Bên cạnh quán trà sữa là cửa hàng lướt sóng Trùng Lãng Điếm rầm rộ tấp nập, ngày nào cũng thấy một nhóm người đi theo huấn luyện viên luyện tập ở bãi biển.
“Huấn luyện viên Triệu, bên cạnh có quán đồ uống Nhất Túc bên cạnh mới khai chương, mấy tháng trước tôi thấy vẫn còn là nơi bỏ đi”, cô gái này là người thích lướt sóng, là khách quen của Trùng Lãng Điếm, cách mấy tháng đều đến nơi này.
Triệu Hải Khoát trả lời, “Mới khai chương 10 ngày, em họ của tôi ở đấy làm việc”.
“Vu Tình? Chính là cô gái uống rượu xong điên loạn hả? Anh đã đến quán uống thử đồ chưa? Chủ là nam hay nữ vậy?”
“Vẫn chưa, chủ là nữ, tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy. Nghe Vu Tình nói cô gái này thích một mình, rất ít người nói chuyện cùng. Nhưng hầu như sáng nào tôi cũng gặp cô ấy chạy bộ ngoài bờ biển. Ngày nắng nóng thì mặc áo trắng quần dài, đội thêm cái mũ lưỡi trai. Buổi tối thì thích ngồi bên bờ biển, cứ lẳng lặng một mình như thế.”
“Bà chủ này thần bí thật đấy, tôi muốn đi xem quán trà sữa đó, đi thôi, vừa vặn mời anh một cốc”. Cô gái lôi kéo Triệu Hải Khoát đi đến tiệm.
Triệu Hải Khoát thân là chủ lẫn huấn luyện viên của Trùng Lãng Điếm, vậy nên ngại ngùng khi được học viên khao. Nhưng anh chưa bao giờ đến Nhất Túc, cũng tò mò không biết chủ nhân của quán như thế nào, kinh doanh ra sao. Bỗng nhiên đến đây có lẽ sẽ không gặp được, Vu Tình nói bà chủ ít khi đến quán.
“Hay là để tôi mời mọi người uống nhé, cảm ơn vì các bạn đã yêu thích lướt sóng, ủng hộ Trùng Lãng Điếm. Đi thôi.”
“Okay, cảm ơn huấn luyện viên Triệu đẹp trai”, cô gái nở nụ cười.
Triệu Hải Khoát được mọi người khen ngợi có chút xấu hổ, gò má đỏ ửng, dưới ánh nắng càng thêm dễ dàng.
Mới bước vào tiệm liền trông thấy không gian được bài trí đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, tông màu trắng phù hợp với phong cách bất di bất dịch của chủ quán. Trong tiệm bài vài cái bàn màu trắng. Điểm nhấn là những dãy bàn dài được đặt trước cửa sổ lớn kiểu Pháp, có thể nhìn thấy trọn vẹn cảnh biển.
Vu Tình nói đúng, trong quán không thấy bà chủ.
“Vu Tình, giới thiệu đồ uống đi”, Triệu Hải Khoát đứng trước quầy order.
Khi Vu Tình thấy Triệu Hải Khoát của mình đi cùng 2 cô gái phía sau, nói đùa: “Hóa ra anh họ mời mỹ nữ, menu đây nha, những cái được đánh dấu bằng ngôi sao đỏ là đồ uống signature đó.”
Ba người gọi đồ uống khác nhau, ngồi nói chuyện ở chiếc bàn dài cạnh cửa sổ.
Mới khai chương không lâu, Nhất Túc tuy không đông khách nhưng vẫn có người đến.
Một cặp đôi đi đến gọi 2 ly nước rồi ngồi ở góc, trông cả 2 có vẻ hoảng hốt, cô gái thì thầm điều gì đó với chàng trai, khuôn mặt không giấu được nét lo lắng. Một lúc sau xuất hiện 2 người đàn ông vạm vỡ, bọn họ không order đồ uống, từ khi bước vào đã nhìn đông nhìn tây như tìm gì đó. Sau khi nhìn thấy 2 người họ, đôi trai gái vội vàng cúi đầu trốn tránh.
Hai người đàn ông toàn mùi rượu, bước đến trước mặt đôi trai gái. “Cuối cùng cũng ông đây cũng tìm được mày, mày dám cướp chỗ làm ăn của ông”. Hai người nói to khiến khách trong quán chú ý tới, nhiều cô gái bị dọa sợ chạy đi.
Đôi yêu nhau vừa đứng lên chưa kịp phản bác, hai người đàn ông kia chửi ầm lên kiến họ không khống chế nổi sự tức giận, hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại.
Ở quán không có nhiều đàn ông, Triệu Hải Khoát vốn nhiệt tình đứng dậy, đi đến bắt đầu khuyên giải. Chỉ là 2 người đàn ông này đang say rượu, tính khí thì thất thường, Triệu Hải Khoát sao có thể khuyên ngăn được. Kết quả 2 bên chửi nhau càng hăng, tình hình không thể cứu vãn được.
“Mày chửi cái rắm, mày có tin tao đạp chết mày không?”, một trong 2 người đàn ông vạm vỡ kia cầm chiếc ghế ném vào người cậu con trai kia.
“Nào, ông ra đây.” Chàng trai không yếu thế khiêu khích.
“Ách, người huynh đệ đừng làm loạn, có chuyện gì từ từ nói, không có gì không giải quyết được”, Triệu Hải Khoát đứng giữa ngăn 2 bên khuyên nhủ, “Chúng ta đến đây là muốn chơi vui vẻ sao? Về nhà mà chảy máu bầm tín trông chẳng đẹp đẽ gì đúng không?”. Tiếc là không ai nghe lời anh nói cả.
“Đm hôm nay tao sẽ cho thằng nhãi biết thế nào là trời cao đất dày, làm mày không thể thoát khỏi đây.”
Kế tiếp có tiếng thủy tinh đập vào đầu, chàng trai đập cái cốc vào đầu gã say rượu, “Hôm nay tôi sẽ cho ông biết thế nào là ‘lễ hội””. Bây giờ hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát.
Triệu Hải Khoát như nhân bánh mì Sandwich bị kẹp ở giữa, chưa kịp tránh đã “được” hưởng quả đấm ở mắt trái. Trong lúc đang còn choáng thì hai bên xông vào đánh nhau, 2 gã say rượu thì đô con vạm vỡ, anh không thể nào ngăn được.
Vô Niệm đang đọc sách ở tầng 2, nghe thấy phía dưới huyên náo, vội vàng đội chiếc mũ rộng vành đi xuống lầu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt Vô Niệm đứng ngây người không biết phải làm sao, trong đầu xuất hiện cảnh tượng 3 năm trước bố cô đánh bạn trai cũ ở bệnh viện. Sợ tình cảnh hỗn loạn, cô quay lưng bước ra quán, bấm gọi cảnh sát. Cảnh sát không lâu sau đã tới, lôi 4 người kia đi về đồn.
Khách trong quá đã đi hết, chỉ còn Vô Niệm, Triệu Hải Khoát, Vu Tình và Vương Vũ Điềm cùng đống lộn xộn trong quán. Vô Niệm hồi phục tâm trí sau cuộc ẩu đả, ngồi ở chiếc bàn dài cạnh tường, ngơ ngác nhìn về phía biển, trong đầu là hình ảnh cha cô đánh người yêu cũ.
“Xin chào, tôi là Triệu Hải Khoát, là chủ của cửa hàng Trùng Lãng Điếm ở bên cạnh”, Triệu Hải Khoát mỉm cười, đứng sau Vô Niệm giới thiệu, nhưng dường như quên mất mắt trái bị thương. Câu nói này kéo Vô Niệm từ ký ức đau buồn về hiện tại.
“Anh, mắt của anh”, Vô Niệm chỉ tay vào Triệu Hải Khoát, Vu Tình và Vương Vũ Điềm dừng động tác thu dọn bàn ghế, cùng nhìn về phía mắt trái sưng to của Triệu Hải Khoát.
Vu Tình chống ta bên eo, lấy chổi chỉ vào anh rồi mắng, “Anh cũng giỏi quá đấy, người ta đánh nhau mà anh còn bị thương, em nói cho anh biết, anh đừng có xen vào chuyện của người khác, để cho lũ vương bát đản kia cứ đánh nhau. Ôi mấy người đó còn làm hại chuyện buôn bán của người khác, giờ em còn phải dọn đống cốc vỡ này.”
“Này em độc miệng vừa thôi, nếu người khác như đều như em, không quan tâm sống chết thì thế giới này…”
“Đừng ở đó mà nói với em thế giới sẽ thế nào, chỉ nói cái đám người này ăn không ngồi rồi đi kiếm chuyện không đâu, không đáng khuyên can chứ đừng nói đến đồng tình”. Hai anh em nhà này ở cùng nhau 8-9 phần là cãi nhau. Hai người họ mải mê nói qua nói lại, không để ý Vô Niệm cầm túi đá đứng trước mặt Triệu Hải Khoát. “Này anh chườm đá đi, mắt sưng lên rồi kìa”. Vô Niệm nói giọng đều đều, không có ngữ điệu, cảm xúc gì.
“Vu Tình, Vũ Điềm, dọn dẹp một chút, còn chuyện hôm nay… trước mắt cứ đóng cửa, 2 người về nghỉ ngơi đi”, nói xong Vô Niệm quay người đi lên lầu.
Triệu Hải Khoát cầm túi đá trong tay, nhẹ nhàng đặt lên mắt trái, đột nhiên có chút xấu hổ, nghĩ đến lần đầu gặp gỡ mà lại có bộ dạng thê thảm thế này. Anh buồn bực, vừa này chỉ mải đấu khẩu với Vu Tình, còn chưa kịp hỏi tên cô, bèn hỏi Vu Tình: “Bà chủ của em tên là gì?”
Vu Tình đang dọn dẹp đống ghế dưới đất nói: “Em cũng không biết, em với Vũ Điềm đều gọi là sếp”.
“Vậy cô ấy là người ở đâu?”
Vu Tình dừng tay, nói: “Ngày trước em từng hỏi rồi, cô ấy bảo không cần quan tâm đến chuyện cá nhân của cô ấy, làm việc thật tốt là được. Em có add Wechat nhưng chỉ nói chuyện công việc thôi”.
“Vậy là cô ấy lớn tuổi hơn em hả?”
“Em còn không biết cô ấy tên gì thì chuyện tuổi tác sao biết được chứ”, Vu Tình thiếu kiên nhẫn bảo: “Có phải anh bị đánh vào đầu rồi ngu luôn rồi hả?”
Triệu Hải Khoát biết mình không thể hỏi được gì từ Vu Tình, bèn dùng túi đá chườm vào chỗ sưng rồi về cửa hàng lướt sóng.
Vô Niệm trở về phòng, đi thẳng vào phòng tắm, bồn tắm đầy nước ấm, thắp nến thơm nhẹ nhàng, từ từ nằm xuống nhớ lại chuyện ban nãy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy từ lúc đến đây, cô ghét mình bị đứng trong đám đông, ghét nghe âm thanh ồn ào, ghét cả tiếng cãi vã của người khác.
Những điều này làm cô bất giác nhớ về quá khứ, làm cô vùng vẫy không thể thoát khỏi hồi ức.
Đã ba năm trôi qua, cô tưởng chuyến đến đây, nơi trời xanh biển lớn vây quanh, được biển cả ôm lấy mình.
Bất luận là cô cố gắng không nhớ về chuyện cũ nữa, nhưng khi màn đêm buông xuống cô vẫn ngồi bên bờ biển, nghe tiếng sóng vỗ, nghe tiếng đại dương mênh mông này. Trước đại hải bao la, ký ức xưa lại hiện ngay trước mắt, quanh quẩn trong lòng cô, không có cách nào trốn thoát.