BÍCH HẢI NGUYỆT CA

Khi Thỏ ngọc tỉnh lại, đã thấy bóng dáng Ngô Cương cạnh cửa sổ, khoanh tay mà đứng.

“Thỏ nhi, bây giờ nàng còn chưa tỉnh lại, nàng còn nhớ Nam Thất sao?”

Không còn gì để kết đồng tâm, khói hoa mờ mịt đã tan hết. Chuyện lúc trước ở Dao Trì hội, cần gì tiếp tục lưu luyến nữa —— Thỏ ngọc than nhẹ.

Ngô Cương vội vã quay đầu, thấy Thỏ ngọc gắng gượng dùng sức ngồi dậy, tay chân hắn hơi luống cuống.

“Thỏ… Thỏ… Thỏ nhi, nàng tỉnh rồi a?”

“Ngô Cương, sao sắc mặt của ngươi khó coi như vậy?”

“Đâu có… ta rất khỏe.”

Ba tháng sau, thiên binh tới bắt Ngô Cương và Thỏ ngọc. Hai người xâm phạm luật trời, lén xuống nhân gian, không quay về nhận chức trách, khiến cho thuốc không có người giã, cung không có người canh. Tội phải mang đến điện Linh Tiêu, Ngọc Đế đích thân thẩm vấn.

“Thỏ nhi, đây là thứ nàng muốn.” Ngô Cương đưa Thu Thủy cho Thỏ ngọc, Thỏ ngọc mở to hai mắt, tiếp nhận.

“Thỏ nhi, ta mang Thu Thủy tới rồi, nàng cười một cái đi.” Ngô Cương cố giãy khỏi khổn tiên tác.

Thỏ ngọc nở nụ cười, tuyệt đẹp.

“Thỏ ngọc, ngươi hại Khiếu Thiên xâm phạm luật trời, giáng thành thần thú hộ pháp, đi theo Nhị Lang Thần, trông giữ Nam Thiên môn.”

Thỏ ngọc thấp giọng hô lên: “Thiên nhi, tỷ tỷ xin lỗi ngươi.”

Sau đó, Ngô Cương không ngừng hộc máu. Là vết thương khi đoạt được Thu Thủy.

Thân thể của Thỏ ngọc suy yếu rất nhanh, hôn mê rồi bất tỉnh. Thiên binh truyền đến ý nguyện của Thái Bạch, để Thỏ ngọc ở nhân gian dưỡng thương.

Ngô Cương bị đày xuống làm yêu, chịu tám ngàn khổ hình chốn địa ngục. Hằng Nga vì cứu ca ca Ngô Cương, không trốn được thiên binh, đành bỏ Thỏ ngọc lại một mình, lấy ra Quỳnh Thảo Xích Thủy, ăn vào, một đường chạy trốn.

Thiên binh hung sát, bắt Hằng Nga bỏ vào Nguyệt cung.

Hậu Nghệ trở về.

“Tiểu thỏ nhi? Tiểu thỏ nhi…” Hậu Nghệ đợi Thỏ ngọc tỉnh, hỏi rõ những việc đã xảy ra, liền biết Hằng Nga đã dùng Quỳnh Thảo Xích Thủy. Thỏ ngọc nói: “Đại ca, ta chờ Nam Thất ngàn năm, Ngô Cương bên ta ngàn năm, rốt cuộc ta là số mệnh của ai? Thu Thủy này là Ngô Cương liều mạng đem đến cho ta.”

“Tiểu thỏ nhi, Nam Thất ít nhiều cũng nhờ Thấu Bích Cùng Tất Lộ của ngươi mới có thể chuyển thế, ngươi có ơn với họ.”

Tâm của Thỏ ngọc vỡ tan như lưu ly. “Nhưng ngàn năm trước, Vương mẫu đã hứa gả ta cho Nam Thất.”

“Tiểu thỏ nhi, ca hỏi ngươi, ngươi muốn Ngô Cương bị giáng thành yêu nghiệt, vĩnh viễn không siêu sinh sao?”

Nhất thời, quãng thời gian chín trăm năm hiện lên. Chín trăm năm, ngoại trừ Khiếu Thiên, chỉ có mình Ngô Cương ở bên ta. Còn cả thảo dược cùng cây quế. Vì thế Thỏ ngọc nói, “Ta dùng giọt lệ cuối cùng của mình, luyện Thấu Bích Cùng Tất Lộ, để Ngô Cương chuyển thế.”

“Nhưng Tiểu Nga làm sao bây giờ?”

Thỏ ngọc lấy Thu Thủy ra nói: “Đại ca, lấy Thu Thủy làm tên, có thể bắn tới điện Cửu Tiêu.”

Phía chân trời Thu Thủy mù mịt, ánh sáng chói lọi, nước như sao, sao như tên. Xa xa cuối chân trời, là ai đang bắn. Khắp không trung, các tia sáng kỳ dị tiêu dao, bay tới thiên cung, chấm sao biến mất vô tung.

Thỏ ngọc nói, “Khi Xích Thủy gặp Thu Thủy, liền có hiện tượng sao băng tràn ngập như thế này. Thu Thủy của ngươi đã bắn về phương nào?”

“Là Tuấn Ương cung của ngươi.”

Thỏ ngọc ảm đạm. Hằng Nga tỷ tỷ ở Nguyệt cung? Lạnh lẽo tịch mịch, chỉ sợ lại thêm một người như nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc