*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Tần Sâm gọi cô đang ngồi trên va li hành lý vất vả kéo khoá lên, một lúc sau mới nằm úp sấp trên giường cầm điện thoại lên nghe, “Em đang thu dọn hành lý, mai sẽ về.”
anh cười nhẹ một tiếng: “Ngày mai tới thẳng chỗ anh?”
Cảnh Tâm đổi tư thế, “không được, ngày mai em về nhà, đã lâu rồi em chưa về nhà, ba mẹ em gọi điện thúc giục em về đấy.”
Lúc này có người gõ cửa, Cảnh Tâm cầm điện thoại đi ra: “Có người gõ cửa, em qua nhìn một chút.”
Tần Sâm nhắc nhở cô: “Hỏi rõ ràng trước, đừng tuỳ tiện mở cửa cho người lạ.”
Cảnh Tâm a một tiếng, lấy điện thoại ra, nghe thấy tiếng của Chu Nghi Ninh, cô mở cửa ra: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Nghi Ninh cười vô cùng thần bí: “Tôi tổ chức một bàn mạt chược, cô có muốn đến xem không?”
Cảnh Tâm: “… cô lấy đâu ra bàn mạt chược?”
Chu Nghi Ninh: “Có tiền thì làm gì mà chẳng được.”
Được rồi, quả thật cái này đúng.
Tiền là đồ tốt, có tiền có thể bắt quỷ xay cối.
Cảnh Tâm hỏi: “Có những ai?”
Chu Nghi Ninh đếm: “Chị Chu Duy, phó đạo diễn, tôi, còn có Dư Viễn Hàng, hai thợ trang điểm đã ở đó, a đúng tồi, vừa rồi ở dưới lầu gặp thế thân Bành Huệ của cô, cô ấy mặc một bộ váy dài màu đen, nhìn từ đằng sau tôi còn tưởng là cô, nhận nhầm người liền thuận miệng hỏi một câu, cô ấy nóicũng đi qua, cô có đến không?”
Cảnh Tâm gật đầu: “cô cứ đi trước, một lát nữa tôi sẽ qua tìm cô.”
Chu Nghi Ninh nhìn thoáng thấy Cảnh Tâm vẫn đang nói chuyện điện thoại, làm một dấu OK.
Tối nay Tần Sâm về Tần gia, mẹ Tần đang chuẩn bị mở bàn mạt chược, những lời Chu Nghi Ninh nói anh đều nghe được.
anh dựa ban công, khoé miệng cong lên: “đi xem đi, bất quá đừng học Chu Nghi Ninh, phong cách chơi bài con bé không tốt.”
Cảnh Tâm nhịn không được nở nụ cười: “Chơi mạt chược còn có phong cách à.”
Tần Sâm không chút để ý ừ một tiếng, “Trở về anh dạy cho em.”
Cảnh Tâm cười cười: “Được.”
Hai người nói chuyện một lát sau đó mới cúp điện thoại, Cảnh Tâm đổi một cái váy bông thoải mái đi xuống lầu.
Mới vừa đi ra tới cửa, di động lại vang lên, lần này là một dãy số xa lạ, Cảnh Tâm nhìn vài giây liền nhận.
một thanh âm trầm thấp như đang kiềm chế truyền đến: “Cảnh tiểu thư, thế thân của cô đánh người, chuyện này có phải cô nên đến giải quyết mộtchút không?”
Trong lòng Cảnh Tâm lộp bộp một cái: “Kha Đằng?”
Cảnh Tâm nhìn về phái Kha Đằng đang ngồi trên ghế sô pha, lãnh đạm nói: “Kha tổng, có thể thả người không?”
Kha Đằng đứng lên, nhìn về phía cô: “Thả người có thể, bất quá….”
Cảnh Tâm cắt đứt lời nói của anh ta: “Kha tổng so đo với một diễn viên thế thân nho nhỏ, có phải quá hẹp hòi rồi hay không.”
Kha Đằng nở nụ cười, nhìn chằm chằm cô: “Tôi cũng không phải cố ý gây khó dễ cho cô ấy, Cảnh tiểu thư hiểu chứ.”
Cảnh Tâm cắn môi, “Vậy anh nói đi, cô ấy đánh ai? Chắc chắn không có khả năng là đánh bảo vệ của anh đi?”
Kha Đằng cười lạnh một tiếng: “cô hỏi cô ấy một chút, cô ấy đánh ai?”
Cảnh Tâm nhìn về phái Bành Huệ.
Bành Huệ nâng cằm, ấp a ấp úng nói: “Tôi… Tôi đánh anh ta….”
Cảnh Tâm vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Kha Đằng.
Lúc này mới phát hiện chỗ áo sơ mi ở bụng Kha Đằng có một vết bẩn màu đen, nhìn như là bị người ta đá cho một cước, bất quá một cước kia đá không chuẩn, không thì đã không ở bụng thế kia. Trong lòng cô muốn cười, trên mặt lại phải duy trì bình tĩnh: “Tôi nghĩ chắc chắn Bành Duệ cũng không vô duyên vô cớ mà đánh người đi? Chẳng lẽ Kha tổng mạo phạm cô ấy?”
Kha Đằng nở nụ cười: “Tôi không làm gì cô ấy, là cô ấy phản ứng quá khích thôi.”
Cảnh Tâm nhìn Bành Huệ một cái, Bành Huệ cúi đầu.
cô nghĩ một chút: “Nếu là như thế, vậy cũng có thể là chuyện hiểu lầm, Kha tổng thả người trước đi.”
Kha Đằng nhìn về phái bên kia, ý bảo bảo vệ buông tay.
Bành Huệ được tự do lập tức chạy đến bên cạnh Cảnh Tâm và Chu Nghi Ninh, Cảnh Tâm thấp giọng hỏi: “không có việc gì chứ?”
Bành Huệ lắc đầu, Chu Nghi Ninh híp mắt, “Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi về đi.”
Ba cô gái xoay người muốn đi, Dư Viễn Hàng đi theo phía sau.
Kha Đằng đứng ở phía sau, lạnh lùng nói: “Cứ như vậy?”
Bước chân của Cảnh Tâm cùng Chu Nghi Ninh dừng lại, Cảnh Tâm quay đầu cười cười: “Lần khác tôi sẽ đưa cho Kha tổng một phần lễ, bày tỏ lời xin lỗi.”
Kha Đằng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nở nụ cười: “Phần lễ thì miễn đi, Cảnh tiểu thư cùng tôi ăn cơm thì thế nào?”
Chu Nghi Ninh: “Mơ tưởng.”
Cảnh Tâm hé miệng cười cười: “Có thể.”
Từ trong phòng đi ra, Chu Nghi Ninh nhìn Dư Viễn Hàng: “Tốt lắm hông có chuyện gì, anh về trước đi, không một lúc nữa bọn họ sẽ tan cuộc đấy.”
Dư Viễn Hàng bắt đắc dĩ nhìn Chu Nghi Ninh, anh ta rốt cuộc đến làm gì?
Dư Viễn Hàng xoay người đi.
Lúc này mới trừng mắt nhìn Cảnh Tâm: “không phải cô thực sự sẽ đi bồi tên háo sắc đó ăn cơm chứ?”
Cảnh Tâm liếc mắt: “Lừa anh ta.”
Nếu không nói như vậy, sao có thể giải quyết chuyện này nhanh như vậy.
cô nhìn Bành Huệ: “Vừa rồi sao lại vậy? Sao cô lại đánh Kha Đằng?”
Bành Huệ nhỏ giọng giải thích một lần: “Mọi người không phải đang đánh mạt chược sao, tôi vốn muốn đi mua một chút đồ ăn vặt cùng đồ uống mang đến, kết quả lúc về nghe thấy phía sau có người gọi tôi, gọi tôi là Cảnh tiểu thư, tôi tưởng người của đoàn làm phim lại nhận nhầm người, quay đầu nói tôi không phải Cảnh Tâm, kết quả bị người ta tóm tay, kên kia tối đen, tôi nhìn không rõ. Theo thói quen…Vừa có người cầm tay tôi tôi muốn cho người đó một cú vật qua vai, kết quả người đó bất động, lại còn đùa giỡn, tôi tức quá liền giơ chân đá người, sau đó có hai người đàn ông giữ chặt tôi.”
Cảnh Tâm kinh ngạc vài giây, Chu Nghi Ninh cười ra tiếng: “Tói quen này của cô rất tốt! Sao cô không đá anh ta chổng ngược lên!”
Bành Huệ có chút ngượng ngùng cười cười: “Sức lực của anh ta lớn hơn tôi, phản ứng cũng nhanh, tôi đánh ngã không được.”
Cảnh Tâm hỏi: “Có phải cô muốn đá vào giữa đũng quần anh ta đúng không?”
Bành Huệ gật đầu: “Đúng, nhưng anh ta tránh được.”
thật đáng tiếc mà.
Chu Nghi Ninh nhìn Bành Huệ: “Đồ ăn vặt cùng đồ uống của cô đâu?”
Bành Huệ: “…. Đều ở bên kia.”
Chu Nghi Ninh: “Chúng ta lại đi mua một phần đi.”
Chờ mấy người đem đồ ăn cùng đồ uống mua về, bàn mạt chược đã tan.
Chu Nghi Ninh trừng mắt nhìn Dư Viễn Hàng: “anh làm gì mà mọi người về hết vậy?”
Dư Viễn Hàng: “cô đi lâu như vậy không về, mọi người đợi lâu không thấy liền đi về.”
Chu Nghi Ninh: “….”
Hôm sau, Cảnh Tâm quay về thành phố B, Chu Nghi Ninh cũng về cùng cô.
Tối hôm đó, Cảnh Tâm nhận được điện thoại của Tần Sâm, thanh âm của anh rất trầm: “Chuyện tối hôm qua sao lại không nói với anh?”
Cảnh Tâm: “…Nghi Ninh nói với anh?”
Tần Sâm cười lạnh: “Nếu con bé không nói, có phải em cũng không định nói cho anh biết đúng không?”
Cảnh Tâm vội vàng nói: “không phải, em tính lúc gặp anh rồi nói.”
Tần Sâm dựa vào thân xe, thở ra vài ngụm khói, cúi đầu búng tàn thuốc, “Vậy bây giờ em xuống lầu đi.”
Cảnh Tâm sửng sốt: “anh ở dưới lầu?”