BIỆT CHI ĐẦU

Hắn có lẽ không nghĩ tới ta không thèm để ý đến mình, trong lúc nhất thời có chút mê man, đứng tại chỗ không biết nên đi hay ở.

“A Ánh.”

Hắn gọi ta hai tiếng, cũng không biết có phải do gió phương bắc quá dữ dội hay không, lại có thể khiến cho âm thanh của hắn ấm áp lạ thường, nhiều hơn vài phần hồn nhiên của thiếu niên không màng thế sự.

Ta thở dài một hơi, lấy từ tay của Nhược Tuyết một bát canh gừng, tự mình đưa cho Hoàng đế.

Hắn thấy ta nghiêm mặt, vội vã hai ba ngụm đã uống hết canh gừng. Hơi nóng của canh gừng phả vào mặt hắn, có vài phần mông lung mỹ cảm.

“Nha đầu…”

Ta trừng hắn một cái, vừa chuẩn bị rời đi đã bị hắn kéo vào trong ngực.

“Nha đầu có phải hay không tức giận với Trẫm rồi?”

Ta tựa đầu chôn trong ngực hắn, Long Tiên hương xộc vào trong mũi có chút dễ ngửi.

“Tư thế của Bệ hạ trước khi xoay người rời đi rất tiêu sái, Thần thiếp cũng muốn biết tư thế của mình có tiêu sái như vậy hay không.”

“Ánh Nhi tức giận với Trẫm rồi, vậy Trẫm đáp ứng Ánh Nhi, lần sau nhất định không để nàng một mình nữa.”

Hắn đem ta ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng nỉ non –  “Sẽ không để A Ánh một mình nữa, cả đời này cũng không.”



Ngày hôm sau ta từ trong ngực Hoàng đế tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy hắn nhìn ta cười.

“Tỉnh rồi?”

Ta cũng không trả lời, ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ tiếp, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười.

Mở mắt lần nữa, chỉ thấy bên môi hắn lộ ra ý cười nhẹ, cũng không biết có phải là ảo giác của ta hay không, trong ánh mắt hắn thế nhưng lại có vài phần sủng nịch, tựa như Hoài Vương nhìn Vương Diên năm đó.

“Ngắm Trẫm đến ngây ngốc rồi?”

Ta dùng tay vuốt mắt, đuôi lông mày cong nhẹ, cười nói: “Hoàng thượng ngày thường anh tuấn như vậy, lại không cho người khác nhìn, đây là đạo lý gì vậy?”

Nói xong, ta dịch về phía hắn, ngón tay vẽ lại đường nét giữa hai hàng lông mày, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.

“Người sinh ra đã mắt phượng mày ngài, A Ánh lúc nào cũng hổ thẹn, hổ thẹn bởi vì làm nữ nhân của người mà dung mạo còn có phần thua kém.”

Hắn xoay người chế trụ ta, một bàn tay đã có thể đem hai tay ta áp lên đỉnh đầu, tay kia thì ác ý từ cổ ta một đường đi xuống.

“Lời này của A Ánh, là đang ngại Trẫm không đủ khí khái nam tử hán à? Hay là nàng cảm thấy Trẫm không được? Hửm?”

Người này xưa nay vốn là kẻ xấu xa, có lúc thích nói chuyện kéo dài ngữ điệu làm cho người khác thót tim, có lúc đuôi lông mày nhẹ nhàng hướng lên lại mang vẻ ngoài khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

Lời còn chưa kịp nói ra thì hắn đã hành động.

Hồng trướng lay động, căn phòng trở nên nóng bỏng, gió lạnh lúc trước cũng trở nên ấm áp.

Hắn gọi tên của ta, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán, sau đó ôm ta nói: “Nha đầu, Trẫm muốn có hài tử.”

Ta thật sự không biết hắn rốt cuộc có ý gì, cái gì mà hắn muốn có hài tử, hài tử của hắn còn chê ít sao? Hoàng hậu có Nhị, Tam công chúa, Tứ Hoàng Tử; Hiền phi có Đại hoàng tử, Quân Chiêu Nghi có Ngũ công chúa, Lục hoàng tử.

Hiện tại, bộ dạng này nào có giống như hắn thiếu hài tử. Nhưng khi đó ta không hề biết, hắn nói muốn có hài tử, là muốn có cùng với ta.

Ta cũng không nghĩ sẽ sinh cho hắn hài tử, nhất là với bậc đế vương vô tình. Ta không muốn sau này hài tử phải đề phòng huynh muội thân thiết của mình.

Năm đó ta nhìn thấy hắn tranh đấu với huynh muội, chưa bao giờ nghĩ huynh đệ tỷ muội cũng có thể đến nông nỗi này, trước mặt thân thiết gọi nhau huynh muội, sau lưng chỉ hận không thể khiến đối phương mau chóng biến mất, đôi bên đều không có nửa phần tình cảm.

Hắn thấy ta không nói gì, giống như nhìn ra băn khoăn của ta, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“A Ánh, chuyện năm đó sẽ không xảy ra với hài tử của chúng ta đâu.”

Lời này của Hoàng đế làm cho ta có chút ngạc nhiên, hắn vì cớ gì lại hứa với ta như vậy? Ta đối với hắn, bất quá chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.

Mà hiện giờ, ta muốn sinh cho hắn hài tử cũng không được, bởi vì thời khắc quyết định vào cung, ta đã tự tay chặt đứt duyên phận con cái cả đời của mình rồi.



Hiện giờ đã là mùa thu, cây cỏ đều đã héo tàn, cảnh sắc tiêu điều, gió lớn cuộn cát vàng đầy trời trước đồng ruộng mênh mông.

Mặt trời chói chang cô độc trên bầu trời xanh, khiến người ta cháy da cháy thịt.

Ta cưỡi hồng tông mã theo bên người Hoàng đế, đi cùng phía sau là Vũ Lâm quân.

Thật lâu sau có tiếng vó ngựa vang lên, một nhóm người phi nước đại bước ra từ bãi cát vàng.

Hoàng đế nói mang ta tới gặp bằng hữu, người dẫn đầu kia có lẽ là hắn, nếu đúng như ta dự đoán, người kia chính là quốc vương của Hi Quốc.

“Bạch huynh tới sớm quá.”

Hắn ta chế trụ móng ngựa, trước tiên cùng Hoàng đế chào hỏi sau đó nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy dò hỏi.

“Trẫm từ trước đến nay luôn là người đúng giờ.”

Nghe thấy lời của Hoàng đế, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hào sảng.

“Nam tử hán đại trượng phu, hà tất phải câu nệ khách sáo những thứ này.”

Hai người hàn huyên một lúc lâu mới nhớ đến ta ở bên cạnh, Hoàng đế liền giới thiệu.

“Chu huynh, Quý phi của Trẫm – A Ánh.”

Hắn dường như đã sớm đoán được – “Khó trách Quả nhân cảm thấy có vài phần quen mắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc