BỊ TRA NAM BỎ, TA GẢ CHO HOÀNG THÚC CỦA HẮN

Nhạn Quy đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên, một thanh kiếm sắc bén từ xa lao đến.

“Đinh!” một tiếng, vũ khí sắp đâm vào ngực Nhạn Quy bị đánh bay vài dặm.

Tai nạn đến quá nhanh, Nhạn Quy vẫn chưa kịp thở phào, cả người đã rơi vào vòng tay ấm áp của một người nào đó.

Sau đó, nàng nghe thấy chủ nhân của vòng tay lên tiếng: “Một người cũng không giữ.”

Giọng nói lạnh lùng đáng sợ, nếu như không phải nàng đang ở trong ngực hắn, Nhạn Quy cũng phải rùng mình.

Bỗng tiếng chém giết thảm thiết vang lên bên tai.

Nhạn Quy run rẩy nhìn thấy Tiết Tuân dẫn thuộc hạ xử lý mạng người giống như cắt rau hẹ, máu văng tung tóe.

Mãi đến khi nam nhân bên cạnh lên tiếng lần nữa, nàng mới hoàn hồn lại, bắt đầu có phản ứng.

“Đại hoàng tử khiến bổn vương thất vọng rồi.”

Hắn vừa dứt lời, Nhạn Quy không tự chủ nhướng mắt nhìn Nguyên Đình Diệp và Lân Chi Uyển ở đối diện.

Lại thấy Nguyên Đình Diệp sau khi nói câu phủ định, dùng sức đẩy Lâm Chỉ Uyển ở bên cạnh ra, sải bước đến chỗ bọn họ, nói: “Hoàng thúc, điệt nhi vẫn đang cố gắng. Nếu như không phải Chỉ Uyển muội muội…”

Nguyên Đình Diệp chưa nói xong, nhưng mọi người ở đây đều biết hắn muốn cái gì.

Nếu không phải Lâm Chỉ Uyển ở đây, hắn đã cứu Nhạn Quy từ lâu rồi.

Lâm Chỉ Uyển bị Nguyên Đình Diệp không chút khách khí đẩy sang một bên, suýt chút nữa trẹo chân, lại nghe thấy đối phương nói lời chán ghét như vậy, càng tức giận đến mức đau tim. Nàng ta căm hận liếc mắt nhìn Nhạn Quy đang được Nguyên Trăn bảo vệ trong lòng ngực, gằn giọng bình tĩnh nói: “Đình Diệp ca ca, tình huống lúc đó khẩn cấp, Chỉ Uyển chỉ muốn bảo vệ huynh, không nghĩ đến thứ khác.”

Nàng ta vẫn chưa nói xong, vừa lên tiếng đã khiến Nguyên Đình Diệp bực mình, cũng không quay đầu lại, chất vấn: “Ta nghe nói mẫu thân của Nhạn muội muội là cô mẫu của ngươi. Nếu nói như thế thì các người cũng là tỷ muội, sao ngươi có thể không quan tâm đến tình nghĩa tỷ muội như vậy?”

Vừa dứt lời, hắn không cho Lâm Chỉ Uyển cơ hội giải thích, sải bước đến gần Nhạn Quy, muốn biện hộ cho chính mình.

Nhạn Quy nhìn thiếu niên đang đi về phía mình, lại nhìn sang người có ánh mắt căm thù ở đối diện, quyết định nói hết lời lúc trước vẫn chưa nói xong.

“Đại hoàng tử, ngài không cần giải thích gì cả. Suy cho cùng vẫn là Nhạn Quy nợ ngài. Nhưng ngài không cần vì chuyện ngày hôm nay mà cảm thấy nặng lòng. Nhạn Quy không cần ngài chịu trách nhiệm, cho nên đại hoàng tử, Nhạn Quy không đồng ý với lời cầu hôn của ngài.”

Lời của nàng khiến bầu không khí căng thẳng trở nên bình tĩnh một cách lạ thường. Kể từ khi thích khách xuất hiện, đoàn tiểu thương đã chạy trốn sạch sẽ. Nàng thẳng thắn như thế, cũng tránh việc đường đường là một hoàng tử phải mất mặt.

Còn về những người khác, đều là gia thần, Nhạn Quy cũng không định trốn tránh, nàng chọn thời điểm này để nói rõ, một là không muốn dính líu đến bọn họ, hai là vì Lâm Chỉ Uyển.

Trải qua một kiếp, nàng hiểu rõ Lâm Chỉ Uyển mến mộ Nguyên Đình Diệp đến nhường nào. Cho dù nàng không thể khống chế hết tất cả, nhưng nếu có thể không đánh mà thắng, loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn, nàng không thể không thử. Không phải nàng sợ, suy cho cùng hai nhà Lâm Nhạn cũng là quan hệ thông gia, nếu như nàng từ chối trước mặt có thể khiến nàng ta bớt hận một chút, đệ đệ sau này cũng sẽ bình an.

Nhạn Quy nghĩ như vậy, không cảm giác được bàn tay đang ôm eo nàng bỗng thắt chặt hơn một chút, thậm chí nóng hơn rất nhiều.

“Nhạn muội muội.”

Thân là con cháu hoàng thất, lần đầu tiên gặp phải sự thất bại về mặt tình cảm. Nguyên Đình Diệp ngây người, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết gọi tên theo thói quen của hắn, muốn vãn hồi một chút gì.

Vốn dĩ đã rất đau lòng, Nguyên Trăn thân làm trưởng bối, lại không muốn an ủi. Không những không muốn an ủi mà tâm trạng còn khá vui liếc mắt Nguyên Đình Diệp, nói thêm vào: “Hôm nay ngươi không bảo vệ được nàng, nói gì đến tương lai? Ngươi vẫn còn nhỏ, nên học cách tôn trọng rồi.”

Trưởng bối mà hắn luôn kính trọng đã nói như vậy rồi, Nguyên Đình Diệp cuối cùng cũng bị đả kích, lùi về sau mấy bước, trơ mắt nhìn hoàng thúc hộ tống người trong lòng rời đi, á khẩu không nói nên lời.

Ý là muốn hắn tôn trọng nàng sao?

Hoàng Thúc, lần đầu tiên điệt nhi thích một cô nương như vậy, sợ rằng bản thân không làm được!

Lâm Chỉ Uyển đứng bên cạnh Nguyên Đình Diệp, sự bi thương trên người hắn tản ra ảnh hưởng trực tiếp đến nàng ta, trái tim dường như bị ai đó khoét mất rồi.

Rõ ràng nàng ta mới là mỹ nữ đứng đầu bảng xếp hạng sắc đẹp trong kinh thành, được mọi người nhất trí khen ngợi, ai thấy cũng công nhận, nhưng một người hai người đều không thèm nhìn nàng ta.

Lâm Chỉ Uyển thật sự không nuốt trôi cục tức này, bỏ lại một mình Nguyên Đình Diệp đang đau khổ, vội vàng đến gần Nhạn Quy, kéo nàng ra.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn Nguyên Trăn, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Ngự thân vương, Nhạn Quy là muội muội của ta, theo lý người đưa nàng ấy về là ta, không phiền vương gia hao tâm tốn sức.”

Vừa dứt lời, cả người nàng ta ngăn trước người Nhạn Quy, phơi bày bản thân trước mặt nam nhân, dường như nàng ta muốn dùng khuôn mặt xinh đẹp mà nàng ta tự tin nhất để thu hút ánh mắt của bọn họ về mình, tiện đà chinh phục.

Nguyên Trăn nhìn Nhạn Quy suýt chút nữa té ngã vì bị nàng ta kéo, vội vàng rút tay mình ta, chỉ vào Lâm Chỉ Uyển, giọng nói lạnh như băng: “Cút ra!”

Hai từ ngắn gọn tràn ngập vô tình và khinh thường, khiến Lâm Chỉ Uyển nhớ đến những lời đồn tiêu cực về ngự thân vương, cả người nàng ta run rẩy, nhịn không được sợ hãi, hóa ra đều là thật?

Tại sao hắn lại đối xử đặc biệt với tiện nha đầu này như vậy?

Rốt cuộc nàng ta thua kém chỗ nào?



Trận ám sát trên đường phố này như có cánh, rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành, giống như có người muốn làm lớn chuyện này vậy.

Chưa đủ thời gian uống một chén trà, đã truyền đến tai hoàng đế.

Con cháu hoàng gia bị giết hại, chuyện này khá thú vị đấy.

Lập tức truyền thánh chỉ thông báo vài vị đương sự tiến cung.

Nguyên Trăn lấy lý do cơ thể không khỏe để từ chối.

Thật ra không phải hắn bịa chuyện, mà vì lần này động võ, máu độc trong cơ thể đã bắt đầu không an phận rồi.

“May là vẫn chưa về Cốc Thu Dược, nếu không thì lúc này máu độc đã được áp chế của ngài, lại quay đầu giết đến, mạnh mẽ hơn trước kia gấp mấy lần.” Ninh Mạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhổ cây kim châm cuối cùng ra, đứng dậy bên mép giường, nói.

Nguyên Trăn không thèm để ý, đứng dậy, kéo tà áo bên hông lên, hơi thở yếu ớt nói: “Còn bao lâu nữa. Có thể trị dứt điểm không?”

Khi Nhạn Quy chưa xuất hiện, Nguyên Trăn không suy nghĩ bao lâu mới có thể chữa khỏi độc trong cơ thể mình, khỏe hay không khỏe thì cũng là một vương gia nhàn rỗi, giống như bây giờ, không ai đến quấy rầy, thoải mái thanh nhàn.

Nhưng hôm nay nữ tử kia gặp nạn, suýt nữa mất mạng khiến trong đầu hắn lần đầu tiên có suy nghĩ muốn nhanh chóng khỏi bệnh, cũng may rời khỏi ngự vương phủ không xa, nếu như xa hơn một chút, thậm chí vượt khỏi phạm vi thế lực quản lý của hắn, hắn đã không kịp bảo vệ nàng.

Hơn nữa, trước đó, chính miệng nha đầu này đã từ chối Nguyên Đình Diệp, làm cho Nguyên Trăn không thể không nhìn thẳng vào nội tâm của mình.

Hắn muốn có nàng, muốn ở bên nàng một đời một kiếp.

Ninh Mạch đang rút kim châm nghe vậy, sắc mặt bỗng thay đổi, vội vàng vứt công cụ sang một bên, xông đến bên giường, ấn Nguyên Trăn ngồi xuống giường, trong sự nghiêm túc có ba phần cầu khẩn, nói: “Ông nội của ta ơi. Muốn hoàn toàn hồi phục, ngài phải nghe lời, nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bây giờ đừng đi lung tung nữa. Mặc dù đã giúp ngài trấn an máu độc nhưng nếu ngài lại xuống nước, lại vận công động võ, ta không dám đảm bảo, tối nay độc có phát tác hay không.”

Nghe vậy, cơ thể cường tráng nằm lên giường một lần nữa, nhất thời cứng đờ, tiếp theo hắn lặng lẽ nghiêng người, xoay mặt vào bên trong, không cử động.

Ninh Mạch nhìn thấy bóng lưng vừa cô đơn vừa hiu quạnh kia, khẽ thở dài một hơi: “Mấy ngày nay ta bận nghiên cứu một phương thuốc mới. Bây giờ sẽ đi nấu.”

Trong căn phòng yên tĩnh, không ai trả lời, Ninh Mạch ấp úng vài lần, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, đi ra ngoài.

Hắn vừa bước ra ngoài thì Tiết Tuân đi đến.

Nguyên Trăn nghe thấy tiếng động, không cử động, chỉ hờ hững nói: “Hửm?”

Nhìn thấy cơ thể gầy gò của chủ tử nhà mình, trong lòng Tiết Tuân phức tạp: “Nhạn cô nương tiến cung rồi.”

“Theo dõi.”

“Vâng.”

“Đi lấy cái chuông nhỏ kia xuống.”

“Vâng.”

Tiết Tuân cụp mắt nhìn bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm bên người mình, chuông gió gỡ xuống, xem ra tối nay vương gia phải chịu khổ rồi.



Vụ ám sát ồn ào đến mức người người đều biết, đương nhiên cũng không thoát khỏi lỗ tai của Nguyên Chính Tự.

Rõ ràng nữ nhân y muốn cưới suýt chút nữa bị hại, nhưng y không hề sợ hãi hay lo lắng, ngược lại giống như sắp cưới được Nhạn Quy, vô cùng vui vẻ.

Y xông đến trước mặt tên tùy tùng báo tin, gương mặt tươi cười hớn hở: “Thật sao, từ chối trước mặt đại ca luôn hả?”

“Đúng ạ. Mặc dù lúc đó trên đường không còn mấy người, nhưng vẫn có vài người gan dạ không đi xa lắm.”

Nguyên Chính Tự lập tức ném cây bút đang vẽ tranh sang một bên, lấy áo choàng đi ra ngoài.

Y quyết định tiến cung để ở bên cạnh Nhạn Quy, nàng chịu đả kích lớn như vậy, còn chưa hoàn hồn đã phải tiến cung, hẳn là bất an lắm.

Trên đường đi, nhịp chân của thiếu niên nhanh nhẹn thoải mái, khóe miệng cong lên, xem ra ông trời cũng đang giúp y, chỉ cần thành công cưới được Nhạn Quy, y sẽ nắm chắc được Lâm tướng quân.

Mặc dù vị trí thái tử chỉ lập trưởng không lập ấu, nhưng cũng chỉ là thái tử, có thể ngồi vào ngôi vua, còn phải xem bản lĩnh thật sự, người cười đến cuối cùng mới có thể xưng vương giả.



Hoàng cung, bên trong ngự thư phòng.

Nguyên Đình Diệp đứng giữa, Nhạn Quy, Lâm Chỉ Uyển một trái một phải đứng trước án thư, lo sợ bất an cúi đầu đợi tra hỏi.

Bầu không khí bên trong điện thấp đến mức rùng mình. Không biết trước đây tra hỏi được tiến hành như thế nào, ngay cả Lâm Chỉ Uyển vẫn luôn to gan lớn mật cũng suýt đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

Rất lâu sau, mới nhìn thấy Triều Hòa Đế vứt cuốn tấu chương vào mặt Đại hoàng tử, nổi giận đùng đùng: “Thị vệ con dẫn ra ngoài đâu? Sao không đến cứu viện? Đường đường là hoàng tử lại không làm gì được đám trộm cắp, truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi của Đại Kỳ ta sao?”

Nguyên Đình Diệp vì muốn kéo gần khoảng cách với Nhạn Quy, nhưng lại suy nghĩ đến việc mình đang ở địa bàn của hoàng thúc, cho nên khi đến phủ ngự thân vương thì đã điều xe ngựa và thị vệ trở về.

Hắn một lòng muốn bảo vệ Nhạn Quy, đối mặt với lời chỉ trích của hoàng đế, chỉ có thể ngậm miệng không đáp.

Hoàng đế thấy hắn không lên tiếng, không kiềm được sự tức giận, đành phải ra tay tàn nhẫn: “Người đâu, dẫn đại hoàng tử xuống. Từ hôm nay trở đi, cấm túc ba tháng, ai cũng không được tới thăm, tự kiểm điểm lại cho trẫm!”

Vừa dứt lời, Lâm Chỉ Uyển lập tức nóng ruột. Cấm túc ba tháng, nàng ta không gặp được người trong lòng ba tháng, giày vò biết nhường nào. Thế là, nàng ta cũng không sợ hãi nữa, bước lên trước một bước, giải thích giúp Nguyên Đình Diệp: “Hoàng thượng, nô tỳ biết tại sao đại hoàng tử không dẫn theo thị vệ. Xin ngài đừng trách tội chàng.”

Tại sao hoàng đế gọi ba người đến đây, đương nhiên ông ta có dụng ý của mình.

Ông ta rất hiểu con trai lớn của mình, hắn là một người thật thà, thích nhận hết trách nhiệm về mình, cầu thân cũng vậy, lần này cũng vậy.

Sở dĩ ngày đó không không đồng ý với hắn ngay tại chỗ, là sợ đứa con trai này lòng trách nhiệm quá nặng, tự làm khổ mình. Một đứa con gái của đại thần tứ phẩm mà thôi, tại sao lại tự hạ thấp địa vị, muốn cưới làm thê?

Nếu không phải nể mặt Lâm Quý Phục, ông ta sẽ bác bỏ ngay tại chỗ.

Cho rằng không lên tiếng thì có thể lừa gạt cho qua sao? Thật sự cho rằng cha của con ngồi trong cung bị bức tường thành thật dày này che mắt ư?

Triều Hòa Đế đảo mắt, uy nghiêm hùng hồn cất tiếng: “Nói.”

Cơ thể mềm mại của Lâm Chỉ Uyển run lên, không dám giấu diếm: “Thật ra đại hoàng tử vì muốn thuận tiện hẹn gặp Nhạn cô nương, cho nên đã điều mọi người đi chỗ khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc