BÌNH SINH HẢI

Phần 2: Chương 4+5+6

_______

4.

Xuống máy bay, đoàn người chúng tôi vào ở trong khách sạn.

Phòng khách sạn của Thẩm Liễm bên cạnh phòng tôi, Hà Kỳ ở đối diện với tôi, Nguyễn An An ở trong phòng tổng thống, không cùng tầng với chúng tôi.

Vừa đặt hành lý xong, Hà Kỳ cầm một cái USB kêu tôi sửa soạn lại tư liệu: “Bảy giờ sáng mai giao cho tôi.”

Hiển nhiên là muốn tôi làm việc thâu đêm suốt sáng.

Buổi tối tôi bận làm việc, Thẩm Liễm đến phòng tìm tôi, tôi không rảnh bận tâm tới cậu ấy, cậu ấy chờ một lát, nghe một cú điện thoại rồi rời đi, nói là có người bạn đã lâu không gặp ở gần đây, cậu ấy sang đó tìm bạn chơi.

Rạng sáng ba giờ, Hà Kỳ gửi cho tôi một đoạn clip Thẩm Liễm và Nguyễn An An ôm nhau vào nhà nghỉ, nhìn từ góc độ thì là quay lén, cả hai đều chỉ có bóng lưng.

“Nguyễn An An là con dâu được nhà họ Thẩm công nhận, em bỏ cuộc đi, Tiểu Nghi, ở chỗ anh, em vẫn còn cơ hội.” Còn gửi kèm một tin nhắn.

Ha ha, ở chỗ anh ta còn có cơ hội nào cơ? Anh ta cho rằng tôi còn để bụng tới anh ta à?

Sau khi xem đoạn clip này ba lần, tôi quyết định đi tắm rửa một cái để bình tĩnh lại, sau đó mới suy nghĩ nên xử lý như thế nào.

Tắm vòi sen khoảng chừng hai mươi phút, tôi mới dừng lại.

Thành công thuyết phục bản thân.

Thẩm Liễm và Nguyễn An An, hai người họ đến với nhau mới là chuyện hiển nhiên, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, còn có thể tăng cường hợp tác, cống hiến cho gia tộc. Chẳng qua phương thức không vinh quang gì cho cam, dù gì tôi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của cậu ấy, nói với tôi một tiếng thì chết được à?

Tôi có phải không đồng ý đâu.

Từ phòng tắm đi ra, vừa mặc quần áo xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Nhìn qua mắt mèo thấy người đứng ngoài cửa là Hà Kỳ, tôi không có ý định mở cửa, đứng cách một cánh cửa nói: “Đã khuya rồi, chúng ta vẫn nên kiêng dè một chút thì tốt hơn, anh có việc gì thì cứ đứng ngoài cửa mà nói.”

“Tiểu Nghi, chuyện năm đó anh vẫn không có cơ hội giải thích cặn kẽ với em, em mở cửa ra, chúng ta trò chuyện đàng hoàng được không?” Anh ta hạ giọng nói.

Mấy năm nay ít nhiều gì tôi cũng từng nghe nói, hồi học đại học Hà Kỳ có một anh bạn cùng phòng, hoàn cảnh gia đình cực kỳ khá giả, thường xuyên mặc hàng hiệu, chê Hà Kỳ quê mùa.

Mà con người Hà Kỳ, từ nhỏ đã có thành tích học tập nổi bật xuất sắc, lòng tự trọng được bảo vệ rất chu đáo, dần dà trở thành một kẻ nông cạn hám lợi. Khi đối mặt với Thẩm Tử Kỳ - con đường tắt ngắn nhất dẫn tới thành công, anh ta không thể giữ được điểm mấu chốt đạo đức.

Thực ra nếu anh ta chọn chia tay với tôi trước thì tôi sẽ không căm hận anh ta đến mức này.

“Hà Kỳ, anh đã thành công vào hào môn, tại sao còn muốn tiếp tục kiếm chuyện?” Tôi đứng sát cánh cửa hỏi, hơi bất đắc dĩ.

