BỐ ƠI LẤY VỢ ĐI

Tác Giả Trường Lê.

#Chap12: Đi Tìm “ Tiểu Sử “.

Bữa cơm tối hôm đó tôi hỏi mẹ:

— Mẹ có biết nhà chị Trà nào bán vật liệu xây dựng ở gần trường tiểu học không..?

Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời:

— Gần trường tiểu học cái nhà bán gạch hoa, sơn, vôi ve ấy chứ gì..? Nhà Minh Tiến bán vật liệu từ ngày xưa rồi, lắm tiền lắm, mà mày hỏi làm gì..? Trà nào mẹ không biết, hay là con gái nhà đấy nhỉ, chỉ biết nhà đấy có thằng con trai nhưng nghiện chết mấy năm trước rồi.

Mẹ tôi hình như cũng không biết, ban chiều nói đến cửa hàng vật liệu xây dựng gần trường học thì tôi cũng đoán ngay là nhà này. Cơ mà trước giờ toàn thấy hai ông bà già buôn bán chứ có thấy cô Trà cô Chè nào đâu..? Tôi đáp:

— Thì không biết con mới hỏi, tính mua xít xi măng về trát lại cái bồn cây, nó bị nứt rồi mẹ ạ.

Mẹ tôi chửi:

— Mày vẽ chuyện, xi măng ngay trên đầu đường cũng có nhà bán, bày đặt ra tận trường tiểu học cách hơn cây số mua làm gì. Hay là lại thích con nào tên Trà gần đó..?

Tôi xua tay cãi:

— Gớm, đến mẹ còn chẳng biết thì con biết ai mà thích. Mà nghe bảo chị này cũng nhiều tuổi rồi, ít nhất cũng hơn con mấy tuổi.

Đúng là đang yên đang lành lại đi buôn chuyện với mẹ để ăn quả phản dame không đỡ được. Có vẻ là nhân vật Trà này hơi bí ẩn, gì chứ mẹ tôi có trí nhớ hơi bị siêu phàm, hầu như trong khu vực này nhà nào, nhà nào, con cái nhà ai mẹ tôi biết hết. Nói tên bố mẹ cái là biết mặt ngay, thế mà nhân vật Trà này bà lại không nắm được thông tin. Thôi thì chi bằng tự tìm hiểu, mà nói vậy thôi chứ anh Luân nói cũng có cái đúng, người ta có điều kiện thì chắc gì để ý đến anh mình.

Cơ mà tôi sai, ba hôm sau tôi nghe thấy bên nhà anh Luân có điều to tiếng. Giọng anh Luân đang nói:

— Ánh Dương, không nghe lời bố phải không..? Bố đã bảo không được nhận đồ của người ta nữa rồi cơ mà. Con muốn ăn gì bảo bố mua cho chứ.

Bác Xoan bên ngoài can:

— Thôi thôi, cháu tôi còn bé anh cứ quát nó. Nó biết gì đâu, người ta cho thì nó lấy.

Tôi vội chạy sang hóng, anh Luân thở dài nói với mẹ:

— Mẹ ơi, chính vì nó nhỏ nó không biết gì nên con mới sợ, bây giờ nó cứ thế nhỡ đâu ai sau cho nó đồ ăn rồi bắt cóc thì sao..?

Nhìn tôi đang đứng đó anh Luân hỏi:

— Chú Dương thấy anh nói có đúng không..?

Tôi ậm ờ gật đầu, bác Xoan ôm cái Còi bênh kịch liệt:

— Người lạ nào không biết chứ đây là cô Trà, anh chẳng hay đến chở đồ cho nhà người ta là gì.? Cô ấy quý con bé thì cô ấy mới cho nó, có cái gì đâu mà cứ ầm ỹ hết cả lên.

Tôi ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên:

— Lại là cô Trà hả anh..? Đấy em bảo rồi không phải tự nhiên đâu, phải có gì đó.

Anh Luân nói:

— Lại được cả chú nữa, tưởng chú nói giúp anh không ngờ chú lại hùa vào.

Tôi hỏi bác Xoan:

— Thế rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy bác..?

Bác Xoan trả lời:

— Cũng có gì đâu, cái cô Trà nhà bán vật liệu xây dựng gần trường học ấy. Chắc là cô ấy quý con bé Còi nên hay mua đồ ăn, kẹo bánh cho nó. Mấy lần trước không sao, tự nhiên hôm nay thằng bố nó lại làm ầm lên. Bảo không được nhận quà từ cô ấy nữa. Bác nghĩ chắc là do thằng Luân hay chở hàng ở đó nên người ta quý người ta cho thôi.

Hai bà cháu dắt nhau vào trong nhà, còn hai anh em bên ngoài, tôi phân tích:

— Anh này, em thấy có gì đó hơi là lạ..?

Anh Luân hỏi lại:

— Lạ là lạ làm sao..?

Tôi đáp:

— Nếu mà bảo quý thì chỉ cho 1-2 lần thôi, đây cho nhiều thế không lạ là gì..? Xong nhé bao nhiêu trẻ con lại cho mỗi cái Còi. Mà em hỏi anh phải trả lời thật, thế gần đây cô Trà đó có hay gọi anh chở hàng không..?

Anh Luân thật thà nói:

— Gọi suốt, lắm hôm có một chút đồ cô ấy cũng gọi, mà anh thấy bình thường thôi mà, họ cần người thì họ mới gọi.

Tôi vuốt vuốt cằm tiếp tục hỏi:

— Thế mỗi lần anh đến có mời anh uống nước hay gì gì không..?

Anh Luân sửng sốt:

— Sao chú biết..? Có gần đây cô ấy có pha cả nước chanh, nhưng mà là cho mọi người cùng làm uống chứ không phải riêng anh. Chú thờ ma xó à..?

Thôi xong, giờ thì phải đến 96,69% tôi dự đoán Trà cô nương có lòng thương với Luân công tử rồi. Vụ nước chanh có thể bỏ qua bởi mọi người cùng uống, cơ mà vụ cho quà con bé Còi liên tục dạo gần đây thì nó lại khác, thêm nữa có ít đồ cũng gọi anh Luân đến chở, gom 3 cái điều kiện cần vào là đủ thấy cô Trà kia có “ ý “ với anh Luân rồi.

Tôi cười gian xảo:

— Hè hè hè…Xem ra đúng là không đơn giản thật. Thôi em về đây.

Tôi chào anh Luân rồi ra về, càng lúc càng thấy cô Trà này bí hiểm. Kiểu gì kiểu tôi cũng phải tìm hiểu về người phụ nữ này. 3h chiều, tôi có điện thoại, là thằng bạn học cùng cấp 3, thằng Cụm, bắt máy Cụm nói:

— Ê, chiều tối rảnh vào nhà tao uống rượu, có gọi thêm thằng Trịnh rồi. Lâu lâu anh em không tụ tập.

Tôi chợt nhớ ra một điều, nhà thằng Cụm đối diện với trường tiểu học luôn. Vậy là nhà nó gần với nhà bán vật liệu xây dựng, tôi đồng ý luôn, rượu chỉ là một phần, còn chủ yếu quả này tôi muốn thám thính xem cô Trà kia là người như thế nào. Ít ra đến đó cũng địa được mặt xem cô ta mồm ngang mũi dọc ra sao.

5h chiều tôi đến nhà thằng Cụm, vợ nó ra mở cửa, bố tiên sư nhà nó, bằng tuổi nhau mà con nó năm nay đã 3 tuổi rồi. Trong khi mình vẫn bơ vơ một thân một mình, thằng Cụm đi ra bắt tay bắt chân như kiểu dân phố, tôi gạt đi:

— Vẽ chuyện, mà thằng Trịnh đến chưa..?

Cụm đáp:

— Nó đang đến rồi, hôm nay kiếm được con cá chim trắng ngon, thái gỏi gọi mấy anh em gần đây đến nhậu cho vui. Đi vào đi, mẹ mày, ngày trước học chung từ cấp 1 đến cấp 3 thân thế mà không gọi cho mày, mày cũng cấm gọi cho ai.

Tôi đưa vợ nó túi hoa quả bảo đem rửa rồi đem thắp hương xong đi vào bên trong nhà nói chuyện với Cụm. Hai thằng hàn huyên một lúc thì thằng Trịnh mới đến, tôi hỏi Cụm:

— Này, mày có biết gần đây có nhà nào bán vật liệu xây dựng không..?

Nó chỉ ra ngoài đường rồi đáp:

— Mày mù à..? Nhà Minh Tiến to nhất ở đây, ngay bên kia đường kia kìa..? Sao thế định mua gì à..?

Tôi lắc đầu:

— Không, nhà đó thì tao biết rồi, nhưng mà hình như có bà nào tên Trà làm chủ thì phải..?

Cụm trả lời:

— À, chị Trà…..Mới đi nước ngoài về mấy tháng nay, con gái nhà đó…..Ủa, mà mày hỏi bà đó làm gì….? Thích à..?

Mẹ nhà nó, biết là tự nhiên đi hỏi chuyện như này nó vô duyên, cơ mà tính tò mò không cản được. Vợ thằng Cụm bê mâm lên nói:

— Mấy anh ra ăn cơm đi ạ.

Tôi nói nhỏ với Cụm:

— Thế mày biết gì về bà này không..? Kể tao nghe..?

Cụm cười:

— Tao ở ngay đây thì có gì mà không biết, rồi rồi, mấy khi thấy mày quan tâm đến phụ nữ, ngồi xuống đây vừa uống lát tao vừa kể cho nghe…..Nhìn cũng phê lắm.

— E hèm, e hèm…. – Vợ Cụm hắng giọng.

Tôi biết ý không dám hỏi nữa, hóa ra cô Trà mà cái Còi kể đi nước ngoài mới về mấy tháng nay. Bảo sao thông tin hơi bị kín đáo…..Cơ mà bí mật chuẩn bị được thằng bạn tôi bật mí……He he he.

Bình luận

Truyện đang đọc