BÍ THƯ TRÙNG SINH

Trong ủy ban xã chưa đến một trăm cán bộ, mỗi người đều là kẻ thần thông quảng đại, quan hệ giữa người và người như mạng nhện, dây dưa không rõ, rắc rối phức tạp. Hơn nữa đại bộ phận đám người cả đời chỉ cam tâm tình nguyện làm ba chuyện: Dối gạt mình, khinh người, bị người ta ức hiếp. Chỉ là một ngày mà những lời bàn tán đã dấy lên đầy trời.

- Nghe nói chủ tịch Lưu đi đến tìm chủ nhiệm Sài của quỹ tín dụng xã, chủ nhiệm Sài sống chết thế nào cũng không chịu cho vay.

- Chủ tịch Cừu gặp chủ nhiệm Sài thì như thấy cứu tinh, nhưng năm trước cho vay chưa trả, năm nay đã mượn thêm, nào dễ dàng như vậy.

- Hì hì, các anh nói loạn cái gì vậy? Tổ trưởng tổ giáo dục Địch Vạn Thần là ai? Trưởng ban tài chính Lý Nguyên Ý là ai? Vài trăm giáo viên của xã đều bị khất lương, đều chạy đến ủy ban sao? Không phải là con rận trên đầu hói à?

Lời này vừa nói ra thì có kẻ khác khẽ nói:

- Bí thư Vương này...Đúng là đáng tiếc...

Mọi người cũng không có phản ứng mạnh với những lời bàn tán của đám nhân viên ủy ban, vì đám người này chỉ mong thời gian qua nhanh để về nhà mà thôi. Hôm nay một ngày trôi qua cũng khá nhanh, nháy mắt đã sắp đến trung thu, ngày mai cũng là kỳ hạn bí thư Vương phát lương cho giáo viên, nếu không làm được thì coi như xong.

Đám cán bộ công nhân viên trong ủy ban đứng tốp năm tốp ba thảo luận về vấn đề này.

- Nghe nói bí thư xã lên huyện đòi tiền cũng không dễ dàng gì, lẽ ra bí thư Vương nên trực tiếp đến tìm chủ tịch huyện, hoặc tìm gặp phó chủ tịch phân công quản lý tài chính thì được.

- Hì hì, con người mà, luôn phạm sai lầm, nếu không thì chẳng phải bây giờ đầy lãnh đạo rồi sao? Rốt cuộc vẫn chỉ là thanh niên, thiếu kinh nghiệm, dễ nóng đầu, bây giờ vì mạnh miệng mà phải chạy đi xử lý rồi.

Trương Dân Cường nâng ly sứ lên thổi lá trà trên mặt nước, sau đó uống một hớp. Dù nước nóng cảm giác bỏng rát nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái, toàn thân sảng khoái giông như tinh thần bùng cháy.

Đây là thói quen cả chục năm qua của Trương Dân Cường, cứ mỗi buổi sáng hắn phải uống một bình trà nóng, như vậy mới bắt đầu một ngày mới bắt đầu.

Cảm giác thoải mái đã lâu chưa từng có làm cho Trương Dân Cường hít vào một hơi thật sâu, khi hắn mở miệng cất lên một bài hát thì Lưu Căn Phúc đẩy cửa đi vào.

- Bí thư Trương, hôm nay hình như tâm tình rất vui thì phải?

Lưu Căn Phúc cũng không khách khí mà trực tiếp ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Trương Dân Cường, sau đó đưa đến cho Trương Dân Cường một điếu thuốc.

Trương Dân Cường thuận tay nhận thuốc, Lưu Căn Phúc nhanh chóng bật lửa đưa đến trước mặt Trương Dân Cường.

Trương Dân Cường hít vào một hơi và đưa mắt nhìn Lưu Căn Phúc, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, Lưu Căn Phúc này ngoài lúc uống rượu thì luôn xưng anh em với mình, ngày thường lại càng thêm tự phụ, sao hôm nay lại đốt thuốc cho mình?

- Tối qua tôi gọi điện thoại cho dượng, chậc chậc, anh không biết đâu, nghe nói bí thư Ngô nghe hắn báo cáo năm phút thì đuổi đi; chủ tịch Ngưu thì càng lợi hại hơn, dứt khoát không cho thời gian hội kiến; trong số các thường ủy khác, ngoài lão bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy lải nhải với hắn nửa giờ thì chỉ có trưởng phòng Đoạn của phòng tuyên truyền tiếp kiến mà thôi!

Trương Dân Cường vẫn ngồi trên ghế hút khói nhả sương, cũng không nói lời nào. Hắn đã có nghe nói về những gì Vương Tử Quân gặp phải trên huyện, chỉ là không được kỹ càng như Lưu Căn Phúc nói mà thôi. Nghĩ lại thì thấy làm bí thư xã cũng không dễ dàng gì, càng phải muối mặt đi lên huyện đòi tiền, thế cho nên hắn chợt cảm thấy trong lòng bùng lên chút trầm trọng, giống như còn có chút tự ti mặc cảm trước nay chưa từng có.

Lưu Căn Phúc cũng không xấu hổ vì Trương Dân Cường tỏ ra trầm mặc, hắn tiêu sái phun ra một hơi thuốc hình tròn, sau đó dùng giọng hả hê nói:

- Anh có biết vì sao trưởng phòng Đoạn tiếp kiến hắn không? Vì trưởng phòng Đoạn đã đặt hàng báo đảng, anh ấy thúc xã chúng ta nên tiếp nhận cho nhanh, sau đó trả tiền. Rõ ràng là nhà dột gặp mưa đêm, có lẽ lúc này hai mắt bí thư cũng đang tối đen như mực.

- Hôm nay không phải là bí thư Vương cũng đi sao? Điều này nói rõ anh ta rất có trách nhiệm.

Trương Dân Cường thổi ra một hơi thuốc, sau đó mở giọng điệu thượng cấp đánh giá hạ cấp nói.

- Hừ, chỉ là treo cổ chính mình mà thôi, làm được gì hơn? Thất bại một lần thì không có vấn đề; nhưng nếu luôn thất bại thì năng lực có vấn đề.

Lưu Căn Phúc nói ra một câu rồi cười lên ha hả, Trương Dân Cường dù cũng bị chọc cười nhưng trong lòng có đầy đủ hương vị, biểu hiện cũng có chút quái lạ.

- Bí thư Trương, không, tiếp theo nên gọi là chủ tịch Trương, sau này vấn đề về tài chính thì tiểu đệ sẽ luôn cần vào sự giúp đỡ của anh.

Lưu Căn Phúc nói, sau đó vung hai tay làm ra tư thái chúc mừng Trương Dân Cường.

Tuy Lưu Căn Phúc là người của Triệu Liên Sinh, Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc cũng khá thân cận, nhưng trong lòng Trương Dân Cường luôn tỏ ra như gần như xa, cũng xem thường Lưu Căn Phúc. Lúc này hắn vung tay lên nói:

- Cũng không liên quan đến chuyện này, Căn Phúc cậu đừng nói lung tung, truyền ra ngoài sẽ không tốt.

- Đây là anh không đúng, anh em nói chuyện với nhau xuất phát từ nội tâm, anh sao lại giả vờ câm điếc như vậy? Việc này trên cơ bản đã là ván đóng thuyền, tối qua tôi còn gọi một cuộc điện thoại cho chủ tịch Triệu, anh ấy nói trưởng phòng Ngụy đã tiến cử mình làm bí thư, đến lúc đó cái ghế chủ tịch sẽ chạy ra khỏi tay anh sao?

Lưu Căn Phúc rất bất mãn với thái độ an phận của Trương Dân Cường.

Trương Dân Cường không khỏi cảm thấy trái tim đập thình thịch, gương mặt của hắn chợt biến đổi, vẻ lạnh băng vừa rồi biến thành rạo rực, ngoài kinh ngạc còn có rung động, rõ ràng rất đủ màu sắc. Dù hắn cảm thấy một khi chủ tịch Triệu tiến lên làm bí thư xã, đối phương sẽ đề cử mình là chủ tịch xã, bản thân mình cũng nắm chắc điều này, nhưng lời nói của Lưu Căn Phúc mới thật sự làm lòng hắn bùng sóng.

Phó bí thư và chủ tịch xã cùng là phó bí thư, thế nhưng khác biệt không phải chỉ là cấp phó khoa và chính khoa, nói về địa vị ở xã và ở huyện cũng khác biệt.

Chủ tịch xã hầu như là vị trí mà những năm qua Trương Dân Cường chờ mong nhất, hắn thấy chủ tịch Triệu nhiều năm chưa tiến chức mà trong lòng thầm mệt mỏi rã rời. Lúc này hắn thấy mình có cơ hội, trong lòng không khỏi kích động. Nếu trưởng phòng Ngụy đã nói như vậy, chắc chắc Triệu Liên Sinh sẽ thắng lợi, Trương Dân Cường đối mặt với tình huống vui sướng như vậy cũng kinh ngạc vui sướng nhưng cố gắng bảo trì trạng thái dè dặt dối trá.

Lưu Căn Phúc nhìn vẻ mặt vui mừng của Trương Dân Cường nhưng vẫn cứ kiên cường dè dặt, ánh mắt sáng ngời, khong khỏi cảm thấy ghen ghét. Hắn thầm cười lạnh, nếu không phải mình chỉ mới là phó chủ tịch được hai năm, sợ rằng vị trí chủ tịch xã cũng không đến lượt anh, Trương Dân Cường anh có đức gì để leo lên đầu tôi?

Bình luận

Truyện đang đọc