BÌNH AN TRỌNG SINH

Điện thoại di động truyền đến âm thanh tắt máy tút tút, Bình An cười khổ một tiếng, cô có cảm giác hình như Ôn Triệu Dung còn có lời gì đó chưa nói ra. Ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu, cô đã thả lại điện thoại di động vào trong túi, đẩy cửa kiếng vào KTV. Đang muốn đi tới tiếp tân hỏi xem các bạn cô vào phòng số mấy thì cửa kiếng lại một lần nữa bị đẩy ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Người này mặc áo jean xanh bạc màu, bên trong là áo len cao cổ màu đen thoải mái, quần da màu đen, thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa lãng tử, hết sức phù hợp với mode thời thượng của giới trẻ. Người này nếu không phải là Khâu Thiếu Triết đang đắc chí làm mưa làm gió trong trường học thì còn ai vào đây?

“Bình An.” Khâu Thiếu Triết đẩy cửa vào liền gặp được gương mặt xinh đẹp trong sáng thì mắt sáng rực lên.

“Sao anh lại ở đây?” Bình An nhíu mày nhìn anh một cái, rồi xoay người đặt câu hỏi với tiếp tân.

Khâu Thiếu Triết đi tới cạnh Bình An, cười hì hì nói, “Hôm nay thấy tâm tình tốt nên tới đây, đương nhiên là để hát Karaoke uống rượu vui đùa rồi. Em đi cùng ai? Muốn đi với anh không?”

Bình An nhìn anh cười nhẹ, “Tôi đi với bạn, anh cứ chơi vui đi.”

“Aiz, em thiệt là, tóm lại có coi anh là bạn bè không mà sao cứ mỗi lần gặp anh đều có ý không vui vậy. Anh có làm gì chọc em mất hứng hả?” Khâu Thiếu Triết nhịn không được mở miệng oán trách, rõ ràng anh đối với cô rất tốt, không để người khác khi dễ cô, hôm nay còn thay cô trút giận, sao cô lúc nào cũng có vẻ đề phòng anh vậy?

Ánh mắt Bình An nhìn anh có chút phức tạp, đúng vậy, với hiểu biết hiện nay của cô về Khâu Thiếu Triết, mặc dù anh có tính ngông nghênh một chút nhưng bản chất không xấu, lại là người đầy nghĩa khí với bạn bè, kiểu gì cũng không thể tin được anh sẽ là người hãm hại cô trong tương lai...

“Anh làm cách nào vậy? Anh có bạn trong Hội Sinh viên hả?” Bình An không thể trả lời thẳng câu hỏi của anh, có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa thì cô mới có thể hoàn toàn yên tâm về anh.

“Có một anh em đang quậy chơi cho vui trong đó ấy mà.” Khâu Thiếu Triết cũng không để ý xem Bình An có trả lời câu hỏi của anh hay không, nhắc tới chuyện hôm nay làm tâm tình anh càng sảng khoái, vẻ mặt cười càng thêm đắc ý.

Bình An thật là dở khóc dở cười, “Người khác vào Hội Sinh viên là để rèn luyện bản thân, trong mắt anh lại thành quậy chơi cho vui à?”

“Không phải sao?” Khâu Thiếu Triết bổ sung, “Có một Hội trưởng như Đàm Tuyền, mấy người vào Hội Sinh viên chẳng lẽ còn có thể dốc lòng vì sự nghiệp chung hay sao?”

Bình An bị nghẹn một chút, “Thôi được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, chuyện hôm nay cám ơn anh, bạn tôi chờ tôi nãy giờ rồi, anh chơi vui vẻ nhé.”

Hôm nay là thứ bảy, tương đối nhiều người tới hát Karaoke mà phần lớn đều là sinh viên trong trường, Bình An cứ đứng ngay cửa nói chuyện với Khâu Thiếu Triết như vậy đã thu hút không ít người dòm ngó, cô đã đủ náo động quá rồi nên giờ không muốn thêm tin tức gì nữa.

“Ngày mai anh mời em ăn cơm nhé?” Khâu Thiếu Triết còn không chịu buông tha cô ngay.

Bình An nhíu nhíu mày, “Ngày mai tôi có việc, hôm khác đi.” Dừng một chút rồi nghiêm túc nói, “Khâu Thiếu Triết, chúng ta là bạn.”

Lần trước lúc ở bờ sông, cô cũng đã nói rõ ràng với anh rồi, cô tuyệt đối không có khả năng cùng một chỗ với anh, hy vọng anh còn nhớ rõ lời cô đã nói.

“Anh có nói chúng ta không phải là bạn đâu, chẳng lẽ em muốn có quan hệ khác à?” Khâu Thiếu Triết cười toe toét đến có chút vô lại.

Bình An nở nụ cười, chân mày đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra, “Chúng ta có quan hệ khác rồi đấy thôi, bạn học nhỉ.”

Nhìn cô mềm nhẹ cười khẽ, ánh mắt không tương xứng với số tuổi kia của cô dường như bình tĩnh và kiên định hơn nhiều so với các cô gái đồng trang lứa, Khâu Thiếu Triết cảm thấy một sự rung động khác thường trong lòng nhưng rồi lại bị bỏ qua rất nhanh, thất vọng ngửa mặt lên trời thở dài, “Xưa nay chưa bao giờ thật lòng theo đuổi một cô gái đến như vậy, thế mà lại bị cự tuyệt mới đau chứ.”

“Giỡn hoài, mấy bữa nữa rảnh sẽ mời anh ăn cơm. Đi nha.” Bình An đẩy anh ra, nếu cứ tiếp tục dằng dai với anh thì chắc chắn sẽ không còn thời gian đâu mà chơi.

Cho đến khi bóng dáng yểu điệu của cô biến mất khỏi tầm mắt, Khâu Thiếu Triết mới phục hồi tinh thần lại, sờ sờ lồng ngực mình một cách ngạc nhiên, thật là một cảm giác khó hiểu.

Ngày hôm sau, Bình An ăn sáng xong liền lái xe ra khỏi trường học, hôm nay cô có hẹn gặp Trình Vận.

Lúc đi trên đường vành đai thành phố G ngang qua một hành lang triển lãm tranh nghệ thuật, vừa đúng lúc cô ngừng lại chờ đèn đỏ thì vô tình phát hiện một bóng dáng quen thuộc, Lương Phàm đang sóng vai cùng một cô gái mặc áo khoác đỏ đi vào hành lang có vẽ tranh, thái độ hai người vô cùng thân mật, má kề má không biết đang nói cái gì.

Bình An khẽ cau mày, cô gái áo đỏ một tay kéo cánh tay Lương Phàm, thân hình có lồi có lõm như dựa hẳn vào người anh ta, nghiêng mặt nhìn Lương Phàm đầy quyến rũ ẩn tình. Thấy một cảnh như vậy, nếu nói giữa Lương Phàm và cô gái này là trong sạch liệu ai sẽ tin?

Vẻ mặt dịu dàng như nước của Lương Phàm khiến Bình An cảm thấy buồn nôn, người đàn ông này hoàn toàn không phải là chồng tốt của Trình Vận.

Đèn xanh sáng lên, xe sau bóp kèn nhắc nhở Bình An.

Bình An thu hồi tầm mắt, đạp chân ga, bỏ lại bóng dáng của Lương Phàm và cô gái áo đỏ phía sau.

Nếu Trình Vận biết Lương Phàm có tình cảm mập mờ với người phụ nữ khác thì chắc sẽ rất thương tâm. Không biết chị ấy có biết về sự tồn tại của cô gái áo đỏ này không nhỉ? Bình An ngẫm nghĩ đầy khó xử, lát nữa gặp Trình Vận, có nên nói với chị ấy tình cảnh mình nhìn thấy hay không?

Trình Vận là một phụ nữ đoan trang kín đáo, thế mà tình cảm của chị ấy đối với Lương Phàm lại được biểu hiện rõ ràng nồng đậm trong mắt đến như vậy, thật đúng là tình yêu sẽ làm cho một người phụ nữ trở nên mù quáng hèn mọn. Một tình cảm mãnh liệt đến thế mà bị phản bội, liệu có thể sẽ thiêu đốt bản thân chị ấy thành tro tàn luôn không? Bình An thật sự không xác định được, chỉ sợ Trình Vận sẽ không chịu nổi một kích thích lớn như vậy.

Bởi chìm vào trong những trăn trở này mà bất tri bất giác đã đến nhà Trình Vận, cô đưa xe vào bãi đậu, đi lên nhà Trình Vận.

“Chị Vận.” Sau khi nhấn chuông, thấy Trình Vận mặc đồ bộ ở nhà thoải mái ra mở cửa, Bình An ngọt ngào cười chào hỏi.

“Tưởng cuối tuần nên em sẽ ngủ dậy trễ, không ngờ em còn nhớ giờ mà rời giường.” Trình Vận mở cửa, mặt mang theo nụ cười cưng chiều.

Bình An đổi dép, thấy trong tủ giày còn có một đôi dép dành cho nam, ánh mắt khẽ trầm xuống, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như trước, “Giờ sao giống hồi trước được chị, em làm gì còn thời gian mà ngủ nướng nữa.”

“Cửa hàng độc quyền thế nào rồi?” Trình Vận xuống bếp bưng hai ly nước chanh ra rồi ngồi xuống sofa.

“Cũng không tệ lắm. Chị Vận, chuyện hôm qua em nói với chị, chị cảm thấy được không?” Bình An ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt mong chờ nhìn Trình Vận. Hôm qua sau khi họp xong, cô lập tức gọi điện thoại Trình Vận, lần này tiền tài trợ cho Hội Sinh viên cô cũng không muốn đi tìm công ty nào chi cho xa, cô định là cô sẽ lấy danh nghĩa LENKA tài trợ cho Hội Sinh viên, sau đó làm một chiến dịch quảng cáo công khai trước toàn trường, đối với cửa hàng độc quyền LENKA của cô mà nói, đây là cơ hội rất tốt.

Trình Vận mỉm cười liếc cô một cái, “Em nha, thật đúng là hiểu được việc nắm bắt cơ hội, sau này ai làm đối thủ của em phải cẩn thận vô cùng.” Dừng một chút rồi mới tiếp tục nói, “Hoạt động em nói chị đã cân nhắc rồi, đây đúng là một cơ hội tốt đấy. LENKA chủ yếu nhắm vào thị trường phụ nữ trẻ, học sinh sinh viên lại là nhóm khách hàng chi tiêu mạnh tay. Đâu, em trình bày một chút xem sẽ quảng cáo trong trường thế nào?”

Trường học là nơi có mạng lưới quan hệ rất rộng, đặc biệt là giữa nữ sinh với nhau thì có cái gì tốt cũng thích chia sẻ, không thể khinh thường kiểu truyền miệng một truyền mười này. Hôm qua Trình Vận nghe sơ lược kế hoạch của Bình An thì cũng đã cảm thấy hết sức đúng đắn, hôm nay kêu cô tới đây là muốn hỏi rõ thêm cho rõ ràng một số chi tiết.

Bình An nói, “Con gái đi mua đồ đều có tâm lý thích được tặng thêm cái này cái nọ, hơn nữa lại đặc biệt nâng niu mấy món đồ được tặng này, chúng ta có thể tặng một số cái nho nhỏ gì đó, sau này phối hợp với các hoạt động ưu đãi của công ty thì nhất định có thể khiến nhiều người biết đến LENKA hơn.”

“Em hy vọng công ty cung cấp cái gì để hỗ trợ? Nếu tài trợ về tiền thì sợ không xin được đâu, bởi đối với việc tuyên truyền LENKA công ty xem như đã làm hết mức rồi, vả lại bây giờ còn chưa thấy được lợi ích cụ thể, cho nên... chắc em hiểu.” Trình Vận nói.

Điều này cô đương nhiên hiểu, dù sao chương trình tuyên truyền cũng chỉ nằm trong phạm vi trường học của cô, xung quanh lại chỉ có một cửa hàng độc quyền duy nhất do cô mở, nếu Trình Vận thật sự tranh thủ xin tiền tài trợ dùm cô thì nhất định sẽ bị nói là làm việc thiên vị. Tuy nhiên, mấy chục ngàn tệ thì chính cô có thể bỏ tiền túi ra được, “Tiền tài trợ em sẽ tự nghĩ biện pháp, cái mà em hy vọng là công ty có thể cung cấp mẫu thử, để lúc em tiến hành hoạt động có cái để phân phát.”

Trình Vận gật đầu, “Cái này thì không thành vấn đề, công ty vốn có chuẩn bị sản phẩm thử, chừng nào thì em tiến hành?”

“Hai tuần lễ nữa ạ.” Còn có hai tuần lễ nữa là đến đại hội thể thao, đến lúc đó nhất định là sinh viên toàn trường sẽ tập trung tại sân vận động để quan sát các loại tranh tài, lợi dụng lúc này làm hoạt động là tốt nhất.

“Ừ, chị sẽ sắp xếp cho em.” Trình Vận cười nói.

Nói xong chuyện công, Bình An lại nghĩ tới hình ảnh chợt thấy trên đường kia, do dự liếc mắt nhìn Trình Vận một cái rồi chỉ dám nói vài chuyện linh tinh với chị ấy.

Thoáng cái mà đã đến giờ cơm trưa, Trình Vận định tự mình xuống bếp, “Hôm qua chị mua không ít đồ ăn, hôm nay làm đồ ăn Trung Quốc nhé.”

Có thể thấy được Trình Vận là người rất yêu không khí gia đình, chỉ có cô gái yêu gia đình mới trang trí được gian nhà của mình đầy vẻ ấm áp thân mật như vậy, hơn nữa chị ấy là người sáng mặt phòng khách giỏi giang phòng bếp, cô gái như vậy trên thế gian này thật sự hiếm có.

Thật sự không cam lòng khi thấy một Trình Vận như vậy mà lại bị Lương Phàm phụ lòng.

“Chị Vận, Lương Phàm chưa quay về đây với chị à?” Bình An nhịn không được mở miệng thắc mắc, đứng dựa cửa phòng bếp nhìn Trình Vận đang xào rau.

“Anh ấy về rồi nhưng đang đi với một người bạn, hình như là muốn mở triển lãm tranh, trễ một chút mới có thể đến gặp chị.” Trình Vận cười nói, ý cười ngọt ngào vì sắp gặp được tình nhân trên mặt chị không cách nào mà che dấu được.

“Vậy à? Bạn bè dạng gì, chị gặp lần nào chưa?” Bình An hỏi bâng quơ.

Trình Vận hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười nói, “Chị cũng không quen bạn bè anh ấy nhiều lắm, tại không ở chung một chỗ nên nhiều mối giao tế cũng không có giống nhau.”

“Chị Vận, làng giải trí phức tạp như thế, chị không sợ Lương Phàm làm chuyện gì có lỗi với chị sao?” Bình An nghe thấy trong giọng chị ấy có nỗi cô đơn nhè nhẹ, trong lòng tuy có chút khổ sở nhưng vẫn phải dùng giọng bỡn cợt mà gợi ý.

“Anh ấy...” Trình Vận đem dĩa rau cải đã xào xong bày lên mâm, trong mắt có một thoáng thất thần, “Chị chưa bao giờ dám yêu cầu anh ấy suốt đời suốt kiếp, hiện tại có thể ở bên cạnh anh ấy là chị đã thỏa mãn lắm rồi.”

Bình An nuốt xuống lời nói đã ra tới cửa miệng, cô biết tình cảm mà Trình Vận dành cho Lương Phàm, nhưng khi nghe chị ấy nói vậy vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng và cảm phục.

Phải yêu một người nhiều đến thế nào… mới trở thành nhát gan đến mức không dám cầu xin suốt đời suốt kiếp đây?

Bình luận

Truyện đang đọc