BIẾT VẬY SẼ KHÔNG LÀM TỔNG TÀI

Thật ra Lâm Dịch Tâm đại khái có thể hiểu được điểm làm Thẩm Kiều nổi điên.
Nghi ngờ gương mặt của Lâm Dịch Thâm chẳng khác nào đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của Tiểu Thẩm tổng.
Vào cái năm mà hai người gặp gỡ, Lâm Dịch Tâm là một trong những người của nhóm diễn viên quần chúng, một trăm tệ một ngày, nàng ăn mặc rách rưới diễn vai một lưu dân chen lấn trong đám quần chúng, và cũng vì đẹp cho nên mới được Thẩm Kiều kéo đi.
Lúc đó Thẩm Kiều còn nhỏ tuổi nên càng ngông cuồng, trừng mắt nhìn đạo diễn, không biết gì gọi là kiêng dè.
Cô kéo lấy cánh tay Lâm Dịch Tâm, chỉ vào mặt đạo diễn mà mắng: "Cái con mắt ông có nhìn rõ được mấu chốt không hả? Người thế này phải vào một vai tuyệt thế cmn mỹ nữ! Xinh đẹp thế này đi nhặt ve chai cho đẹp mắt thôi à??"
Tâm trạng lúc đó của Lâm Dịch Tâm cũng giống như bây giờ, có chút xấu hổ, lại có cảm giác vui vẻ khó kiềm chế được, con gái mà, sao lại không thích người khác khen mình xinh đẹp.
Chuyện Thẩm Kiều nghĩ nàng xinh đẹp từ trước đến nay đều luôn thẳng thắn, không tiếc điều gì. Lâm Dịch Tâm có lòng khuyên cô một câu, đó cũng chỉ là hình dung của người khác, nhưng trong bầu không khí giương cung bạt kiếm thế này, nếu nàng đi nói đỡ cho người khác thì chẳng khác nào lấy tay vả vào mặt Thẩm Kiều.
Dù sao cũng là sếp tổng của một công ty, cần phải có uy nghiêm.
Vì vậy Lâm Dịch Tâm không cử động, không mở miệng, rủ mắt nhập định, nghe hỏa khí trào dâng của Thẩm Kiều như pháo nổ bên tai, hết chuỗi pháo này đến chuỗi pháo khác.
Đầu tiên, bảo nhân viên đếm số nếp nhăn, không có đáp án, sau đó lại bảo nhân viên nói xem nàng già chỗ nào, nào dám nói.
Cuối cùng quay trở lại năng lực nghiệp vụ, dạy dỗ cô là ngay cả một diễn viên xinh đẹp như thế mà báo cáo quy hoạch cũng không viết được, đi làm quản lý nghệ sĩ làm gì.
Cũng không khó hiểu khi ở sau lưng đã người thập thò nhìn lén.
Lâm Dịch Tâm khom lưng cúi chào Thẩm Kiều nói: "Thẩm tổng, bên kia tôi còn cuộc họp."
"Đi đi đi đi." Thẩm Kiều phất phất tay, mắng người đến tức điên, nhìn cũng không nhìn đến nàng.
Lâm Dịch Tâm thở phào, bước nhanh rời đi.
Lần nữa quay về phòng hợp, cà phê của mọi người ở trên bàn đã đổi hết một lượt.
Lâm Dịch Tâm im lặng ngồi xuống, nét mặt điềm tĩnh, không chủ động nói chuyện, nhưng nếu có người nào nhắc đến nàng, nàng sẽ ngẩng đầu tươi cười với họ.
Cuối cùng người phụ trách hợp đồng bên kia của đạo diễn Khương cũng đến, là một người đàn ông trung niên họ Trương có nét mặt rất hiền hòa, khi cười rộ lên nhìn giống như Phật Di Lặc.
Những khoản khác trong hợp đồng đều rất bình thường, chỉ có hai điều làm cho Trần Tiêu phải thắc mắc.
Thứ nhất, trong hợp đồng yêu cầu, trước khi dự án phim điện ảnh khởi chiếu, diễn viên và công ty quản lý của diễn viên phải giữ bí mật hoàn toàn về nội dung, không được để lộ bất kỳ chi tiết nào. Nếu không sẽ hủy bỏ hợp đồng và yêu cầu bồi thường.
Thứ hai, khi diễn viên nhập đoàn sẽ không được ra ngoài, không được tiếp nhận bất kì thông cáo nào, thời gian quay phim sẽ từ 3 đến 6 tháng, không có thời gian đóng máy cụ thể.
Thật ra về điều thứ nhất đối với phong cách của Khương Chí không có gì là khó hiểu, mỗi lần trước khi điện ảnh khởi chiếu đều phong tỏa rất kín kẽ, điểm này Trần Tiêu có thể hiểu được.
Nhưng còn điều thứ hai, giống như đang bắt Lâm Dịch Tâm tới trước cửa ngục giam, lỡ như không nay có tình huống gì xảy ra, công ty nhất định sẽ không thể kịp thời hỗ trợ.
Hơn nữa, không xác định cụ thể thời gian đóng máy thì sẽ không cách nào sắp xếp công tác tiếp theo, nếu như bị trì hoãn lại, mọi công sức cố gắng sẽ như đổ sông đổ biển.
Có thể tham gia vào điện ảnh của đạo diễn Khương, đương nhiên là mội cơ hội trời ban nhưng đồng thời cũng là một mạo hiểm.
Trần Tiêu liếc nhìn Lâm Dịch Tâm, nét mặt Lâm Dịch Tâm bình tĩnh, tựa như đối với những điều khoản này không có dị nghị nào khác.
Lâm Dịch Tâm lúc nào cũng như thế, vô cùng nhu thuận, từ khi ký hợp đồng với Thịnh Thế đến nay, chưa từng khiến Trần Tiêu gặp một chút phiền phức, thậm chí ngay cả một câu oán trách cũng chưa từng nói ra.
Tâm trạng và trạng thái công việc luôn luôn ổn định, cũng làm cho Trần Tiêu thường xuyên quên mất mình còn đang dẫn dắt một nghệ sĩ như thế.
Nhưng thật lòng mà nói, Trần Tiêu thích Lâm Dịch Tâm và đồng thời cũng rất thưởng thức nàng.
Vì vậy cô hỏi: "Nói cách khác, phim điện ảnh chưa xác định rõ sẽ quay trong bao lâu, nghệ sĩ của chúng tôi sẽ không có bất kì tuyên truyền hay sẽ được hấp thụ ánh sáng?"
Ông Trương gật đầu: "Đúng."
Trần Tiêu nở nụ cười, tiếp tục hỏi: "Sau khi kết thúc quay thì sao, về phía nhà làm phim có sắp xếp tuyên truyền hay không?"
Ông Trương tiếp tục gật đầu: "Điều đó là đương nhiên."
"Nghệ sĩ chúng tôi vào vai nữ chính của phim, sẽ được tham gia các show liên quan hoặc tham dự bất kì hoạt động điện ảnh cần diễn viên tham gia đúng chứ?"
Trần Tiêu nhìn ông Trương, muốn có được một câu trả lời rõ ràng.
Điện ảnh nhất định sẽ nhận, nhưng nếu phải chịu sự mạo hiểm cao thì lợi ích tương quan phải tối ưu hóa.|
Điện ảnh của đạo diễn Khương, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nhất định sẽ tham dự liên hoan phim quốc tế, với vị thế hiện tại của Lâm Dịch Tâm đương nhiên chưa đủ tư cách để đi theo đạo diễn Khương, nhưng dưới vai trò là diễn viên chính của phim, vậy thì hoàn toàn đủ tư cách.
Lâm Dịch Tâm nhìn cô, Trần Tiêu cười cười với nàng, ý bảo nàng yên tâm.
Ông Trương cũng cười rộ lên, ông ấy nói: "Chuyện này là đương nhiên, nếu như Dịch Tâm có thời gian sắp xếp."
Trần Tiêu nhướng mày, đứng lên bắt tay với ông Trương: "Chúc Khương đạo quay phim thuận lợi."
Sau khi kết thúc họp, Lâm Dịch Tâm cẩn thận lấy hợp đồng, chờ mọi người bàn tán xong, nàng đi đến bên cạnh Trần Tiêu, nói: "Trần tỷ, cảm ơn."
"Không cần phải cảm ơn, đây là chuyện chị nên làm." Trần Tiêu nghiêng đầu, nghịch ngợm cười.
Lâm Dịch Tâm cảm thấy yên tâm sau một hồi căng thẳng: "Vậy còn chuyện..."
"Em cứ nói." Trần Tiêu rất sảng khoái.
"Sắp tới không phải còn có một bộ tháng hai này là quay sao." Lâm Dịch Tâm ngượng ngùng.
Trần Tiêu là người đại diện có tiếng, trong tay có vài nghệ sĩ tuyến đầu, Lâm Dịch Tâm hiểu cho cô, biết những hạng mục nhỏ của mình ngày thường Trần Tiêu không để ý nhiều, có thể ngay cả tên cũng không rõ, chỉ là nhờ những đồng nghiệp từ bộ phận điện ảnh và truyền hình nhận giúp, cô chỉ cần ký tên lên mà thôi.
Thời gian nhập đoàn bị trùng, trước đó Lâm Dịch Tâm không đề cập việc này là vì không muốn bị thất bại ở chỗ Khương Chí.
Mặc dù, với người bình thường sẽ biết bản thân phải lựa chọn thế nào, nhưng Lâm Dịch Tâm lại là người cực kỳ ích kỉ, nàng vì mình mà chọn một lựa chọn đầy mạo hiểm.
Trần Tiêu dừng lại, sau đó vỗ vỗ lên vai nàng: "Không sao, cứ để cho bộ phận điện ảnh và truyền hình giải quyết, em hiện giờ phải chuẩn bị thật kỹ, hoàn thành thật tốt bộ điện ảnh của Khương đạo. Không nên phụ sự kỳ vọng của ông ấy đối với em."
"Được, em sẽ cố gắng hết sức." Lâm Dịch Tâm cười nói.
Tiễn Lâm Dịch Tâm vào thang máy, Trần Tiêu xoay người trở lại văn phòng của mình.
Cô bận rộn rất nhiều chuyện, trong đầu hầu như không phút giây nào thư thả, nhưng rất ít nghĩ cho Lâm Dịch Tâm.
Ngày hôm nay, đoạn đường từ phòng họp quay lại phòng làm việc, trong đầu cô đều chỉ dành cho Lâm Dịch Tâm, tỉ mỉ tính toán xem hợp đồng đã ký suốt hai năm qua, tài nguyên mà cô phân phối cho Lâm Dịch Tâm và ích lợi mà Lâm Dịch Tâm đem đến cho công ty.
Nói thật thì, cô nương này có hơi bị thua thiệt.
Trần Tiêu ôm lấy hổ thẹn mở cửa phòng làm việc của mình, trong lòng suy nghĩ lên kế hoạch sửa đổi cho Lâm Dịch Tâm, lúc ngẩng đầu thì thấy một người đang ngồi trên sofa.
Ngay ở giữa, hai chân bắt chéo, váy liền màu đỏ kiểu Pháp, diễm lệ và kiêu ngạo.
Trần Tiêu càng sợ hãi hơn, nhanh tay đóng cửa, hỏi: "Thẩm tổng, sao em lại ở chỗ của tôi?"
Thẩm Kiều trên người như bốc lửa, mặt thì như hàn băng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Xem ra sau này tôi phải đến Thịnh Thế nhiều hơn rồi, nếu không một đám người nhìn thấy sếp lại y như là thấy quỷ."
Trần Tiêu buồn cười: "Ai chọc em rồi."
Thẩm Kiều liếc cô: "Ai dám chọc tôi?"
"Được rồi." Trần Tiêu giơ hai tay đầu hàng, "Tôi đổi một vấn đề, sếp, ngài tìm tôi có chuyện gì?"
Thẩm Kiều vào thẳng chủ đề: "Nói với chị chuyện của Lâm Dịch Tâm."
Có đôi khi số phận chính là như vậy, khi một người không xuất hiện trong tầm mắt của bạn, cho dù người đó với bạn có một mối liên hệ không dứt bỏ được thì cũng bị xem nhẹ như không khí ở xung quanh.
Cho đến một ngày bầu không khí ấy thay đổi, bất kể trở nên thơm tho hay khó ngửi, lúc đó toàn bộ thế giới đều nhập tràn trong một mùi hương, vào mọi lúc nhắc nhở bạn về sự tồn tại của họ.
Lâm Dịch Tâm là như thế, giống như một kẻ đột nhiên đâm vào tường lớn, gây nên sự chú ý cho mọi người.
"Nói về phương diện nào?" Trần Tiêu ngồi xuống, suy nghĩ vẫn chưa thông.
"Đương nhiên là công việc." Thẩm Kiều nói.
"À, việc này tôi cũng đang muốn nói một chút với em." Trần Tiêu đứng lên, gọi điện thoại, "Nói Tiểu Trương mang tài liệu đến cho tôi."
Trong tập tài liệu là thống kê tài nguyên và những gì Lâm Dịch Tâm nhận được từ sau khi kí hợp đồng với Thịnh Thế.
So với những người khác mà nói, thật sự không thể nói là nhiều. Cơ bản nàng không có các hoạt động thương nghiệp và đại ngôn, trong hai năm, tất cả đều là đổi từ đoàn phim này sang đoàn phim khác.
Hai người xem xong rất nhanh, Thẩm Kiều ném tập tài liệu đi, hỏi: "Đây là chị những gì chị nhận cho Lâm Dịch Tâm?"
Trần Tiêu hít sâu một hơi: "Đúng."
"Là tôi mang cô ấy vào." Thẩm Kiều nhìn Trần Tiêu chằm chằm, "Tôi đem cô ấy giao cho chị, là tôi tin tưởng chị. Tại sao chị lại đối với cô ấy như vậy?"
"Tôi..." Trần tiêu nhìn cô, nhất thời bị nghẹn lời, "Có thể giữa chúng ta có gì đó hiểu lầm."
"Có gì hiểu lầm?"
"Tôi tưởng là em..." Trần Tiêu ngập ngừng, "Chỉ chơi đùa một lúc thôi."
Sắc mặt Thẩm Kiều không thể dùng từ xấu để hình dung ra.
Chơi đùa một lúc, tất cả mọi người ai cũng nghĩ là cô chỉ chơi đùa một lúc.
Điểm chết người chính là, Thẩm Kiều nhớ lại toàn bộ thời gian giữa cô và Lâm Dịch Tâm, đương nhiên không tìm được chứng cứ để phản bác lại bốn chữ này.
Tiểu Thẩm tổng thích vui chơi, mọi người ai cũng biết.
Thẩm Kiều chưa bao giờ nghĩ thích vui chơi là một khuyết điểm, trong cuộc sống ai chẳng muốn có được vui vẻ, không có gì quan trọng bằng bản thân vui vẻ.
Vì vậy cô nghĩ Lâm Dịch Tâm đẹp, nên giúp đỡ nàng.
Lâm Dịch Tâm đưa ra điều kiện trao đổi, thổ khí như lan, Thẩm Kiều chìm đắm trong lòng mỹ nhân, vui vẻ đón nhận.
Hai năm sau đó, khi hai người tình cờ ở cùng một thành phố, chị hẹn em hoặc em hẹn chị, trong ngôi biệt thự, bên trong khách sạn, ở cạnh bờ biển, không cần nhiều lời, chỉ cần làm.
Thẩm Kiều thích cảm giác dây dưa với Lâm Dịch Tâm, vô cùng nhuần nhuyễn, say sưa vui thích.
Cho đến giờ, cô chưa từng nghĩ về quá khứ hay cân nhắc cho tương lai, cứ như thế, Lâm Dịch Tâm lạnh lùng nhưng cũng như lửa nóng, cho đến giờ chưa từng làm cô thấy phiền chán.
Mãi đến khi Lâm Dịch Tâm nói kết thúc quan hệ.
Thậm chí Thẩm Kiều không thể tìm được một từ nào thích hợp để định nghĩa ra mối quan hệ giữa cô và Lâm Dịch Tâm.
Kim chủ và người được bao nuôi? Làm gì có vị kim chủ nào lại để cho tiểu tình nhân của mình chịu thiệt thòi đến thế này, rõ ràng có nhan sắc, có thực lực nhưng ngay cả một vai nghiêm túc cũng chưa từng được nhận.
Thẩm Kiều không thể nào chấp nhận nổi sự thật trước mắt này, tựa như sai lầm của năm xưa, đột nhiên một ngày nó hiện ra trước mắt bạn, khiến bạn bối rối không biết phải làm gì.
Trần Tiêu thấy cô không nói chuyện, nên đem suy nghĩ của mình nói ra rõ ràng: "Em muốn giữ Lâm Dịch Tâm lại bên mình, thì cô ấy sẽ không thể rạng danh."
Thẩm Kiều hỏi nàng: "Tại sao chị ấy lại không nói?"
Trần Tiêu ngẩn người: "Sao?"
"Chị ấy tại sao lại không nói." Thẩm Kiều lần nữa lập lại, giọng nói nghẹn đến khó chịu, "Chị ấy vì sao lại không nói, cái gì cũng không đòi hỏi với tôi. Người khác khi đòi hỏi, khóc lóc, cầu xin,...Nhưng chị ấy cái gì cũng không nói, chị ấy không nói, làm sao tôi biết được chị ấy muốn gì."
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, sau một lúc lâu, Trần Tiêu lắc đầu nói: "Tôi không biết."
Thẩm Kiều đứng lên: "Không giữ lại nữa."
Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, Thẩm Kiều nghiêm túc nói: "Tôi không giữ chị ấy lại, sau này, chị cứ cho chị ấy tài nguyên tốt nhất."
o00o

Bình luận

Truyện đang đọc