Hà Kỳ im lặng trong thoáng chốc: “Tiểu Nghi, mấy năm nay anh sống cũng không vui, rất nhiều năm trước Thẩm Tử Kỳ đã bao nuôi người đàn ông khác ở bên ngoài. Anh vẫn còn yêu em, anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh.”

Mối quan hệ gia đình của người giàu thật thú vị, tôi không nhịn được cười lạnh thành tiếng. Rốt cuộc là Hà Kỳ không thể quên tôi hay cho rằng làm vậy thì có thể giữ thăng bằng cho tâm lý dị dạng của anh ta?

Có điều ngẫm lại thì mấy người chúng tôi, có ai mà không ấp ủ những suy nghĩ xấu xa trong lòng chứ?

“Hà Kỳ, người trưởng thành tốt xấu tự chịu, anh tự xem lại bản thân đi.”

Tôi không có hứng thú tiếp tục trò chuyện với anh ta nữa, xoay người trở lại trước bàn máy tính tiếp tục làm việc.

Tốt xấu tự chịu cũng là nhắc nhở bản thân.

Hà Kỳ lại gõ cửa một lát, bỏ lại một câu đe dọa rồi mới rời đi: “Giang Tiểu Nghi, cô sẽ hối hận.”

5.

Buổi sáng sáu giờ ba mươi lăm phút, tôi sửa soạn lại tư liệu chỉnh tề, mang sang đưa cho Hà Kỳ.

Anh ta vừa chạy bộ buổi sáng trở về, tiếp nhận USB tùy ý ném lên bàn: “Giang Tiểu Nghi, cô còn một cơ hội cuối cùng.”

Tôi không hề nghĩ ngợi, vắt chân bỏ chạy ra ngoài.

Không biết mấy năm nay Hà Kỳ đã trải qua những gì mà tâm lý dị dạng thật sự, suy nghĩ không phải là người bình thường có thể hiểu nổi.

Lúc ra ngoài, tôi không cẩn thận đụng trúng lồng ngực đầy mùi rượu. Tôi bối rối rời đi, đối phương lại ôm eo tôi không chịu buông ra: “Chị, em mệt quá.”

Đúng rồi, bận việc cả đêm thì không mệt sao được.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng tôi chua chát, thong thả nhưng kiên định rời khỏi vòng tay của cậu ấy, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Chào buổi sáng, tôi đi nghỉ ngơi trước đã.”

Thẩm Liễm nhanh tay giữ chặt cổ tay của tôi: “Em đi cùng chị.”

Tôi lắc đầu, rặn ra một nụ cười vừa khách sáo vừa không mất lịch sự: “Không phù hợp.”

Thẩm Liễm không cam lòng buông tôi ra, con ngươi màu hổ phách hiện lên chút thẫn thờ: “Vậy thì chị nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn sáng.”

Xoay người đi mấy bước, nghi ngờ trong lòng tôi càng ngày càng lớn. Mùi thuốc lá mùi rượu trên người Thẩm Liễm nồng nặc cỡ này, rõ ràng là mới tan cuộc từ bàn nhậu.

Cơn buồn ngủ dâng lên, tôi mệt mỏi xoa trán, không tiếp tục lấn cấn nữa.

Cuộc đời của tôi, việc kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.

Người sẽ gặp hôm nay là khách hàng hợp tác lần đầu. Vì đơn hàng này, tôi đã phải chạy gãy chân, uống rượu đến mức dạ dày bị thương, tuyệt đối không được phép thất bại, nhất định phải ký hợp đồng mới được.

Ngủ hai tiếng, tôi rời giường rửa mặt trang điểm.

Vừa mở cửa, không ngờ Thẩm Liễm đang đứng bên ngoài, ôm ba cái bánh bao, một ly sữa đậu nành trong lòng để ủ ấm.

Cậu ấy cười rạng rỡ nhìn tôi, trong mắt còn có dấu vết say rượu: “Ăn xong rồi hẵng đi làm.”

Mặc dù không có khẩu vị, nhưng vì không thể lãng phí lương thực, tôi vẫn nhận lấy nhanh chóng ăn xong.

Chín giờ, khách hàng đến đúng giờ, sau khi hàn huyên khách sáo thì đi thẳng vào chủ đề. Hà Kỳ đứng bên cạnh màn chiếu chậm rãi phát biểu, khách hàng hài lòng gật gù.

Tôi ngồi trong góc nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại cướp việc của tôi, tự chạy lên trước.

Hơn nữa tư liệu hôm qua tôi làm, anh ta hoàn toàn không dùng tới.

Kìm nén nghi hoặc tiếp tục lắng nghe, ký ức bỗng trở lại cuộc thi biện luận thời đại học.

Hồi đó anh ta cũng như vậy, miệng lưỡi lưu loát, thần thái bình tĩnh, rõ ràng chỉ có một người lại như dẫn theo thiên quân vạn mã.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ta lướt qua người trước mặt, nhìn về phía tôi, khóe môi như nhếch lên.

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, không hề né tránh.

Mấy năm nay, điều khiến tôi buồn bã không phải là vì bị người khác làm tổn thương, bị người khác phản bội, mà là vì tôi không thể tin tưởng một người khác toàn tâm toàn ý được nữa.

Cuộc họp kết thúc, khách hàng rất hài lòng, thành công thỏa thuận hợp tác.

Buổi trưa Hà Kỳ mở tiệc chiêu đãi các khách hàng, chủ động đề nghị tôi hôm qua thức đêm vất vả, bảo tôi không cần đến dự.

Sự tốt bụng bất thình lình khiến tôi hơi bất an, nhưng tôi thực sự mệt mỏi, không muốn uống rượu nên cũng chiều ý anh ta.

Thấy tôi không đi, Thẩm Liễm cũng nhất quyết không chịu đi.

Hà Kỳ không còn cách nào khác, đành phải tiếp khách một mình.

Xem ra bữa tiệc này, phải uống không ít.

6.

Vừa về phòng không lâu, Nguyễn An An đột nhiên xông vào với đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu. Eye line của cô ta bị lem luốc trên mặt, quần áo nhăm nhúm, toàn thân tỏa ra mùi say rượu, trông hết sức chật vật.

“Thẩm Liễm, anh thật quá đáng!” Cô ta ném một xấp tiền mặt lên người Thẩm Liễm, giọng nói tràn ngập ác độc: “Ngủ xong rồi chạy, còn để lại một xấp tiền là có ý gì? Anh coi tôi là thứ gì? Có tin tôi mách chú Thẩm không hả?”

Tôi chọn một vị trí tốt nhất ngồi xuống xem kịch vui.

Thẩm Liễm sờ cằm, mím môi, ánh mắt tràn ra một chút thương hại: “Cô đang nổi điên gì vậy?”

Nguyễn An An ngây ngẩn trong chốc lát, do dự hỏi: “Đêm qua… anh vẫn ở đây ư?”

“Không phải, nhưng chắc chắn cũng không ở trong phòng của cô.” Thẩm Liễm không hề che giấu sự trào phúng trong giọng nói: “Cô muốn mách lẻo với chú Thẩm của cô kiểu gì? Nói cô ngủ nhầm người, còn bị người ta coi như gái thanh toán một khoản tiền?”

Sắc mặt Nguyễn An An nhất thời đỏ như gấc chín.

Tôi xoay lưng qua, lấy di động ra xem đoạn clip mà hôm qua Hà Kỳ gửi cho tôi.

Bóng lưng của người đàn ông nọ cũng cao gầy như Thẩm Liễm, quần áo cũng toàn là màu đen, không nhìn chính diện thì rất khó phân biệt.

Quá hí kịch hóa, tôi nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Thẩm Liễm, lại không đề phòng bị cậu ấy bắt quả tang.

Cậu ấy đi tới, một tay vòng quanh eo tôi: “Em thích sạch sẽ, có những chuyện sẽ chỉ làm với chị mà thôi.”

Nguyễn An An phát ra tiếng la hét sụp đổ: “Thẩm Liễm, tôi ghét anh, cả đời này tôi không muốn gả cho anh!”

Thẩm Liễm không để ý tới cô ta. Tôi hơi không đành lòng, nhưng lại không biết nên an ủi kiểu gì.

Ngày hôm sau trở về, Nguyễn An An không đi cùng chúng tôi, ngay cả Hà Kỳ cũng đổi vé máy bay, về trước một bước.

Lúc chờ máy bay, Thẩm Liễm nghe một cuộc điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tôi nghe thấy cậu ấy lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Ông cho rằng ông có thể thao túng cuộc đời của tôi hả? Tôi thích yêu ai thì yêu.”

Sau khi cúp máy, cậu ấy nhào vào lòng tôi, dụi mặt như một chú mèo con, mềm giọng làm nũng: “Cưng ơi, em muốn nghe chị nói lời tâm tình.”

“Chị thích em nhất.” Tôi hạ giọng nói.

Cậu ấy ngẩng đầu, khóe miệng trề xuống, tủi thân nhìn tôi: “Không đủ, nhìn em đây.”

Tôi cố nhịn cười gật đầu.

“Cưng ơi, chị biết chị khác tiên nữ ở điểm nào không?” Cậu ấy hỏi.

“Hửm? Chị không biết bay chăng?” Tôi đáp.

Cậu ấy khẽ híp mắt, lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

“Em bị chị cưa đổ, còn cô ấy thì không làm được, chị là cao thủ.”

Tôi bị cậu ấy chọc cười, tâm trạng u ám trở nên tốt hơn.

Về công ty, trong phòng lại không có một ai. Hỏi người phòng khác mới biết Hà Kỳ dẫn họ ra ngoài mở tiệc ăn mừng.

Tiệc ăn mừng tại sao lại không dẫn tôi đi cùng?

Một ý nghĩ chẳng lành hiện lên trong đầu, tôi luống cuống đăng nhập vào hệ thống nội bộ công ty kiểm tra, hợp đồng ký tên hôm qua thế mà lại bị tính vào danh nghĩa của một nhân viên tiêu thụ khác.

Hà Kỳ cố ý, chẳng trách anh ta lại lâm thời đưa ra yêu cầu muốn tôi đi cùng.

“Cưng…”

Tôi khó chịu ngắt lời Thẩm Liễm: “Hà Kỳ cướp đơn hàng của chị, em để chị bình tĩnh một chút.”

Cướp đơn khiến tôi cảm thấy phẫn nộ, nhưng bị Hà Kỳ gài bẫy một lần nữa càng khiến tôi cảm thấy sỉ nhục và châm chọc.

Thẩm Liễm khẽ mím môi, chần chờ nói: “Bên em có một người bạn, cậu ấy rất có hứng thú với sản phẩm của chúng ta. Hay là chị thử xem?”

Thẩm Liễm lấy tư liệu của công ty đối phương cho tôi xem. Nếu có thể ký hợp đồng với họ thì dư sức trở thành vua KPI.

“Chị sẽ lập tức đi chuẩn bị tài liệu, khi nào em có thể dẫn chị đi gặp cậu ấy?” Tôi kề sát vào Thẩm Liễm, thấp giọng hỏi, cứ như làm ăn trộm.

“Tối hôm đi công tác, người em đi gặp chính là cậu ấy, em uống rượu với cậu ấy đến mức sắp chết rồi.” Sự mảnh mai bất thình lình của Thẩm Liễm khiến tôi trở tay không kịp, đôi mắt nói đỏ là đỏ, trong lúc nhất thời tôi không thể phân biệt được thật hay giả: “Em đến nhà chị, chúng ta cùng nhau chuẩn bị tài liệu, sáng mai hai ta sẽ đi tìm cậu ấy.”

Trong phòng không có ai, tôi cũng không muốn mặt dày vội vàng tham dự tiệc ăn mừng của họ.

“Vâng, đến nhà chị.”

Mặt mày Thẩm Liễm thoáng chốc giãn ra, cứ như mưu kế thành công.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc