BÌNH GIẤM NHỎ

Con gái sau khi thất tình thường sẽ làm gì?

Đơn giản là đi dạo phố mua sắm, ăn uống thả cửa, khóc thật lớn một lần. Tạ Dư lại không giống vậy, sau khi bị ba đuổi ra khỏi công ty, cô liền lái xe trở về chung cư, dùng tốc độ nhanh nhất dọn hết đồ đạc của Hàn Lâm vào một cái thùng, sau đó gọi người đến vận chuyển đi.

Thi Nhiêu cả đường đi theo cô thì ngây ngốc, đứng trong phòng cả nửa ngày không nói được lời nào, trơ mắt nhìn người ta chuyển đồ đi.

"Chị nhanh đến vậy? Sự tình không còn đường nào cứu vãn sao?"

"Không có gì để cứu vãn cả, cô đói bụng không, chị muốn ăn gì đó."

"..." Lúc này mà chị còn có tâm trạng ăn uống sao?

Không chờ cô trả lời thì Tạ Dư đã cầm lấy túi xách trên sô pha, kéo cô em gái đi ra ngoài.

"Đi ăn thịt nướng, hôm nay nhiệt độ hạ xuống, ăn gì đó ấm áp chút."

Vốn dĩ ba giao cho cô nhiệm vụ đi cùng chị gái ra ngoài chơi, hiện tại lại thành chị gái mang cô đi, trong lòng Thi Nhiêu có chút tuyệt vọng không nói nên lời.

Mặc kệ về nhà hay là ăn cơm, Tạ Dư đều bình tĩnh một cách lạ lùng, ai cũng không thể nào phát hiện ra cô vừa cùng bạn trai cãi nhau long trời lở đất, còn nháo đến cả chia tay.

Cô im lặng không nhắc đến, Thi Nhiêu cũng không muốn động đến vết thương của cô, chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì, cùng cô ăn cơm rồi đi mua sắm.

Hàm Lâm không phải người đầu tiên nói Tạ Dư cứng nhắc, cũng chẳng thể là người cuối cùng, bản tính vốn sinh ra đã thế, nếu muốn thay đổi cũng phải từ từ.

Sợ buổi tối chị mình sẽ suy nghĩ nhiều, Thi Nhiêu mặt dày xách túi đến chung cư Tạ Dư, đuổi cũng không đi, giống như kẹo mạch nha.

"Chị mệt chưa? Nếu không chúng ta tâm sự chút đi."

Sau khi thay quần áo Thi Nhiêu đi đến gõ cửa phòng chị gái, lại nói tiếp thì cũng đã rất lâu rồi hai chị em không ngồi xuống trò chuyện cùng nhau, dù sao cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, không xa cách nhiều thì cũng có chút ít.

"Tâm sự cái gì?"

"Gì cũng được." Thấy cô không ngăn cản nên Thi Nhiêu đẩy cửa đi vào, khép cửa lại xong liền đến thẳng mép giường ngồi.

"Kỳ thật chị không cần như vậy, hiếu thắng dù nam hay nữ thì đều có chút bất lợi, cho dù chị có cứng rắn thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề, chị đừng làm bản thân mệt mỏi như vậy."

"Chị không thấy mệt."

Nhìn chị gái mạnh miệng như vậy, Thi Nhiêu bất đắc dĩ thở dài sau đó mở miệng: "Chị thôi "khẩu thị tâm phi"(*) đi, anh ta ở trong lòng chị không giống với những người khác."

(*) Ngoài miệng nói một đằng, trong lòng suy nghĩ một nẻo.

"Cô không biết gì cả, đừng nói hưu nói vượn."

Tạ Dư phiền lòng ném tài liệu lên giường, bưng ly nước trên đầu giường uống từng ngụm.

"Xác thật cái gì em cũng không biết, không biết hai người bắt đầu thế nào, không biết bình thường hai người ở chung thế nào. Nhưng điều em chắc chắn là anh ta đối với chị, không giống với bất kỳ ai cả."

"Lúc dì Đường trở về chị đã chịu không ít đả kích, nhưng cũng không về nhà tìm ấm áp, cũng không ra ngoài giải tỏa cùng bạn bè, mà là gọi điện thoại cho anh ta."

"Điều này cho thấy rằng, bộ dạng yếu đuối của chị chỉ một mình anh ta được thấy, chị chỉ tin tưởng một mình anh ta."

Nhìn cô gái uống một hơi hết ly nước, Thi Nhiêu thở dài: "Răng và môi còn có đánh nhau, chuyện cãi vã lúc yêu nhau vốn là một việc rất bình thường. Em và Khâu Thừa dù cãi nhau rất nhiều, nhưng cũng không đem hai chữ chia tay đặt trên miệng, nói nhiều sẽ làm phai nhạt tình cảm."

"Lần này không phải do tính tình của chị, mà là nghiêm túc muốn chia tay, sao ai cũng cho rằng chị nói đùa, chị là người thích đùa giỡn vậy sao?"

"..." Mặt Thi Nhiêu ngẩn ra, cảm giác mình chỉ đang đàn gảy tai trâu, cô cảm thấy có vẻ tìm Hàn Lâm nói chuyện sẽ có hiệu quả hơn nhiều.

"Vậy hiện tại trong lòng chị khó chịu không? Nếu muốn khóc thì cứ khóc, muốn mắng thì cứ mắng, không có người thì lấy gối đầu xả xả ra, đừng nghẹn ở trong lòng."

Nói xong cô bò đến cầm chiếc gối ở đầu giường: " Đây, tới đánh một trận đi, nói trước không được vả vào mặt, không được trực tiếp dùng tay, dùng gối thay thế nắm đấm, được chứ?"

Tạ Dư nhìn em gái đã nâng chiếc gối lên, sửng sốt một lát mới hiểu cô đang nói gì, không nói hai lời liền dùng gối đánh qua, thiếu chút nữa trúng đầu Thi Nhiêu.

Thi Nhiêu đương nhiên cũng không chịu thua, lập tức cầm gối đánh trả trở về, hai chị em người tới người lui, gối đầu cũng muốn nát tươm, cuối cùng mệt lã mà ngã vào giường.

"Chị làm móng tay em gãy rồi, hai ngày trước em mới làm đấy, chị đền cho em!"

Thi Nhiêu dựa vào mép giường, nhìn móng tay không thể thảm hơn của mình, trong lòng khóc lớn.

Đương nhiên Tạ Dư cũng không tốt hơn bao nhiêu, mái tóc dài đến eo như bị dính thứ gì, kéo mãi cũng không thể tách ra được.

"Cô còn dám nói, chị đây cảm thấy cổ như bị cô cào chảy máu rồi, diễn viên thì không cần phải làm việc gì, nên mới làm móng tay dài như vậy sao?"

"Chị thì biết cái gì, móng tay là một bộ bên ngoài, cũng góp phần vào hình tượng. Em làm để mừng tiệc năm mới, lúc này mới được mấy ngày đã bị chị làm hỏng rồi."

Nghe vậy Tạ Dư đưa tay sờ vết thương trên cổ, đau đến run cả người, không cần nói cũng biết xước da rồi.

Chỉ chơi gối đầu gì chứ, cái cô gái đanh đá này, con mẹ nó đau thật.

Hai chị em bất kể là bề ngoài, tính cách hay thậm chí là sở thích cũng chẳng có điểm gì giống nhau, duy nhất chỉ ở cái dáng ngủ là tương tự, đều là không thể nằm yên được.

Cho nên Thi Nhiêu chơi chán rồi thì đi đến phòng khách ở kế bên ngủ, cô cũng không dám ngủ trên giường Tạ Dư, kẻo bị đá bay xuống đất mất.

Sáng ngày hôm sau khi cô còn đang trong mộng thì nghe tiếng gõ cửa, híp mắt bò dậy chạy đến mở cửa thì thấy Tạ Dư đứng bên ngoài.

"Chị đi làm, khi nào cô đi nhớ khóa cửa kỹ càng, đóng hết cửa sổ."

Nói xong cô liền cầm áo khoác xoay người đi xuống lầu, Thi Nhiêu vẫn còn ngây người đứng ngay cửa, mãi đến khi nghe tiếng ầm đóng cửa lại mới giật mình.

"Đi, đi làm? Chị con mẹ nó đúng là người máy!"

*****

Sợ về nhà sẽ bị mẹ và bà truy hỏi, sau khi tỉnh ngủ Thi Nhiêu liền chạy đến nhà Khâu Thừa, cùng mẹ Khâu xử lý hoa lá trong lều, im lặng không nhắc gì đến chuyện của Tạ Dư, người lớn chẳng một ai dám đến hỏi đương sự cả, chỉ biết đem cô ra đỡ đạn thôi.

Buổi tối Khâu Thừa trở về, kéo cô vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc làm Thi Nhiêu không biết làm sao.

"Anh làm sao, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, không thích hợp đặt trên người của anh."

Mỗi lần anh đứng lên cô đều nổi da gà.

"Em nói gì thế, cái gì gọi là không thích hợp đặt trên người anh hả?"

"Muốn gì cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo nữa."

Nhìn mặt cô gái không có chút kiên nhẫn nào, Khâu Thừa giơ tay gõ gõ đầu cô.

"Chuyện của chị em đã cho anh một ít bài học, tương lai nếu chúng ta có cãi nhau thì đừng nhắc đến chia tay. Nếu không thể bình tĩnh nói chuyện thì cũng cố mà bình tĩnh, đừng đổ thêm dầu vào lửa."

Thi Nhiêu ngẩn người, không nghĩ đến anh kéo cô vào phòng để nói chuyện này.

"Anh yên tâm đi, chúng ta chẳng cãi nhau đâu, xem thử xem mấy năm qua cãi nhau được mấy lần."

"Hiện tại thì không nhưng ai biết trước được tương lai."

Trên thế gian này làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau, trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện phiền lòng, đâu thể lúc nào cũng kiểm soát được tâm trạng.

"Anh nói cũng rất có lý, được, em hứa với anh, sau này nếu em có náo loạn hơn đi nữa thì cũng sẽ không hành xử giống chị em. Đương nhiên, nếu anh phạm sai quy tắc, em sẽ không cãi nhau làm gì mà trực tiếp dùng hình xử trảm."

"..."

Khâu Thừa nhíu mày, không biết phải nói gì mà chọc chọc trán cô: "Sao anh cảm thấy cả ngày em đều mong anh sẽ phạm sai lầm nhỉ? Anh là người đàn ông không biết quản mình như vậy sao?"

"Ạch... Em tin anh, nhưng cũng muốn cảnh cáo trước, như vậy anh sẽ nắm rõ tình hình hơn."

"Ngụy biện, em chỉ muốn phạt anh thôi. Chị em hôm nay thế nào rồi?"

Nhắc đến Tạ Dư, gương mặt Thi Nhiêu không buồn nói, khóe môi giật giật.

"Đừng nhắc nữa, hôm nay người ta vẫn đi làm, không bị ảnh hưởng gì cả. Em còn nghi ngờ liệu có phải chị ấy chẳng có cảm giác gì với Hàn Lâm, tại sao lại có thể chia tay một cách dứt khoác như vậy, này giống như vứt một bãi rác hơn ấy."

Nói đến đây dường như cô nghĩ đến điều gì, im lặng nhìn Khâu Thừa.

"Hàn Lâm rốt cuộc có lai lịch thế nào?"

"Phú tam đại(*), ba mẹ cậu ta đều là người bình thường, nhưng ông ngoại thì tương đối có tiền, thời trẻ dựa vào việc đào đá quý mà làm giàu."

(*)nhà giàu truyền đến đời thứ ba

"Thật hay giả? Đào đá quý?"

"Anh lừa em làm gì? Lần trước cậu ta đã giới thiệu cho chúng ta hội quán cao cấp, người bình thường căn bản không vào được, trừ khi có sự lên tiếng của ông chủ."

Nghe thế thì Thi Nhiêu có chút mơ hồ: "Anh nói xem có phải khi bắt đầu anh ta đã không nói thật với chị em, nên chị ấy mới tức giận?"

"Chắc không đâu, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, chị em không thể nào không điều tra ra bối cảnh của cậu ta. Cô ấy là Tạ Dư đấy, trước khi muốn mua đồ gì đều phải tra ra nơi sản xuất của đồ đó."

"Anh nói thế cũng đúng, vậy rốt cuộc chị ấy đang giận dỗi cái gì, phiền chết mất, không có chút lý trí nào cả."

Nhìn cô khi nhắc tới hai người kia đã muốn nổi điên lên, Khâu Thừa vuốt vuốt đầu cô cho hạ hỏa.

"Đừng nghĩ nữa, hai người bọn họ đều là người trưởng thành, chuyện của họ để họ tự giải quyết đi. Khâu gia bên kia chắc sắp kết thúc rồi, mẹ của tên Khâu Thụy kia đã bỏ tiền ra mua cho tình nhân một căn nhà, thuận lợi cho việc gặp nhau lén lút của họ."

"Ôi mẹ ơi, lá gan của bà ta lớn như vậy, không sợ ông già phát hiện sao?"

"Ông ta vẫn luôn bận công việc, hơn nữa đang là người đàn ông ngu muội bị che mắt, làm gì lo lắng đến chuyện đó. Nhưng mà anh sẽ tìm cách để ông ta phát hiện."

"Ông ta trời sinh có tính đa nghi, chỉ cần mỗi ngày có người ám chỉ thì ông ta sẽ nghi ngờ Khâu Thụy không phải người của Khâu gia."

Nói đến đây anh dùng tay nâng cằm của Thi Nhiêu lên, nheo mắt nói: "Em không được quên chuyện lúc trước đã hứa với anh, sau khi giải quyết xong Khâu gia thì chúng ta lập tức kết hôn."

"..."

Cô vốn còn đang chờ Tạ Dư công khai trước, hiện tại nghe lời này liền cảm thấy có chút đau đầu, nhưng cũng không thể nói thật ra với anh.

"Anh yên tâm, trí nhớ của em không tệ đến vậy." Nhưng dù sao đây cũng là thời khắc mấu chốt, không thể nói mất trí nhớ là mất trí nhớ được.

"Vậy được, năm nay em còn muốn đi đóng phim không? Anh đoán rằng có lẽ trong nửa năm này thì chúng ta có thể kết hôn rồi, nếu muốn đóng phim thì em chờ đến sáu tháng cuối năm đi."

"..."

Đại ca à, anh đừng sắp xếp mọi kế hoạch hoàn mỹ vậy được không? Em còn đang muốn trì hoãn đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc