BÓ TAY CHỊU TRÓI

Ngày sinh nhật Kỷ tiểu đệ năm tuổi, sáng sớm A Nặc tới tìm cậu, bây giờ A Nặc đã là thiếu niên mười mấy tuổi tuấn tú, lông mày thanh, mắt sáng, vô cùng anh tuấn, anh đẩy cửa phòng Kỷ tiểu đệ ra, chỉ thấy Kỷ tiểu đệ nằm ngủ lệch, gối rơi xuống đất, chăn cũng đá ra, nhũn như con chi chi nghẹo đầu ngủ.

A Nặc cười gọi cậu dậy,"Này, tám giờ rồi, rời giường đi em!"

Kỷ tiểu đệ miễn cưỡng lật người, lầm bầm nói: "Đừng cãi nhau, em còn muốn ngủ."

"Em trai, hôm nay là sinh nhật em, mặc quần áo nhanh lên một chút, lát nữa Nặc Bảo tới em sẽ xong đời đó."

"Sẽ không...... mẹ sẽ không......" Kỷ tiểu đệ mặc kệ anh.

A Nặc bất đắc dĩ, đột nhiên lóe lên, đi tới bên cửa, đẩy cửa ra hắng giọng, sau đó làm bộ kinh ngạc nói: "Chú?"

Kỷ tiểu đệ vừa nghe vậy lập tức bật dậy, "Con không ngủ nướng, con không ngủ nướng......" Cậu mở cặp mắt tỉnh táo ra, vừa ngẩng đầu, ngoài cửa hoàn toàn không có người nào, nhưng cậu buồn ngủ cũng bị dọa cho tỉnh ngủ luôn rồi, Kỷ tiểu đệ bĩu môi gọi A Nặc: "Anh gạt người!"

A Nặc nháy mắt mấy cái, "Anh chỉ kêu một câu chú thôi mà, lừa em cái gì?"

Kỷ tiểu đệ sưng mặt lên không để ý tới anh, A Nặc cười đi tới, "Được rồi, hôm nay sinh nhật em phải vui vẻ lên, đúng rồi, năm nay em muốn nguyện vọng gì hả?"

Kỷ tiểu đệ quệt mồm, hừ hừ nói: "Không nói cho anh."

A Nặc cười hì hì, thấy hai gò má Kỷ tiểu đệ giống như hai cái bánh bao nhỏ càng vui hơn, vì vậy lúc Kiều Tịch đi vào thì nhìn thấy Kỷ tiểu đệ ngồi trên giường phồng má nhìn chằm chằm A Nặc, A Nặc đứng một bên cười vui vẻ, cô tựa vào cạnh cửa cười hỏi, "Chuyện gì mà vui thế?"

A Nặc quay đầu lại, thấy Kiều Tịch chạy tới bên cạnh cô, chỉ vào Kỷ tiểu đệ nói: "Nặc Bảo, cô xem mặt em ấy kìa, giống bánh bao không?"

Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn, gật đầu một cái: "Thật sự rất giống."

Kỷ tiểu đệ uất ức, tâm tình không thể áp chế được nữa, mắt đỏ lên, "Các người khi dễ người ta......"

Kiều Tịch cười đi tới, véo gương mặt mịn màng của bé, "Con đã năm tuổi rồi, không thể khóc như vậy nữa, mau thay quần áo đi."

Kỷ tiểu đệ thu nước mắt lại, ngoan ngoãn để Kiều Tịch thay quần áo cho cậu, sau khi thay xong ngẩng đầu hỏi cô: "Mẹ, chị con đâu?"

"Chị con đang đọc sách, nhìn con xem, ngày ngày chỉ biết ngủ nướng."

Kỷ tiểu đệ nâng miệng, "Chị không tìm con chơi, không vui."

Kiều Tịch cười gõ đầu cậu, "Chị con cũng tám tuổi rồi, nào có nhiều thời gian như vậy, đến lúc con đi học sẽ biết thôi, sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng con."

"Không cần, con chỉ muốn chị thôi." Ai cũng biết, Kỷ tiểu đệ này trời sinh đã dính chị như sam.

"Được," Kiều Tịch kéo cậu ra ngoài, "Bây giờ chúng ta đi tìm chị con, chắc chắn chị con đang ở thư phòng của cha con tìm sách."

Nghe xong lời này, bước chân Kỷ tiểu đệ ngừng lại, "Con không muốn đi."

"Hả? Tại sao vậy?"

Kỷ tiểu đệ quay đầu lại, không chịu nói gì.

Gần đây Kiều Tịch phát hiện hình như Kỷ tiểu đệ thường nẩn tránh Kỷ Thừa An, chỉ cần có Kỷ Thừa An, Kỷ tiểu đệ sẽ cách thật xa.

Nhưng cô hỏi thế nào, Kỷ tiểu đệ cũng không nói, khiến cho cô cũng rất bất đắc dĩ.

A Nặc nói dẫn Kỷ tiểu đệ đi ăn cơm trước đã, Kiều Tịch đi tìm những người khác, Kiều Tịch suy nghĩ một chút, có lẽ A Nặc sẽ hỏi được gì đó nên đồng ý, trước khi đi, A Nặc nháy mắt với cô, ám hiệu anh có cách, Kiều Tịch cười trộm, gật đầu rời khỏi phòng.

A Nặc kéo Kỷ tiểu đệ đến phòng ăn, vừa đi vừa hỏi: "Anh hỏi em mấy vấn đề nha."

"Được ạ."

"Em cảm thấy anh có được không?"

"Anh A Nặc rất tốt."

"Cha anh thì sao?"

"Bác cũng tốt."

"Còn Nặc Bảo?"

"Thích mẹ nhất."

"Chị của em thì sao?"

"Chị tốt nhất."

"Chú?"

Trong nháy mắt Kỷ tiểu đệ dừng lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: "...... Hừ, ghét cha nhất!"

"Ai?" A Nặc còn chưa kịp hỏi, Kỷ tiểu đệ hất tay của anh ra chạy về phía phòng ăn, "A, hôm nay có bánh bao, em thích ăn bánh bao nhất!"

A Nặc hết cách rồi, anh cũng tiến vào trong phòng ăn, phát hiện Kỷ tiểu đệ đã bắt đầu ăn rồi, anh ngồi vào bên cạnh cậu, cũng bắt đầu ăn bữa sáng, gia giáo nhà họ Kỷ vô cùng tốt, lễ nghi ăn cơm đều đã dạy từ nhỏ, hai người yên lặng ăn.

Sau khi ăn xong, Kỷ tiểu đệ kéo A Nặc đến phòng âm nhạc, quả nhiên Kỷ Bạch Vi ở đây luyện piano, cô mặc váy trắng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, da trắng tuyết, lông mi dài, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Kỷ Bạch Vi tám tuổi là trưởng nữ của Kỷ Thừa An và Kiều Tịch, tính tình lạnh nhạt, buồn hay vui đều không thể hiện ra ngoài, tính cách tương đối giống Kỷ Thừa An, Kỷ tiểu đệ tính tình hoạt bát, cũng thích làm nũng, Kiều Tịch luôn nói tính tình hai chị em nhà này hoàn toàn trái ngược.

Kỷ tiểu đệ đẩy cửa ra thấy Kỷ Bạch Vi, chạy tới bên cạnh ôm lấy cô, "Chị chơi với em đi."

Kỷ Bạch Vi ngừng tay, cúi đầu liếc Kỷ tiểu đệ một cái, sau đó ngẩng đầu lên chào A Nặc đứng ở cửa: "Anh."

"Vi Vi học bài mới à?" A Nặc đi vào phòng.

Kỷ Bạch Vi gật đầu nói: "Vâng, đã luyện được một bài rất tốt rồi, muốn học một bài mới."

"Em học rất nhanh mà." A Nặc khen.

"Không có anh mới giỏi, có thể biểu diễn trước cả gia tộc."

A Nặc cười gãi đầu, "Sau này em cũng có thể thôi."

"A, hai người nói chuyện không để ý tới em!" Kỷ tiểu đệ bĩu môi, lắc tay Kỷ Bạch Vi, "Chị chơi với em đi, hôm nay sinh nhật em, đi với em đi mà."

Kỷ Bạch Vi nhìn Kỷ tiểu đệ chằm chằm, không nói tiếng nào, nhìn Kỷ tiểu đệ trong lòng trực nổi giận, hồi lâu, cô mở miệng nói: "Chị hỏi em, có phải em giận cha hay không? Sao mấy ngày nay không để ý đến cha hả?"

Kỷ tiểu đệ vô tội chớp mắt không nói lời nào.

Kỷ Bạch Vi rút tay ra, hơi lạnh lùng: "Nói mau xem có chuyện gì xảy ra? Em có biết mẹ vì chuyện này mà sốt ruột lắm không?"

Kỷ tiểu đệ đột nhiên kêu: "Em không để ý đến chị nữa, hừ!" Dứt lời chạy ra khỏi phòng.

A Nặc hơi lo lắng, quay đầu lại nói với Kỷ Bạch Vi: "Anh đi tìm nó."

"Anh đừng nuông chiều nó như vậy, nó chính là bị làm hư mới như thế đấy, cũng năm tuổi rồi, vẫn không hiểu chuyện." Kỷ Bạch Vi nói với A Nặc.

A Nặc cười tiến lên xoa đầu cô, "Vi Vi, nó cũng không muốn nói những lời đó mà."

Kỷ Bạch Vi cắn môi dưới không lên tiếng, chấp nhận.

"Hai chị em hai người cũng thật giống nhau, cái gì cũng giấu trong lòng, còn dùng lời nói chọc người ta, cuối cùng ngược lại sẽ làm mình cũng như người mình yêu thương bị thương, đừng vì mấy lời vừa nãy của tiểu đệ mà đau lòng, nó tính tình trẻ con, em cũng biết mà." A Nặc vỗ vỗ đầu của cô, nhoẻn miệng cười, "Được rồi, anh đi tìm nó, hôm nay sinh nhật nó, chúng ta cũng chiều theo nó một chút."

"Nhưng...... em nghe mẹ rất lo lắng về nó và cha, buổi tối mẹ rất lâu không ngủ được, mắt cũng đỏ." Kỷ Bạch Vi đau lòng vì mẹ, lúc này mới gấp gáp hỏi Kỷ tiểu đệ rốt cuộc thế nào rồi.

"Vậy chúng ta cùng đi tìm tiểu đệ, hỏi nó, nó sẽ nói thôi." A Nặc khuyên nhủ.

Kỷ Bạch Vi suy nghĩ một chút lắc đầu, "Anh trước đi đi, em suy nghĩ một chút."

A Nặc ừ một tiếng, tiếp tục an ủi cô một lúc rồi mới ra ngoài tìm Kỷ tiểu đệ.

Nhưng anh tìm cả ngày cũng không tìm được, lúc này A Nặc lo lắng thật, anh vội vã nói cho Trần quản gia biết, cuối cùng kinh động đến Kỷ Thừa An, chị Trần báo chuyện này cho anh, biết Kiều Tịch đã dẫn mấy bắt đầu đi tìm, mặt Kỷ Thừa An không biến sắc, trầm ngâm một lát rồi hỏi chị Trần: "Phòng theo dõi camera thì sao?"

"Đã đi xem rồi."

"Tôi đi trước, chị cũng đi theo đi." Dứt lời đứng lên ra ngoài.

Chị Trần đi theo sau anh, phát hiện anh không đi ra ngoài, mà đi về phía thư phòng, trong lòng chị do dự nhưng cũng yên lặng đi theo sau anh.

Mấy phút sau, hai người đến thư phòng Kỷ Thừa An, bình thường chỗ này buổi tối anh mới đến, ban ngày đều ở các nơi khác xử lý công việc, anh đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, ngay sau khi mở cửa, chị Trần ở đằng sau lưng đã nghe thấy giọng nói bên trong, định tiến lên, Kỷ Thừa An chống cạnh cửa, quay đầu lại nói với chị Trần: "Gọi người trở về đi, nói Kiều Tịch đừng gấp, người ở nơi này rồi."

Chị Trần gật đầu một cái, lập tức xoay người vừa đi vừa gọi điện thoại.

Kỷ Thừa An đóng cửa lại, cúi đầu nhìn qua bên cạnh bàn làm việc trên đất có chén sứ bị vỡ, cùng những mảnh vụn là Kỷ tiểu đệ với gương mặt ngốc nghếch.

Anh ngồi xuống sô pha cạnh cửa, ngoắc tay với Kỷ tiểu đệ, "Tới đây."

Kỷ tiểu đệ nơm nớp lo sợ đi từng bước một đến bên cạnh anh, đi được một nửa thì bắt đầu khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, "Ô ô ——"

Anh đi tới trước mặt Kỷ Thừa An thì nước mắt đã chảy đầy.

Kỷ Thừa An cũng không ngăn cản, cứ nhìn Kỷ tiểu đệ gào khóc, cho đến khi cậu không còn hơi sức để khóc, Kỷ Thừa An mới mở miệng hỏi: "Con khóc cái gì?"

"Híc......" Kỷ tiểu đệ không dám nói sợ cha đánh, cúi đầu thút tha thút thít.

Kỷ Thừa An một tay chống mặt, cùi chỏ đặt dọc theo ghế sofa, bình tĩnh đặt câu hỏi: "Nghe nói gần đây con có ý kiến với cha, nói một chút xem."

Nhìn Kỷ Thừa An bình tĩnh ngồi trước mặt, và cả giọng nói lạnh nhạt trầm tĩnh của anh, lần này Kỷ tiểu đệ thật sự muốn khóc.

Kỷ Thừa An nhìn vẻ mặt uất ức lại sợ hãi của bé không khỏi nhíu mày, "Con có phải nam tử hán hay không vậy, có lời gì nói thẳng."

Cứ một câu không nặng cũng không nhẹ như vậy, khiến dây cung trong lòng  Kỷ tiểu đệ lập tức đứt, cậu oa một tiếng khóc lớn, luôn miệng tố cáo: "Cha xấu nhất, con biết ngay cha không thích con mà!"

Kỷ Thừa An kinh ngạc, "Cha không thích con?"

"Cha chính là không thích con, trước khi ngủ cha đều hôn mẹ và chị, cho tới bây giờ đều không hôn con... con ghét cha nhất, ô ——"

Nhìn Kỷ tiểu đệ khóc thở không ra hơi, Kỷ Thừa An không nhịn được bật cười, anh kéo tay Kỷ tiểu đệ đến trước mặt, một cái tay khác lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi trên mặt cho bé, "Vì chuyện này mà con không để ý tới cha sao?"

Kỷ tiểu đệ ngừng khóc, thút thít nghẹn ngào xoay mặt đi, không biết là do khóc hay xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Vì cảm thấy chuyện này quá xấu hổ, nên cậu mới không nói với ai, mẹ cũng thế, nếu không phải bị chọc giận, cậu không thể nói chuyện này ra với cha.

Cậu cảm thấy tay ba ôm hông của bé, đặt bé ngồi lên đùi anh, Kỷ Thừa An thở dài, nhỏ giọng nói: "Cha cũng hôn con, nhưng mà con ngủ như heo, đâu biết đâu."

Kỷ tiểu đệ hưng phấn mở to đôi mắt đen bóng, lông mi chớp chớp, "Thật ạ?"

Kỷ Thừa An gật đầu một cái.

"Vậy bây giờ con muốn hôn." Cậu vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Kỷ Thừa An, nghiêng người tới trước.

Kỷ Thừa An khẽ cười đẩy cậu ra, "Để tối đi, bây giờ mà hôn sẽ không công bằng với mẹ và chị con đúng không?"

Kỷ tiểu đệ suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Đúng ạ."

"Về sau nếu có việc gì không thể như vậy nữa, muốn gì thì nói ra, không thể để người khác lo lắng vì con như vậy, còn nữa, hành vi tránh né không thể tái phạm, gặp chuyện gì phải đối mặt giải quyết, đây mới là nam tử hán." Kỷ Thừa An nói.

Kỷ tiểu đệ gật đầu, "Con biết rồi, cha."

"Còn nữa, con biết vì sao cha biết con như vậy không?"

Kỷ tiểu đệ không hiểu lắc đầu.

"Là chị con nói với cha, nó rất lo lắng cho con."

Tiếng nói vừa dứt, Kỷ tiểu đệ áy náy cúi đầu.

"Đã làm sai, có phải nên đền bù hay không?" Kỷ Thừa An hỏi cậu.

"Có ạ."

"Vậy lát nữa con phải làm sao?"

Kỷ tiểu đệ bẻ ngón tay nói, "Muốn nói xin lỗi với anh A Nặc, còn có chị, mẹ, quản gia Trần......" Cậu ngẩng đầu lên, nói với Kỷ Thừa An: "Còn có cha, xin lỗi, con không nên làm như vậy."

Kỷ Thừa An gật đầu, vui mừng vỗ vỗ đầu của anh.

Cốc cốc ——

Cửa bị gõ vang, "Cha, là con."

"Vào đi." Kỷ Thừa An nói.

Cạch một tiếng, cửa được mở ra, Kỷ Bạch Vi bước vào, thấy Kỷ tiểu đệ ngồi trong lòng Kỷ Thừa An, cô mặt lạnh a một tiếng, chế nhạo nói: "Em còn chưa dứt sữa sao?"

Kỷ tiểu đệ nhảy xuống khỏi người Kỷ Thừa An, chạy chậm mấy bước, lập tức nhào tới Kỷ Bạch Vi, ôm hông của cô bắt đầu nũng nịu, "Chị ~ Bế em~"

Kỷ Bạch Vi hừ một tiếng xoay mặt đi, nhưng cũng không đẩy Kỷ tiểu đệ ra, "Không phải em nói không bao giờ để ý tới chị nữa sao? Mau tránh xa chị một chút đi."

"Híc, em sai rồi, thật sự biết sai rồi, về sau có bí mật gì em đều nói với chị, ôm em một cái đi ~" Kỷ tiểu đệ bắt đầu làm nũng.

Đánh không lại cậu vẫn làm nũng, Kỷ Bạch Vi ngồi xổm xuống dang tay ôm bé, vừa ôm vừa ghét bỏ nói: "Vậy thì ôm một cái thôi."

Kỷ tiểu đệ mặc kệ cô nói gì, ôm cô hồi lâu sau đó thừa dịp cô không chú ý, hôn mặt cô một cái.

Kỷ Bạch Vi lập tức trừng mắt, "Tiểu tử thúi, ai cho hôn chị chứ!"

"Ô ô, chị, vẫn muốn hôn!"

"Quỷ mới muốn hôn em, tránh ra tránh ra!"

"Không muốn, hôn đi."

Đang lúc Kỷ Thừa An hăng say nhìn hai chị em dở hơi này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Tóc bị thổi rối, quần áo giày cũng bị bẩn, Kiều Tịch bước vào cửa, thấy Kỷ tiểu đệ, cô mới hết lo lắng, nhưng rất nhanh bị một loại cảm xúc khác mang tên tức giận thay thế, cô lau mồ hôi trên trán, giật giật khóe miệng, cong chân lên, một cái tay đặt trên đầu gối, một cái tay khác vẫy Kỷ tiểu đệ, "Con trai, tới đây."

Kỷ Thừa An và Kỷ Bạch Vi rất nhanh nhận ra sát khí trong nụ cười tươi của cô, nhưng Kỷ tiểu đệ ngây ngốc không hiểu, rối rít chạy đến trước mặt Kiều Tịch, "Mẹ, mẹ chảy rất nhiều mồ hôi kìa, hôi lắm!"

Mẹ nó, còn không phải là vì tìm tiểu tử thúi là con sao hả! Con biết mẹ tìm con bao nhiêu tiếng rồi không, lo lắng thành cái dạng gì rồi! Còn dám nói mẹ hôi!

Khóe miệng Kiều Tịch co quắp, dắt tay Kỷ tiểu đệ ra ngoài, "Con trai, mẹ làm đồ ăn cho con."

"Món gì vậy ạ? Đợi đến buổi tối chứ ạ." Kỷ tiểu đệ còn băn khoăn về bữa tiệc lớn sinh nhật của mình đây mà.

"Không không, món ăn này phải làm ngay bây giờ, vô cùng khẩn cấp." Kiều Tịch cười lạnh nói.

Trước khi đi Kỷ Thừa An gọi Kiều Tịch một tiếng, Kiều Tịch không quay đầu lại, chỉ nói là cô sẽ biết chừng mực, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại, Kỷ Thừa An và Kỷ Bạch Vi bên trong liếc mắt nhìn nhau, rùng mình một cái.

Sau nửa giờ, Kỷ tiểu đệ lĩnh ngộ sâu sắc mùi vị món ăn kia.

Món ăn nổi tiếng toàn Trung Quốc, cây gậy th*t hầm, nguyên vật liệu: một cây gậy gỗ, cái mông của cậu.

Kỷ tiểu đệ trong lòng kêu đau chết mất.

Nghĩ rằng làm vỡ ly trà cha thích sẽ bị cha đánh, kết quả không có, thật không ngờ vì mình mất tích, người mẹ bình thường dịu dàng yêu thương cậu lại mạnh mẽ đánh cậu.

Ô ô, cậu không dám nữa.

Cha, chị, anh A Nặc mau tới cứu cậu đi!

Buổi tối, tiệc sinh nhật của Kỷ tiểu đệ bắt đầu, cậu mặc quần áo được thiết kế tỉ mỉ, đứng trước cái bánh gato to lớn, bé nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện: năm nay tôi năm tuổi rồi, là nam tử hán, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm rồi, ông trời ơi, tôi hi vọng một nhà chúng tôi vĩnh viễn, vui vẻ hạnh phúc ở cùng nhau!

Ưmh, nguyện vọng thứ hai, tôi muốn tìm được người tôi yêu, người tôi yêu cũng tìm được tôi, vậy cũng được, ừ...... Tốt nhất có rất nhiều rất nhiều người thích tôi tìm được tôi, sau đó tôi chỉ nhìn một người, chỉ thích một người, lúc nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau!

Sau khi Kỷ Bạch Vi biết nguyện vọng của Kỷ tiểu đệ không nhịn được châm chọc: Em muốn tìm một cô bé ngốc sao?

Cuối cùng, trên bàn cơm cả nhà họ Kỷ vui vẻ hòa thuận bắt đầu ăn cơm, chỉ có Kỷ tiểu đệ đứng, tại sao vậy chứ?

Kỷ tiểu đệ đáp: ngu ngốc, tôi bị đánh, cái mông còn có thể ngồi được sao! A! Tôi lại bại lộ, không phải cái mông, không phải cái mông! Ô ô, được rồi, các người ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, nhất định không được nói, ngoắc tay ~

Từ đó,  Kỷ tiểu đệ nghĩ lại lịch sử đen tối của mình mà sợ.

Cực kỳ lâu về sau, vị hôn thê của Kỷ tiểu đệ chỉ vào ảnh sinh nhật anh năm tuổi hỏi: tại sao chỉ có mình anh đứng ăn cơm vậy?

Kỷ tiểu đệ mặt mày cong cong, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo viết hai chữ nguy hiểm, anh siết chặt gương mặt mịn màng của vị hôn thê, "Em không biết thì tốt hơn, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng đó."

--- ------- oOo ----- Hoàn ----- oOo---- ----

Bình luận

Truyện đang đọc