[BJYX] ABO CHI CƯỠNG CHẾ THỤ THAI



"Tức chết lão tử!!!!!" Kennard mắng một hơi dài, ném một đống đồ vật bên cạnh vào mặt Vương Nhất Bác.
"Vâng, vâng, đều là em không đúng, em không nên tự ý chủ trương, mọi chuyện đều đã xảy ra, anh, có thể bình tĩnh chút được không...!Ngẫm lại, cậu ấy là người em yêu, trong bụng còn mang thai hậu đại gia tộc Gavin chúng ta, nghĩ như vậy có phải dễ tiếp nhận hơn nhiều?"
"Dễ tiếp nhận cái đầu mày" Kennard nhiều lúc thật muốn đem cái tên đệ đệ t*ng trùng lên não liền quên sạch mọi thứ này làm thịt, ngay lúc này đây, hắn và Tiêu Chiến tâm tư cực kỳ đồng nhất.
Vương Nhất Bác cười ngây ngô một lúc, tiếp tục trấn an nói:" Được rồi mà, hai anh em chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, đừng vừa gặp liền đòi đánh đòi giết.

Nói chuyện nghiêm túc, anh sao đột nhiên lại quy phục Liên Bang, cái này thật ngoài dự kiến của em"
" Còn không phải vì cứu tên hỗn đản nhà ngươi" Kennard không có chút vui vẻ:" Mày bị Tiêu Chiến nhốt mấy ngày nay, có biết anh và tộc nhân lo lắng cho mày biết bao không? Anh để mày tiếp cận Tiêu Chiến nhận được tín nhiệm của y, mày hoàn thành nhiệm vụ như vậy đó hả????!!!!"
Vương Nhất Bác sờ sờ mũi:" Em cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy...không em là nói mọi chuyện khó khống chế như vậy"
" Là mày không khống chế được tính dục của mày"
" Người mình thích cả ngày lắc lư trước mặt, khống chế được tính dục mới là lạ á!!!" Vương Nhất Bác trợn trắng mắt, đối với chỉ trích của Kennard không cho là đúng.
" Mày còn nói lí!!!!"
Kế tiếp chính là một màn gia bạo của vị anh trai nào đó với vị em trai nào đó, đợi Kennard đánh xong, tực giận cũng trút ra hết, hơi sửa sang lại chút quần áo vì đánh đệ đệ lúc nãy mà nhăn nheo, cuối cùng mới ngồi xuống tiếp tục uống rượu:" Tiêu Chiến để anh đem mày về"
" Cái gì?!! Không có khả năng!!!" Cho dù bị ca ca đánh cùng mắng, Vương Nhất Bác cũng quen rồi, không có nửa phần kích động, nhưng lúc này nghe thiếu tướng muốn đuổi hắn đi, mặt đầy kích động không thể tin được.
"Có gì mà không có khả năng? Dựa vào cái dương v*t của mày mà y không thể thiếu mày à?! Mày cho rằng mày đem bụng y làm lớn thì y không thể thiếu mày?! Cũng ngây thơ quá rồi, cậu nhóc à"
"Chính là cậu ấy...Anh, anh biết mà, huyết thanh của chúng em dung hợp rồi, cậu ấy chỉ có thể động dục với em"
"Anh biết, nhưng y không biết" Kennard dùng đôi mắt xinh đẹp cho đệ đệ ngốc một cái liếc mắt:
"Hơn nữa cho dù mày đi nói với y, làm y cho rằng mày thiết kế y, không bằng để y tự phát hiện, chờ y chịu không nổi đau đớn của kì phát tình, phe phẩy mông tới cầu mày, không phải càng có cảm giác thành tựu à?"
"Không, em sẽ không đi." Thiếu tướng quang mông tới gặp hắn quả thật có sức hấp dẫn không sai, nhưng bản năng Vương Nhất Bác không muốn để Tiêu Chiến chịu chút thống khổ nào.

Huống chi cậu vẫn đang mang thai, nếu không có mình bên cạnh.
Trời ạ, hắn chỉ vừa nghĩ thôi đã thấy không thể sống tiếp.


Làm một Alpha có trách nhiệm, hắn tuyệt đối không để Tiêu Chiến và đứa bé tương lai đau khổ bất lực.

Hơn nữa, lấy tính cách Tiêu Chiến, trừ bỏ hắn ra, cậu sẽ không đi xin sự giúp đỡ từ bất cứ kẻ nào.
" Mày cam tâm ở chỗ này làm một tính nô? Cái tính cách vịt chết vẫn cứng mỏ của y có thể vài chục năm cũng không chịu khuất phục trước mày đâu!" Kennard vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
"Cái đó có sao đâu anh, thật sự.

Tuy rằng em nằm mơ cũng không nghĩ cậu ấy sẽ nói yêu em, nhưng cậu ấy không yêu có sao đâu? Em muốn mỗi ngày bảo vệ cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, bất kể thế nào cũng không rời đi" Ánh mắt Vương Nhất Bác kiên định lại chấp nhất.
" Cho dù y đuổi mày?"
Vương Nhất Bác nhún vai:" Hắc, cậu ấy không có bản lĩnh đuổi em đi, có điều anh, em cần chút tinh thần lực của anh, lần trước cậu ấy không hiểu tình huống, đem em hút khô, trong chốc lát không hồi phục lại được"
Kennard gật gật đầu:" Lại đây, Vương Nhất Bác"
Hai anh em cái trán nhẹ nhàng chạm vào nhau, tinh thần lực như một cỗ nước ấm xen lẫn nhau chảy qua lại huyệt thái dương của hai người, năm phút qua đi, hai người tách ra, sắc mặt Vương Nhất Bác tốt hơn rất nhiều, nhếch miệng cười cười:"Cảm ơn ca ca, em đỡ hơn rất nhiều rồi.
Không cần lo lắng cho em, anh yên tâm, em khôi phục lại bình thường, sẽ vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, cậu ấy đã có chút tín nhiệm em không phải sao? Bằng không cũng không dễ dàng cho chúng ta gặp mặt.

Anh với em từng là người cậu ấy hận nhất mà"
Kennard suy nghĩ một chút:" Cũng được, mày chỉ cần có chút đầu óc là được, anh có thể về trước.

Kết minh với Liên Bang chỉ là kế sách tạm thời của anh, trên thực tế anh không có khả năng thoả hiệp bất cứ cái gì với Liên Bang, trở về còn một đống việc phải xử lí, anh không có tinh lực phân tâm đi nghĩ chuyện của mày với tiểu tình nhân!!!"
"Đương nhiên, em sẽ tự mình xử lí tốt.

Có điều anh, anh cũng phải chú ý bản thân...!Tác dụng phụ của thuốc kia..."
Kennard trừng hắn:"Kia còn cần mày nói lời vô nghĩa"
Huynh đệ hai người nói chuyện một buổi trưa xem như có chút thành tựu mà Tiêu Chiến lại nhốt bản thân ở thư phòng, cưỡng ép bản thân không cần suy nghĩ tới động tĩnh của cách vách.
Mở ra một quyển nghiên cứu chiến thuật mới nhất của Liên Bang, cậu hi vọng mình có thể tập trung tinh thần gặm mấy nội dung tối nghĩa khó hiểu này.

Chương 1.

Diễn biến lịch sử chiến thuật Liên Bang.

Hỗn đản Vương Nhất Bác kia không biết nói gì với Kennard, không biết có đem chuyện xấu hổ của cậu nói cho Kennard? Thật không nên để bọn họ gặp mặt, có lẽ hai người đó đang sung sướng cười nhạo mình cũng không chừng.
Chương 2.

Loại hình chiến lược mới nhất của Liên Bang.

Có điều cho dù nói cũng không sao, dù sao Vương Nhất Bác cũng phải rời khỏi đây.

Kennard nhất định sẽ khuyên hắn đi, nếu cậu có đệ đệ, mà tinh thần lực của hắn nằm trong tay người khác, cậu sẽ dốc toàn lực khuyên nhủ đệ đệ rời đi.
Chương 3.

Khiêu chiến chuyển hình chiến lược Liên Bang.

Gia khoả Vương Nhất Bác kia chưa chắc nguyện ý rời đi, dù sao đùa giỡn mình đem lại cho hắn cảm giác thành tựu vậy mà.

Có điều hắn tốt nhất nên ngoan ngoãn mà lăn khỏi thế giới của mình, không cần tự tìm mất mặt, bởi vì cậu đã hao hết kiến nhẫn với hắn.

Sau này sẽ không một chút khoan dung với hắn nữa.
Chương 4.


Ảnh hưởng của vũ khí kiểu mới đối với chiến lược Liên Bang.

Vương Nhất Bác, hỗn đản Vương Nhất Bác, ác ma Vương Nhất Bác, hắn sao lại muốn xuất hiện trong thế giới của mình, vì cái gì mà làm cậu rối rắm như vậy? Bản thân sao lại vô dụng như vậy, ngay cả khống chế không được nghĩ tới hắn cũng làm không được, thật vô dụng mà!!!!!
Chương 5....! Không đọc nổi, Tiêu Chiến đem sách điện tử ném qua một bên, phẫn hận mà đập một cái lên bàn sách, giờ phút này cậu thậm chí không biết cảm giác cậu với Vương Nhất Bác là gì, hi vọng hắn cút, cút thật xa, nhưng lại hận bản thân không có biện pháp với hắn, chỉ có thể để hắn đi.
" Thân ái, đừng nhốt bản thân bên trong đó, đêm nay chúng tôi sẽ đi, ít nhất chúng ta cũng cùng nhau ăn bữa tối yên bình đi?"
Ngoài cửa vang lên âm thanh làm người ta chán ghét Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trong lòng thở một hơi, nhắc nhở bản thân bình tĩnh, cửa cũng không mở, trực tiếp nói vọng ra ngoài:"Tôi sẽ sắp xếp phi hạm, bữa tối có thể ăn ở biệt thự Tiêu gia, các người cứ tự nhiên, tôi không phụng bồi!"
"Khó mà làm được, em chẳng lẽ không nói với tôi câu tạm biệt à! Em yêu, mở cửa một chút được không? Em biết tôi ra quyết định này không dễ dàng chút nào.

Người phương Đông các em không phải có câu, một ngày phu thê trăm ngày tình nghĩa sao, loại tình nghĩa phu thê trân quý biết bao, chẳng lẽ em nhẫn tâm trơ mắt nhìn phần tình nghĩa đáng quí này mất đi ư?..."
Tiêu Chiến nắm chặt tay, tên ngu ngốc này, không biết dùng thành ngữ mà còn dùng loạn, ai cùng hắn trăm ngày tình nghĩa? Có điều mặc kệ hắn bên ngoài lung tung nói loạn, mất mặt chỉ có mình cậu.

Tiêu Chiến không thể không mở cửa, Vương Nhất Bác vừa bước vào liền như con thỏ linh hoạt nhảy vào ngực cậu:"Bảo bối, mới mấy tiếng không gặp, tôi liền rất nhớ, rất nhớ em~"
Không chút lưu tình đem con đỉa vô sỉ đá văng, Tiêu Chiến đóng cửa lại:"Anh chịu rời đi, vậy thật tốt.

Nếu có gì muốn nói, nói một lần cho xong luôn đi"
"Tôi sắp rời đi rồi, em còn lãnh đạm với tôi vậy sao? Em thật quá vô tình"
Tiêu Chiến theo lời hắn nói, vẻ mặt vô tình.
"Được rồi, nói chuyện nghiêm túc, em có nghĩ tới hay không, tôi đi rồi em động dục làm sao bây giờ"
"Đều sẽ có cách"
"Tỉnh lại đi, lần trước em dùng phương pháp trung hoà huyết thanh suýt chút nữa hại chết tôi.

Có điều cho dù hại chết tôi em mà tốt thì cũng thôi đi.

Em suýt chút nữa cũng đem bản thân tra tấn đó em biết không? Dù sao tôi cũng không thể bỏ em được."
Vương Nhất Bác da mặt dày, từ thảm lông dê màu nâu bò lên, từng bước lại gần Tiêu Chiến:" Trừ phi em có biện pháp khác tốt hơn"

Tiêu Chiến xoay người:" Không cần anh quan tâm"
"Đây là vấn đề do tôi mà ra, sao tôi có khả năng không quan tâm.

Thân ái, em đối mặt hiện thực đi, chúng ta dù sao cũng phải thương lượng một biện pháp, em xem, tôi mới nói trong chốc lát, em đã chảy mồ hôi rồi kìa.

Thân thể em chỉ cần ngửi thấy mùi hương của Alpha là sẽ động dục, đây là sự thật không thể vì mấy lời lí trí khách quan mà thay đổi."
Bộ dáng hắn nói thật nghiêm túc, Tiêu Chiến bị hắn nói tới chịu không nổi.

Nguyên nhân thoát không khỏi hắn.

Cái tên hạ lưu trứng thối này con mẹ nó nói đúng, hắn mới lại gần cậu không bao lâu, thân thể Tiêu Chiến đã chột dạ bắt đầu nóng lên.
Giống hệt những ngày trước vừa ngửi thấy hormone Vương Nhất Bác liền giống như mẫu cẩu động dục.

Tiêu Chiến quá quen thuộc với cảm giác này, cũng chán ghét nó cực điểm.
"Tránh ra, anh chỉ cần cút đi.

Tôi không tin không có cách nào giải quyết" Nếu sau này mỗi ngày đều gặp phải tình cảnh túng quẫn như vầy.

Tiêu Chiến hi vọng từ giờ phút này cậu có thể khống chế thân thể mình, khó chịu có thể nhẫn, thổng khổ chút cũng không sao, không thể lại dựa dẫm vào Vương Nhất Bác...
"Nếu em có cách giải quyết, trên thế giới sẽ không có nhiều Omega bị bắt dấu hiệu như vậy" Vương Nhất Bác dùng tay chế trụ bờ vai cậu:
" Em căn bản không ổn, chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ nguyện ý lưu lại, vì em mà ở lại.

Làm tính nô cũng được, cái gì cũng được, em vì sao phải làm khổ bản thân như vậy, để bản thân khó khăn như vậy làm em rất thoả mãn à?"
" Ít nhất so với thư thú ( thú cái) phát tình tốt hơn nhiều!" Hơi thở nóng rực của Vương Nhất Bác đã làm thân thể Tiêu Chiến nhũn ra, cậu nỗ lực tích tụ chút sức lực đẩy Vương Nhất Bác ra, mở cửa sổ sát đất làm hương vị hormone của Vương Nhất Bác có thể tản ra một chút, Vương Nhất Bác đứng sau cửa sổ sát đất, từ phía sau cường thế mà ôn nhu ôm lấy cậu:
" Nếu em là thư thú chỉ biết động dục, tôi nguyện ý làm hùng thú (thú đực) của em, thoả mãn em, bảo hộ em, em ngoại trừ động dục vì tôi, sinh con cho tôi không cần lo lắng gì hết, này chẳng phải sinh hoạt mà mọi người đều hi vọng có được sao? Rốt cục có cái gì không tốt ư?".


Bình luận

Truyện đang đọc