ngọt đến mức trong lòng hắn phát ngấy. Hắn nắm chặt tay Giang Lâm Vụ, nhìn kỹ đôi mắt Giang Lâm vụ, trịnh trọng nói: “Tiên Tôn, ta yêu nàng, ta yêu nàng, Bạch Ngọc yêu nàng.” Bây giờ hắn rốt cuộc cũng có thể tự mình nói ra câu nói này.
Bạch Ngọc kéo tay Giang Lâm Vụ tuyên bố trước đoàn người: “Ta Bạch Ngọc và Lâm Vụ Tiên Tôn là thật tâm yêu nhau. Ban đầu Tiên Tôn đối với ta xưa nay đều chỉ dạy dỗ đạo nghĩa thầy trò. Là Bạch Ngọc to gan nhiều lần bày tỏ tình yêu mới nhận được cầm sắt hài hòa. Tiên Tôn đối với ta là có ơn chỉ dạy, chúng ta có tình cảm với nhau, nguyện yêu nhau bên nhau hết quãng đời còn lại.”
Khuôn mặt Giang Lâm Vụ dịu dàng nhìn Bạch Ngọc, hai người ôm chặt lấy nhau.
Sau khi nhìn Bạch Ngọc đầy dịu dàng xong, Giang Lâm Vụ quay đầu về phía đoàn người: “Tai họa của “Nhập tiên” là do Tiết Lực lợi dụng người có lòng tham và dục vọng gây nên, tai họa lớn như vậy ở trước mặt mà các ngươi không muốn xử lý, lại còn bám vào việc bản tôn ở cùng với ai, sống với ai. Các ngươi tu hành quá dễ dàng hay là lên cấp quá nhanh.” Mấy lời nói ra đánh cho mặt mấy người còn đang ồn ào phát đau.
Trong đám người truyền ra tiếng ủng hộ với linh lực tinh thuần: “Đúng vậy, Lâm Vụ Tiên Tôn và người của Bạch gia có mối quan hệ tốt với nhau, chúng ta xem náo nhiệt cái gì. Hiện tại tai họa của “Nhập tiên” quan trọng hơn, lại còn có tâm tư khác dời đi sự chú ý.”
Tu vi của người kia không thấp, người muốn tham gia trò vui đều thu tâm tư muốn tìm tòi đào bới.
Tiết Anh ôm vết thương, cực kỳ bất mãn thế cuộc ả xây dựng lên cứ thế bị phá vỡ.
Giang Lâm Vụ hướng về phía đám người Tiết Lực lạnh lùng nói: “Khi sư phụ của ta phát hiện “Nhập tiên” gây tai họa, bà ấy đã dừng việc chế tác ra “Nhập tiên”, nhưng chưa từng nghĩ tới Tiết Lực có lòng tham, lén lút thực hiện. Quan trọng là nên tự xét lại, sư phụ ta đã qua đời, chẳng lẽ sư phụ ta còn có thể buộc Tiết Lực phải dùng thuốc này sao? Hay là do ông ta yếu kém không thể nào tự chế ra được? Vô liêm sỉ vô dụng như vậy, thật khiến cho người ta khinh thường.”
“Điều này ta có thể làm chứng.” Một tiếng nói lạnh lùng cách không truyền đến, một công tử áo tím đội kim quan hạ kiếm mà xuống: “Sau khi Tạ Tư tiền bối phát hiện “Nhập tiên” gây tai họa thật sự là muốn huỷ toàn bộ những đan dược đang làm dở. Đáng tiếc, Tiết Lực không sánh bằng Tần lâu chủ, bà ấy tin sai người rồi, Tiết Lực tham muốn trường sinh, bí mật cất giấu cho nên mới gặp phải đại họa “Nhập tiên””
Tiết Anh vừa nhìn thấy Vu Tiêu, tức thì hai mắt đẫm lễ, kêu lên gào khóc: “Vu lang!” Không để ý thân thể bị thương, bàn tay đầy máu ra sức hướng về phía Vu Tiêu, dường như muốn ôm chặt lấy hắn.
Vu Tiêu nhìn Tiết Anh, khuôn mặt lạnh nhạt: “Ngươi bây giờ như vậy đúng là tự làm tự chịu, ngươi đã từng dở mánh khóe với ta, lại cố tình hạ thấp Lâm Vụ. Ta từng cho rằng là do Tiết Lực dạy hư ngươi, bây giờ xem ra đều là do bản thây ngươi tâm tính hẹp hòi, tàn độc.”
Tiết Anh đau khổ kêu rên: “Không! Vu lang!”
"Cũng là các ngươi vô liêm sỉ, đẩy tội lên người đã khuất.” Giang Lâm Vụ nói xong ngưng ra một lượng linh lực khổng lồ, trong quá trình tranh đấu lúc nãy đã hồi lại, âm thầm bày trận pháp. Xung quanh bắt đều kết trận kim quang, mắt trận ở ngay vị trí Tiết Lực.
Linh lực hùng hậu hướng về phía Tiết Lực trấn áp xuống, vốn dĩ linh lực của Tiết Lực đã cạn kệt, trấn áp một hồi đã phun ra một ngụm máu. Ông ta liều mạng một lần, cắn răng một cái lấy ra bình dược ngọc màu đen quỷ dị. Hô to về phía đám tà tu: “Ai có thể giết nữ nhân này! Phá hủy trận pháp, Tiết Lực ta nguyện tặng “Nhập tiên” cho người đó!”
Số lượng tà tu rất nhiều, bọn họ không kỵ tác dụng phụ của “Nhập tiên”, mỗi người đều lộ ra ánh mắt tham lam hung ác, linh lực trên người thô bạo bốc lên. “Nhập tiên” sẽ khiến sát khí hung ác trào ra từ trong nội tâm họ, sát ý tung hoành, từng đợt sát ý bốc lên.
Dung Nhã và một số tiên môn còn lại giơ vũ khí lên, Vu Tiêu cũng gia nhập vào. Đương nhiên là đối đầu với đám tà tu đã rơi vào điên loạn này. Nhưng nhân số vẫn ít hơn đám tà tu rất nhiều.
Đang lúc này, trên bầu trời vô số ánh sáng phi kiếm lóe lên, trên kiếm toàn bộ đều là những đệ tử trên danh nghĩa của Giang Lâm vụ, tiếng động vang trời xé mây mà tới: “Đệ tử Huyền Kiếm tông chúng ta đến đây! Người nào dám đả thương tiên sư của chúng ta!”
Ánh kiếm dồn dập lao xuống đất, gia nhập chiến trường.
Dẫn đầu đội là tam đệ tử Liên Kiều của Thuần Quân Phong ở Huyền Kiếm tông, nàng ấy hành lễ với Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ gật đầu chào hỏi.
Bạch Ngọc cầm kiếm lên canh giữ chặt bên người Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ ngưng tụ lại chú trận, hô to về phía đoàn người: “Các đệ tử Huyền Kiếm tông nghe lệnh! Đám tà tu này điên cuồng khó chống, không thể mạnh mẽ chống lại, phải tránh cận chiến, phòng ngừa đánh lén, lấy nhiều địch ít.”
“Rõ!”
Hai bên giao chiến kịch liệt...
Ban đầu đám tà tu nhìn như hung ác dũng mãnh, nhưng thế lực hai bên hỗn chiến lâu dần thì đã có thể nhìn ra khác nhau. Đám tà tu tuy có linh lực mạnh mẽ của “Nhập tiên” tạo nên, nhưng bị vây công mấy hiệp đều cạn sạch sức lực. Mà bên phía Huyền Kiếm tông, mặc dù thiên tư có chút kém nhưng đệ tử người này rút người kia lên, cơ sở kiên cố lại càng lúc càng chiến đấu hăng say. Dần dần, tà tu bị giết đến mức quăng mũ cởi giáp, còn một đám không biết sao mà linh lực bạo loạn ngã quỵ xuống đất.
Tiết Lực nhìn thấy tình huống không ổn, thầm mắng: “Đúng là đám thùng cơm vô dụng!” Ông ta ẩn nấp vào đoàn người hỗn loạn, muốn nhân thời cơ mà trốn chạy. Nhưng mới đi được vài bước,một luồng tàn ảnh ánh kiếm xẹt qua, Tiết Lực kinh hãi ngã quỵ xuống đất, “Khụ” một tiếng phun ra ngụm máu lớn.
“Vẫn biết công phu chạy trốn của ông rất cao” Quá trình này chỉ mất một đòn, đoàn người hỗn chiến đều đứng lại, lặng lẽ nhìn tình huống bên này.
Một chiêu toàn lực này cũng tiêu tốn không ít linh lực tinh thuần của Giang Lâm Vụ, hơi thở nàng hơi hỗn loạn, làm sáng tỏ với mọi người.
“Không tàn khốc giống như Tiết Lực đối với công tử Lý Diên nhà họ Lý, sư phụ của ta Tạ Tư cũng từng thử nghiệm lấy lực lượng của “Nhập tiên” một cách nhẹ nhàng hơn, lấy linh của bản thân đổi lấy linh, kéo dài mạng sống của Tần lâu chủ. Nhưng Tần lâu chủ kiên quyết từ chối, ông ấy nói: “Thọ tận thì hồn quy.” Sau khi bạn thân qua đời, tiên sư hao tổn tinh thần, lại ẩn thân vào núi sâu không tham gia thế tục nữa.”
Giang Lâm Vụ nhắc tới sư phụ thì trên mặt mang theo sự hoài niệm sâu sắc và bi thương, rồi lại kết hợp với sức mạnh: “Sư phụ của ta từng nói ta vô tâm vô lo thì tu pháp càng hăng hái, nhưng mà vô tâm cũng khó ngộ ra chân đạo.” Ta đã từng không hiểu, mê man, sao người phải tu tiên.
Sư phụ trả lời là: “Nên có một người bên cạnh cùng mình tiêu dao vui vẻ cuộc đời, tuổi thọ mới có ý nghĩa, nếu không cho dù có đắc đạo thành tiên thì cũng chỉ là sự cô quạnh và cô đơn, sư phụ không thành tiên, mà đáp án chính bản thân ông cũng vẫn đang tìm kiếm.
Tán tu Tạ Tư – Ân sư của ta. Sau khi tìm hiểu đến điểm ấy, đã có thể vào Hóa thần. Bà ấy từ bỏ việc lên cấp, tự tọa hóa*. Bà ấy tu hành đạo, đạo đời này bà ấy thờ phụng cũng chỉ có trái tim mà thôi.”
*Tọa hóa: Ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết đi.
Đôi mắt Giang Lâm Vụ đảo qua mỗi một tên tà tu đang bị phản phệ mà kêu rên kia, giọng nói mang theo linh lực truyền tới trong tai mỗi một người, vừa giống như nhắc nhở vừa giống như đáp lời.
Kiếm của Giang Lâm Vụ chĩa vào Tiết Lực đang co quắp: “Những lý thuyết tu đạo lớn lao khác ta không hiểu. Giang Lâm Vụ ta lớn lên tự do trong thâm sơn cùng cốc, nhưng cũng chỉ biết một chút, tu tâm cũng tu đạo. Tâm bất chính, cho dù tu hành có tiến bộ cũng chỉ có thể giống vị Tiết lâu chủ tiền nhiệm này, Hóa thần trung kỳ nhưng mục ruỗng như cây khô.”
Đến đây, đại chiến kết thúc, Tiết Lực và Tiết Anh bị bắt, những tà tu khác bị trói và khống chế lại.
Đệ tử Huyền Kiếm tông thi lễ với Giang Lâm Vụ xong, Liên Kiều lại dẫn bọn họ vội vã đến cũng vội vàng mà đi.
Trước khi Vu Tiêu rời đi, cố ý chào tạm biệt với Giang Lâm Vụ, cũng nói cho nàng hắn sẽ dẫn Tiết Anh theo, cũng coi như tình cảm cùng nhau lớn lên.
Giang Lâm Vụ vốn định ở lại hỗ trợ nhưng Dung Nhã lại xua tay, đẩy bọn họ trở về: “Ôi chao! Người trẻ tuổi các con về trước là được, Lâm Vụ tham chiến cũng mệt mỏi, Bạch Ngọc dẫn nàng trở về đi, còn lại mẫu thân lo là được rồi.”
(Lý Đình Đình và Lý Diên phải ở nhà giải cứu tài sản không đến được.)

Bình luận

Truyện đang đọc