BỞI VÌ VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM

Cố Diễm nắm chặt then cửa nhìn qua nhà Khâu Lê, thất thần một lát.

Vừa rồi cô nói xong liền xoay người chạy vào nhà, căn bản không cho người khác thời gian phản ứng.

Cố Diễm đi về phòng, lấy bóp tiền đi xuống lầu.

Đến cửa hàng tiện lợi, anh tìm được đường đỏ, lại đi dạo qua một vòng, không phát hiện bản thân mình đang đi tìm một đồ vật khác.

Cố Diễm đi đến quầy thu ngân hỏi nhân viên: "Xin chào, cho tôi hỏi có túi chườm nóng không?"

Thu ngân viên ngẩng đầu, có chút mông lung.

Hôm nay là một ngày nóng bức.

Mà cần túi chườm nóng để làm gì?

Nhìn đến gói đường đỏ đang ở trên tay Cố Diễm, nhân viên thu ngân lập tức hiểu ra.

Nhân viên lắc đầu: "Cái kia đã hết rồi, mùa đông mới có bán."

Cố Diễm nói một tiếng cảm ơn, sau đó tính tiền rời đi.

Mới vừa đi tới cửa, thu ngân viên gọi lại: "Tiên sinh, chờ một chút."

Cố Diễm quay đầu lại: "Vâng?"

Nhân viên thu ngân do dự một chút rồi mới mở miệng: "Anh về nhà lấy hai tay xoa lại với nhau, xoa khoảng mười giây, đến khi mà ngài không chịu nổi nữa, nhanh tay đắp lên bụng nhỏ của vợ ngài, có thể giảm lạnh giảm bớt một chút đau đớn."

Thần sắc Cố Diễm hơi phức tạp, cái nào là vợ của anh...

Không nói lý ra là hàng xóm.

Nhưng Cố Diễm vẫn cảm kích nói tiếng cảm ơn.

Lên trên lầu, Cố Diễm trực tiếp gõ cửa nhà Khâu Lê.

Lúc Khâu Lê nhìn thấy Cố Diễm qua mắt mèo, đáy mắt hiện lên một tia không thể tin được.

Không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Cố Diễm đưa đường đỏ và chìa khóa xe cho Khâu Lê: "Trong chốc lát nếu còn đau, anh sẽ mang em đi truyền nước biển."

Cố Diễm biết cô có tật xấu đau bụng kinh, trước kia có lần cô đến hội sở chơi, cô đau không chịu nổi, vừa lúc đó Mộ Thời Cảnh không có ở đây, vẫn là anh đưa cô đến bệnh viện để truyền nước biển.

Khâu Lê lấy đường đỏ từ trong tay Cố Diễm, cô lắc đầu, cổ họng nhẹ lăn.

Cũng không đau như vậy.

Nhìn thấy anh thì không đau nữa, đều được chữa khỏi.

Hôm sau.

Theo thói quen, 6 giờ rưỡi Khâu Lê liền rời giường.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô rất chuẩn tắc, cô ngủ đến tự nhiên là tỉnh, không thể thay đổi được.

Từ lúc gây dựng sự nghiệp, tính lười của cô cơ bản đã được khắc phục.

Trước khi ra cửa, Khâu Lê vào bếp pha một ly nước đường đỏ mang theo.

Kỳ thật bụng nhỏ đã không còn đau nữa, nhưng bởi vì đây là đường đỏ mà Cố Diễm mua, tác dụng không chỉ là ngăn đau mà còn có tác dụng nâng cao tinh thần.

Uống xong, cả ngày thanh khí đều sảng khoái và tâm tình tốt lên không ít.

Tối hôm qua cô không hy vọng xa vời Cố Diễm có thể xuống lầu mua cho cô đường đỏ, ít nhất ở trong ấn tượng của cô, trừ bỏ người nhà của anh, không có người nào có thể tùy ý sai khiến anh.

Hơn nữa, bụng nhỏ của cô không đau đến mức không thể đi, không có cách nào đi xuống cửa hàng tiện lợi.

Dựa theo hiểu biết của cô đối với Cố Diễm, không để ý đến việc gì, lạnh lùng xa cách mới là tác phong làm việc của Cố Diễm.

Nào nghĩ đến anh đi mua thật.

Khâu Lê đổi xong giày, khoảnh khắc kéo cửa ra, cơ hồ là đồng thời cửa đối diện cũng mở ra.

Hai người đều ngẩn ra.

Cố Diễm đang gọi điện thoại, khẽ gật đầu với cô.

Cố Diễm nói với điện thoại: "Mẹ vừa rồi mẹ nói gì? Con gái nhà ai đã trở về từ nước ngoài?"

Khâu Lê khóa cửa lại, đi sau lưng Cố Diễm đến thang máy.

Cố Diễm bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con trai của mẹ dứt không được độc thân... Con đang vội, cuối tuần sẽ về nhà, vâng đã biết, tạm biệt mẹ."

Khâu Lê nhìn bóng dáng của Cố Diễm, ấn đường nhíu lại, cuối tuần Cố Diễm phải về nhà xem mắt sao?

...

Khâu Lê vừa đến công ty, trợ lý Trần Lập Đông nói đơn giản công việc đã sắp xếp qua, đưa văn kiện muốn ký tên cho Khâu Lê.

Trần Lập Đông thân kiêm nhiều chức, vừa là thư ký trợ lý của cô, còn vừa làm tài xế cho cô.

Đồng thời cũng là người quản lý bộ tra xét thị trường của công ty.

Trần Lập Đông tốt nghiệp không bao lâu, tuổi cũng xấp xỉ cô, một chàng trai chịu khó đến từ trấn nhỏ ở thành Bắc, sinh ra vào ngày lập đông, cho nên đặt tên là Lập Đông.

Nhiều năm sau, Khâu Lê mở cuộc phỏng vấn, như vậy nhận Trần Lập Đông, đông đủ nhân viên.

Một lát sau, Trần Lập Đông nhỏ giọng hỏi: "Khâu tổng, tháng chín các phân đoàn của công ty sẽ tiếp tục hoạt động sao?"

Đại bộ phận công nhân của công ty đều là quản lý, phân bố ở nhiều nơi trên cả nước, nếu phân đoàn tiếp tục hoạt động, mấy trăm người đều phải gom lại đến Bắc Kinh.

Chưa nói đến tiền lương cho các phân đoàn, chính là tiền lộ phí cho mấy trăm người cho năm sáu ngày, đối với công ty chính là phí tổn không hề nhỏ.

Khâu Lê mở văn kiện muốn ký tên, tay cầm bút hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn Trần Lập Đông, "Tất cả đều công tác như cũ, việc của Dung Tư tự tôi sẽ nghĩ cách."

Nói đến việc xây dựng đoàn đội trong công ty, đó là việc không thể thiếu.

Cho nên việc này không thể không tiếp tục làm.

Trần Lập Đông gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Yên lặng đợi Khâu Lê ký xong văn kiện.

Sau một lúc lâu, Khâu Lê lại hỏi Trần Lập Đông: "Lý tổng có đến không? Vậy thì lấy thời gian buổi sáng ra, cùng tôi ra ngoài một chuyến, hội nghị thường kỳ buổi sáng dời đến 1 giờ rưỡi bắt đầu."

Trần Lập Đông: "Lý tổng không có đến, thứ sáu liền xin nghỉ bệnh, hẳn là anh ta đã gửi vào hòm thư cho cô rồi."

Lý Luôn là tổng giám hoạt động của bọn họ.

Mặt khác nghe đồng nghiệp trong công ty nói, hình như anh ta muốn đi ăn máng khác, không biết là thật hay giả.

Mấy ngày nay Khâu Lê cũng không đăng nhập diễn đàn của công ty, trên hòm thư càng không có.

Nghe được Lý tổng xin nghỉ, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ.

Công ty cô mới sáng lập chỉ là một công ty nhỏ, mặc kệ là hoàn cảnh cùng bầu không khí làm việc, thù lao cùng phúc lợi, cư nhiên sẽ không so lại với công ty lớn hơn.

Lúc trước Lý tổng chịu ở lại làm tổng giám hoạt động cho công ty của cô, đại khái là nhìn trúng công ty này sẽ phát triển, nhưng ai ngờ công ty này mới hoạt động nửa năm, liền gặp phải khốn cảnh chuỗi tài chính bị đứt gãy.

Làm việc cùng cộng sự có đôi khi rất giống với vợ chồng sống chung với nhau.

Có chút có thể cùng cam không thể cộng khổ, có chút có thể cùng khổ không thể cộng cam, còn có chút, mặc kệ cam khổ đều có thể bên nhau cả đời.

Cô và Lý tổng liền thuộc loại thứ nhất.

Khâu Lê thở dài dưới đáy lòng một tiếng, ấn mở hòm thư.

Cô đều đoán trước được, Lý tổng "tự nhận lỗi" từ chức.

Vừa mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, mất đi cộng sự làm việc, so với thất tình còn nghiêm trọng hơn.

Trong lòng cô trống rỗng.

Đặc biệt cô vẫn là phụ nữ, loại cảm giác này càng hiểu rõ hơn.

Trần Lập Đông trầm mặc một lát, "Khâu tổng, trong công ty có rất nhiều người đều sẽ cùng ngài cùng phát triển công ty."

Ít nhất là có anh.

Công ty mới vừa thành lập anh liền tới đây, lúc ấy chỉ mới có vài người.

Văn phòng bàn ghế cùng hoa hoa thảo thảo, đều là anh cùng mấy đồng bọn đi mua.

Khâu Lê hiểu ý cười, gật gật đầu.

Cô nói với Trần Lập Đông: "Thông báo với nhân viên, Lý tổng đã từ chức, tiền lương tháng này không cần đợi đến tháng sau phát, từ chức thì thanh toán."

Sau đó, cô như có suy tư gì, tiếp tục sắp xếp: " Hoạt động hằng ngày tạm thời từ phó tổng đến quản lý sắp xếp, sau đó sẽ quyết định tổng giám chức vụ mới."

Trần Lập Đông: "Bây giờ tôi đi làm ngay."

Ký xong mấy văn kiện, Khâu Lê ấn mở diễn đàn nghiệp vụ của công ty, mới sáng sớm đều rất náo nhiệt, thảo luận chính sách mới của công ty về việc phối hợp bán ra các phân trạm.

Nhìn một ít ý kiến của giám đốc nghiệp vụ, trong lòng cô lạnh đi một ít sau đó rời khỏi diễn đàn.

Các công ty trong cả nước có hơn sáu trăm phân trạm ở các nơi, nhưng tình huống các chỗ không giống nhau, có lẽ cô đối với các phân trạm đều nhập gia tùy tục.

Buổi chiều có mở hội nghị thường kỳ, Khâu Lê liền rời công ty.

Hôm thứ sáu cô đã tìm người hẹn phó tổng công ty đầu tư, hẹn chiều nay bốn giờ để bàn chuyện đầu tư.

Mới 3 giờ rưỡi, Khâu Lê liền đến công ty đầu tư Phong Đầu.

Còn chưa đến 4 giờ, phó tổng Phong Đầu đã xuất hiện ở phòng khách.

Khâu Lê giãn mày ra một chút, phó tổng nguyện ý đến đây đã nói lên kết quả không tính là quá xấu.

Cô lo lắng nhất chính là đợi nửa ngày mà chưa thấy được người.

Sau một lúc hàn huyên liền đã đi vào vấn đề chính.

Rõ ràng đối phương đối với hạng mục này của cô không phải quá cảm thấy hứng thú, nói chuyện khách sáo nhưng thật ra nói không ít.

Khâu Lê thiếu kinh nghiệm trên bàn đàm phán, càng không có kỹ xảo đàm phán.

Người khác vừa nói một vài câu uyển chuyển cự tuyệt, cô đã vô lực chống đỡ, không biết thế nào là thong dong ứng đối.

Lúc này đây đàm phán của Dung Tư, cư nhiên là thất bại.

Từ công ty Phong Đầu đi ra, Khâu Lê gặp lại bạn học đại học.

Lúc đầu cô không để ý, cho đến khi đối phương gọi cô: "Khâu Lê?"

Khâu Lê nhìn lại, không nghĩ đến lại là Triệu Tiêu Quân.

Ở đây là trung tâm CBD, gặp được người quen ở đây cũng không kỳ quái.

Triệu Tiêu Quân là bạn học cùng lớp ở đại học với cô.

Gia cảnh ưu việt, lớn lên xinh đẹp, học bá một quả.

Bởi vì gia thế tương đương, bạn học thường xuyên đem các cô đặt so sánh với nhau.

So tới so lui, cô còn kém Triệu Tiêu Quân một mảng lớn.

Khâu Lê cười nhẹ: "Đã lâu không gặp."

Triệu Tiêu Quân đến gần, cười nói: "Đã lâu đâu, sau khi tốt nghiệp còn chưa gặp lại, vừa rồi suýt chút nữa là tớ cũng nhận không ra."

Tối hôm qua cô ta còn nghĩ đi tìm Thẩm Nghiên lấy số điện thoại của Khâu Lê, hẹn cô ra ngoài chơi, không nghĩ đến hôm nay liền gặp.

Biểu hiện của cô ta so với ở trường thân thiện hơn, Khâu Lê có chút không quen.

Triệu Tiêu Quân nhìn đồng hồ, hẹn Khâu Lê lúc khác ra ngoài chơi.

Cô ta nói xin lỗi với Khâu Lê: "Hôm nay tớ có hẹn người, muốn đi qua nói vài việc, cậu đưa số điện thoại cho tớ đi, cuối tuần tớ tìm cậu uống trà chiều."

Hai người trao đổi phương thức liên hệ, Khâu Lê cũng chỉ cho rằng Triệu Tiêu Quân hẹn cô đi uống trà chiều chỉ là ăn nói khách sáo, cũng không để ở trong lòng.

Lúc Khâu Lê trở lại tiểu khu, trời vẫn còn sớm.

Không khí còn rất ẩm ướt và oi bức.

Đẩy cửa xe ra, sóng nhiệt quay cuồng đánh úp lại.

Hôm nay cô trở về sớm hơn Cố Diễm, nhìn đến nơi đỗ xe của Cố Diễm trống không, trong lòng cô cũng không có tư vị gì.

Tuy rằng ở cùng một tiểu khu, hàng đống tầng lầu kia, hai người vẫn là cùng một tầng lầu.

Nhưng nếu là không có ý, vẫn là rất khó gặp được.

Năm ngày nay, từ thứ hai đến thứ sáu, cô cũng không có tình cờ gặp được Cố Diễm quá một lần.

Buổi tối thứ sáu, sau khi xong một ngày làm việc, cô về đến nhà lúc thể xác và tinh thần đã mỏi mệt.

Khâu Lê đi tắm, tắm xong cô nằm ở trên sô pha nhìn trần nhà phát ngốc.

Phát ngốc trong chốc lát, Khâu Lê từ sô pha bò dậy, vọt vào phòng bếp lấy một ly đường đỏ, cầm ra ban công.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn đem nước đường đỏ trở thành trà mà uống.

Uống xong rồi nghiện, so với đồ uống nào cái này đều tốt nhất.

Cô dựa vào cửa sổ, nhìn xuống bồn hoa ở phía dưới.

Sắc trời tuy tối, nhưng cũng có thể mơ hồ thấy rõ, vị trí kia không có xe.

Cũng không có việc gì làm, Khâu Lê mở nhạc trong di động, bên trong chỉ có một bài hát.

Gió đêm thổi có chút oi bức.

Trong điện thoại phát 《dream it possible》.(*)

(*) Là brand song của Huawei.

Trong lòng cô lại nghĩ đến Cố Diễm.

Tâm tình không tốt cũng không xấu.

Hai ly đường đỏ lớn cô đều uống xong, từ lúc 8 giờ đến hơn 11 giờ.

Bóng đêm chiếu xuống vườn hoa, đen thùi lùi, cô nhìn chằm chằm vào phía bên kia, đôi mắt có chút mờ mờ.

Xoa xoa đôi mắt chua xót, Khâu Lê lấy di động ra, tìm ra người liên hệ " Tra Nam số 2 ".

" Tra Nam số 2 " là anh trai ở nhà cô của cô.

" Tra Nam số 1 " là Mộ Thời Cảnh.

Hai người đàn ông này tuy rằng không có quan hệ huyết thống gì, nhưng lại có một điểm rất giống nhau.

Đều rất cặn bã.

Khâu Lê gửi cho "Tra Nam số 2" một tin nhắn: 【 em đã quyết định sẽ theo đuổi Cố Diễm. 】

Để ngăn chặn anh muốn đi xem mắt.

Vạn nhất nếu Cố Diễm muốn đi xem mắt, mà lại nhìn vừa mắt thì anh sẽ có bạn gái.

Về sau đại khái cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Rất nhanh, "Tra Nam số 2" trả lời lại: 【Good luck! 】

Khâu Lê: 【 anh không có cái gì khác muốn nói với em sao? 】

Nghĩ đến việc muốn theo đuổi Cố Diễm, trong lòng cô liền bồn chồn.

Lúc cô khẩn trương hô hấp đều bắt đầu khó khăn.

Tra Nam số 2: 【 Anh nói đều là em không thích nghe, anh đây còn muốn nói sao? 】

Khâu Lê: 【... thôi đừng nói nữa. 】

Lại hỏi: 【 đúng rồi, trước tiên là em nên nói vòng vo hay là trực tiếp thổ lộ? 】

Tra Nam số 2: 【 trực tiếp thổ lộ, em và Cố Diễm biết nhau nhiều năm như vậy, có lẽ cậu ta vẫn luôn xem em là em gái, đừng đến lúc em theo đuổi đã lâu, cậu ta cũng không biết em đang theo đuổi cậu ta, nếu không cho cậu ta biết trước em đối với cậu ta là tình yêu nam nữ, nói không chừng một bên em theo đuổi cậu ta, cậu ta còn một bên cùng phụ nữ khác hẹn hò. 】

Khâu Lê: 【... Anh chỉ cần nói mấy chữ trước là được rồi. Ngủ ngon. 】

Tra Nam số 2: 【 Anh đây rời giường, bị em đánh thức nên ngủ không được. 】

Khâu Lê lúc này mới nhớ tới, giờ này bên kia cũng đã trễ.

Cất di động, Khâu Lê tiếp tục nhìn chằm chằm vào bồn hoa.

Tốt xấu gì vào lúc 11 giờ 22 phút, có một chiếc ô tô chậm rãi hướng bồn hoa bên kia dừng lại.

Tâm trạng Khâu Lê có chút mơ hồ xen lẫn vui mừng.

Nhưng cổ họng cũng khẩn trương.

Cố Diễm ra khỏi thang máy, ngước mắt nhìn thân ảnh nhỏ xinh đứng ở hành lang xa xa kia.

Cô đang tựa vào cửa lớn, nhìn vào cửa phòng anh mà phát ngốc.

Cố Diễm như suy tư gì, nâng bước đi qua.

Khâu Lê nghe được âm thanh, quay đầu lại.

Liền đụng phải ánh mắt thâm thúy của Cố Diễm.

Ánh đèn trên hành lang ấm áp nhu hòa.

Cố Diễm chầm chậm đi tới, càng ngày càng gần.

Anh không tiếng động mà nhìn Khâu Lê.

Chung quanh rất an tĩnh chỉ có tiếng tim đập của Khâu Lê.

Bùm bùm chấn động từ trong lồng ngực truyền đến.

Thật giống như lúc cô thi cuối kỳ khảo thí ở đại học.

Một loạt bước chân từ cầu thang đến phòng học cuối cùng.

Cô đè tờ giấy nhỏ sao chép đáp án, sau đó thầy giáo chậm rãi đi tới.

Cô ngẩng đầu, cùng thầy giáo bất động thanh sắc nhìn nhau.

Cô không biết thầy giáo có đến xốc bài thi cô lên để lấy đi tờ giấy nhỏ hay không, cuối cùng thầy vẫn làm bộ như là không thấy.

Tuyệt vọng cùng tâm hồn may mắn không ngừng quay cuồng đan chéo vào nhau, hung hăng gõ vào trái tim cô.

Đi đến gần, Cố Diễm thấp giọng hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Hẳn là cô không phải không vào được nhà, bởi vì khóa đều bằng vân tay, không cần phải dùng chìa khóa.

"Không có thế nào." Giọng nói Khâu Lê có chút run, còn có chút lơ mơ.

Cố Diễm nhìn cô, "Tìm anh?"

Khâu Lê dùng sức gật gật đầu.

Đầu quả tim đều đang run.

Khâu Lê dời đi tầm mắt.

Cô cảm giác không khí có chút loãng, giống như là đi lên một núi tuyết cao mấy ngàn mét.

"Đi vào rồi nói." Cố Diễm xoay người, đưa lưng về phía cô, mở cửa ra.

Khâu Lê không tính toán sẽ đi vào, chỉ là đơn giản nói một câu không cần phải đi vào nói.

Đi vào, có lẽ cô sẽ không có dũng khí.

Cô dùng sức nắm chặt tay phải lên then cửa, nuốt nước miếng.

Giọng của cô khàn đi rất nhiều, cô nói: "Cố Diễm, ngô lão hôi tây nông ngạch, hôi tây nông tát mấy ngươi." ( Cố Diễm, em thích anh, thích anh mười mấy năm.)

Sống lưng Cố Diễm cứng đờ, bàn tay đặt ở khóa cửa liền dừng lại.

Hết chương 5.

Bình luận

Truyện đang đọc