BỌN HỌ ĐỀU NÓI TÔI GẶP QUỶ



Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Rõ ràng là mùa hè, trên xe lại có chút lạnh lẽo, sau gáy tôi luôn lạnh căm căm, giống như có ai đang đứng sau thổi vào cổ tôi vậyi.

"Bác tài, có thể mở điều hoà nhỏ một tí không?" Tôi ngượng ngùng hỏi.

Ông anh tài xế cũng không quay đầu lại, lạnh lùng vứt cho tôi một câu: "Xin các quý khách an phận một chút, đừng tùy tiện đùa giỡn người ta."
Tôi rất cạn lời, trên xe chỉ có một mình tôi, còn vừa nói với ông anh tài xế nữa chứ, chả nhẽ đang nói là tôi đang đùa giỡn hắn ta sao? Lại không nói đến vấn đề xu hướng tính dục, tôi cho rằng đây là sỉ nhục nhân cách của mình.

Tôi, Thẩm Kiến Quốc, sinh ra vào ngày Quốc Khánh, dưới cờ đỏ, trong gió xuân, từ nhỏ đến lớn đều là "học sinh ba tốt", "đoàn viên ưu tú", "cán bộ lớp ưu tú", hắn ta có thể chất vấn năng lực vừa vào xã hội của tôi, nhưng tuyệt đối không thể chất vấn nhân phẩm của tôi!
Tôi rất muốn dựa vào lí lẽ biện luận, nhưng đại ca tài xế nói xong câu đó, khí lạnh liền yếu bớt đi không ít, hẳn là đã giúp tôi giảm nhiệt độ.

Lòng tôi lập tức mềm hẳn đi, muộn vậy rồi mà đại ca tài xế còn phải đến đón mỗi mình tôi, chắc chắn là đang rất bực mình.

Suy bụng ta ra bụng người, tôi vì tìm công việc mà hơn nửa đêm chạy đến khu nhà có ma, tâm trạng cũng không tốt lắm, có lẽ ông anh tài xế đang ở nhà ngủ, lại bị người ta gọi dậy, có khó chịu cũng là điều bình thường.

Cũng chỉ là lời khóe miệng thôi, không cần nặng lời với người ta.

"Cảm ơn bác tài." Tôi cười nói với ông anh tài xế.

Đáng tiếc ông anh tài xế vẫn không thân thiện lắm, hắn ta quay đầu nhìn tôi một cái, trong bóng tối tôi không thấy rõ mặt của hắn ta, chỉ thấy một đôi mắt sáng, rất sắc bén.

"Ha", hắn ta cười nhạt một cái, "Hi vọng ngày mai tôi còn có thể trông thấy cậu."
Hóa ra là đang chúc tôi được nhận, đúng là một ông anh tài xế mặt lạnh tốt bụng, đáng tiếc tính tình hơi khô khan, mang đến cho người ta cảm giác không dễ chung đụng.

Nếu nghĩ sâu hơn sẽ thấy hắn ta là một người rất tốt.


"Cảm ơn." Tôi nhiệt tình đáp lại.

Ông anh tài xế lái xe rất ổn định, cho dù bây giờ có nhiều sương mù, chiếc xe không hề xóc nảy chạy đến khu nhà Bỉ Ngạn.

Lúc xuống xe tôi hỏi: "Bác tài, ngày mai có lẽ tôi còn phải về trường chuyển hành lý..."
Còn chưa nói hết, cửa xe đã lạnh lùng đóng lại, xe của trường lái đi cực nhanh, ngay cả khói cũng không để lại.

Tôi biết mình làm không đúng, còn chưa có việc đã muốn nhờ ông anh tài xế giúp tôi chuyển hành lý, xe buýt tổ tổ chức không có nghĩa vụ giúp tôi làm mấy việc tư này, dọn nhà thì phải tìm công ty dọn nhà chứ.

Thế nhưng gần đây tôi thực sự túng quẫn, haiz, ngày mai thuê một cái xe hàng đi, có lẽ sẽ rẻ.

Vì muốn cho người ta một ấn tượng tốt, tôi đã mặc một bộ âu phục duy nhất dành riêng cho việc phỏng vấn, áo sơ mi cà vạt âu phục giày da đen.

Đi đến dưới tòa nhà số 4, tôi khẩn trương điều chỉnh cà vạt một lần nữa, xác nhận mình sạch sẽ gọn gàng, lúc này mới cất bước vào thang máy.

Ánh đèn thang máy lúc sáng lúc tối, trong đêm khuya có chút doạ người.

Có vẻ vì việc nhà đầu tư đột tử mà khu nhà Bỉ Ngạn được quản lý rất lỏng lẻo, trước đó trên Teiba thường xuyên có người khiếu nại trung tâm bất động sản phục vụ không chuyên nghiệp, bây giờ xem ra là thật.

Tôi âm thầm động viên mình, Thẩm Kiến Quốc, phải kiên cường! Sinh viên vừa đi làm đều phải trải qua một khoảng thời gian bắt đầu, tổ chức bao ăn bao ở đã là đãi ngộ khá tốt rồi, sao có thể chọn ba lấy bốn vì hoàn cảnh dừng chân chứ? Thang máy không an toàn thì thế nào, tầng bốn cũng không cao, lần sau tôi đi cầu thang!
Chất lượng của cái thang máy này đúng là kém thẩh, tốc độ rấ chậm, đi bốn tầng mà cứ như mười tầng, làm tôi nơm nớp lo sợ cả đường, sợ thang máy kẹt lại ở tầng nào đó.

Cũng may là không xảy ra chuyện như vậy, tôi thuận lợi đi đến tầng 4.

Phòng 404 sáng đèn, cửa cũng không đóng, tôi gõ cửa, lễ phép hỏi: "Xin hỏi có ai không? Tôi là Thẩm Kiến Quốc được tuyển làm giáo viên, một quý cô bảo tôi lập tức đến khu nhà làm thủ tục vào ở."
"Là hiệu trưởng Trương bảo cậu tới sao?" Một người nhỏ con mặc áo jacket đội mũ nồi đi tới, "Mời vào."
Tôi đi theo hắn ta vào phòng 404, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh nơi ở sau này.


Ánh đèn có chút lờ mờ, xem ra đợi sau khi được phát tiền lương tôi phải thay cái bóng đèn khác, hoàn cảnh như vậy rất bất lợi cho việc soạn bài.

Rèm cửa rất dày, vốn dĩ căn phòng này đã không dễ tiếp xúc với ánh mặt trời, Màn cửa qua dày, rèm cửa dày như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, cần thay cái mới.

Căn phòng lại rất sạch sẽ, diện tích không nhỏ, có ba phòng ngủ một phòng khách, phòng khách ở chính giữa còn bày một cái bàn làm việc và hai cái ghế, tên nhỏ con ngồi trên một cái, ra hiệu tôi ngồi đối diện hắn ta.

Vóc dáng của hắn ta rất thấp, đại khái ngay cả một mét sáu cũng chưa tới, tôi chú ý tới hắn ta vẫn luôn nhón chân để đi, có vẻ là muốn làm vậy để mình trông cao hơn một chút.

Haiz, tôi cũng hiểu cảm giác đau khổ vì chiều cao.

Khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ, năm lớp 10 chỉ cao một mét năm, vừa gầy vừa nhỏ, còn thấp hơn cả các bạn nữ, thường xuyên bị các bạn chế giễu, còn rất tự ti.

Cũng may về sau tham gia thi cử được học bổng, cải thiện trình độ ẩm thực, uống nhiều sữa bò ăn nhiều thịt, đến năm lớp 12 cao lên được hơn 20 cm, bây giờ đã cao 178 cm, tuy rằng không thể đến 180, nhưng cũng là một chiều cao không tệ ở trong nước rồi, tôi rất hài lòng.

"Thẩm Kiến Quốc đúng không?" Sắc mặt tên nhỏ con không tốt lắm, dưới ánh đèn có vẻ trắng bệch không huyết sắc, hẳn là hay thức đêm, "Hiệu trưởng Trương bảo cậu ngủ ở phòng ngủ ngủ một đêm, sáng mai còn sống thì có thể đi làm."
"Hiệu trưởng Trương chính là quý cô có số điện thoại đuôi là 94444 sao? Cô ấy là người phụ trách tổ chức đào tạo của chúng ta sao? Hơn nữa chỉ là ở một đêm thì sẽ có chuyện gì chứ, chẳng lẽ anh cũng tin mấy tin đồn ma quỷ trên mạng à?" Tôi không sợ hãi vừa cười vừa nói.

Tên nhỏ con ngẩng đầu nhìn tôi, tôi thấy thái dương hắn ta có vết thương, không khỏi lo lắng: "Trán của anh bị sao vậy?"
"À, va phải." Tên nhỏ con đờ đẫn nói.

"Anh đã biết tên của tôi, xin hỏi nên gọi anh như thế nào?" Tôi biết đây có thể là đồng nghiệp sau này của mình, liền vươn tay ra với hắn ta, thân thiện hỏi.

Hắn ta cũng không bắt tay tôi, từ đầu đến cuối vẫn đặt hai tay ở dưới mặt bàn, chỉ cười nói: "Tôi họ Cưa."
"Là Cụ trong gia cụ (đồ dùng trong nhà), hay là Cư? Dòng họ rất đặc biệt nha." Tôi chút lúng túng thu tay lại, không ngờ vừa đi làm đã gặp phải đồng nghiệp không thân thiện.


Tôi nghe các đàn anh nói, ở nơi làm việc sẽ có vài người cũ bắt nạt người mới, chủ yếu là lo lắng bọn họ tranh công việc của mình.

Nhưng phần lớn người làm vậy đều không có bản lĩnh, x không đủ tự tin, cho rằng người mới sẽ tạo ra uy hiếp với mình, mới có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy.

Tôi nói với mình không nên tức giận, mỉm cười đối xử mọi người.

Tên kia nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi lắc đầu: "Đều không phải."
"Vậy là chữ nào?"
"Là Cưa trong cưa điện."
Tôi khẽ nhíu mày, trong trăm họ Trung quốc có họ như thế sao?
"Chẳng lẽ anh là dân tộc thiểu số?" Tôi nghi ngờ nói, lúc ở trường cũng đã gặp được mấy người bạn dân tộc thiểu số, dòng họ của bọn họ rất hiếm lạ, không có trong trăm họ.

Hắn ta lại lắc đầu, hơi nghẹo cổ, chậm rãi đứng lên: "Tôi sao, vóc dáng thấp, từ nhỏ đã bị người cao bắt nạt.

Bọn họ đá tôi, đánh tôi, nói tôi thấp như thế cắc chắn không phải con trai, bắt tôi cởi quần xuống để bọn họ kiểm tra.

Có đôi khi sẽ còn mua một túi sữa bột đổ vào trong miệng tôi, nói uống nhiều sữa bò sẽ cao lên.

Tôi bị sặc đến mức suýt nữa tắt thở, ôm cổ họng cầu xin bọn họ cho tôi uống miếng nước, bọn họ sẽ biết cười, nói muốn uống thì chỉ có nước tiểu."
Tôi nghe mà trong lòng khó chịu, cũng hiểu vì sao thái độ của hắn ta đối với tôi lại không tốt.

Chiều cao là bóng ma tâm lý của hắn ta, hắn ta không phải nhằm vào một mình tôi, mà là rất phản cảm với những người cao.

Nhưng tôi tin chắc, sau này được tiếp xúc nhiều với nhau, chắc chắn hắn ta sẽ hiểu tôi là người như thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng dùng kinh nghiệm của mình để giúp hắn ta vượt qua sự khó khăn này.

Tôi đứng lên, vượt qua bàn cầm tay hắn ta, dùng giọng nói rõ ràng nhất để: "Đây không phải lỗi của anh, là lỗi của bọn họ! Cho dù là kí do gì, xúc phạm người khác là sai!"
"Tôi biết." Vẻ mặt Cưa tiên sinh rất cứng ngắc, nụ cười hơi giả: "Dĩ nhiên không phải lỗi của tôi, đều là lỗi của bọn họ.

Không phải chỉ có đôi chân dài thôi sao? Không sao cả, cưa hết đi là được!"
"..."

Nhìn vẻ mặt vui sướng của hắn ta, tôi bỗng nhiên im lặng.

Tôi không học tâm lý học, không có kinh nghiệm về phương diện này, không biết nên khuyên một người có suy nghĩ cực đoan kiểu này như thế nào.

"Một đôi chân dài, hai đôi chân dài, ba đôi, bốn đôi...!Thật nhiều, thật dài, tôi nghiêm túc đo đạc theo chiều cao của mình, để mỗi người bọn họ đều có chiều cao như tôi." Cưa tiên sinh say mê nói, dường như đang đắm chìm trong hồi ức đẹp đẽ.

Điều này không đúng, tôi buông tay hắn ta ra, vụng trộm đưa tây vào túi áo, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Lúc cưa chân, tiếng kêu của bọn họ thật là dễ nghe, như tiếng trời vậy.

Tôi nhảy xuống tầng trong âm thanh hoàn hảo này, đó là thời gian hạnh phúc nhất khi còn sống của tôi." Cưa tiên sinh đứng lên, chỉ vào trán mình, "Bởi vì nhảy lầu, bây giờ trên đầu tôi bị thương, không tiện tháo mũ xuống cho cậu xem."
"Cưa tiên sinh, anh có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?" Tôi sờ thấy điện thoại! Nhanh chóng mở khóa, bấm số 110, lúc này điện thoại thông minh lại kém hơi điện thoại bấm trước kia, tôi căn bản tìm không thấy phím.

Cưa tiên sinh vẫn còn tiếp tục nói: "Vóc dáng của cậu không cao lắm, nhưng đôi chân rất dài, tôi thích chân của cậu, có thể cho tôi cưa không?"
"Đương nhiên không thể!" Tôi từ chối thẳng thắn, đứng lên chậm rãi lui về phía sau.

Cưa tiên sinh cũng đứng dậy, bàn tay trái vấn luôn giấu dưới bàn của hắn ta nâng lên, trên tay cầm một cái cưa điện.

"Vậy tôi chỉ có thể dùng sức mạnh, yên tâm, không đau đâu." Hắn ta chậm rãi đi về phía tôi.

Tôi không dám quay đầu, cũng không dám nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn ta, đề phòng hắn ta đột nhiên tấn công.

Hắn ta đi về phía trước, tôi không ngừng lùi lại, mãi đến khi phía sau lưng dựa vào vách tường, cảm giác lạnh như băng để tôi nhớ ra nơi này cách cửa không xa, liền dựa vào dịch về phía cửa.

Cưa tiên sinh có vẻ không vội làm tổn thương tôi, hắn ta nhón chân, liếm môi, nhìn tôi sờ đến chốt cửa, dùng sức mở ra.

Chốt cửa không hề động, chẳng biết cánh cửa này dã bị hắn ta khóa trái từ lúc nào!
"Cậu không ra được đâu," hắn ta bật cưa điện, những tiếng "rè rè" vang lên trong đêm tối yên tĩnh,"Ngoan, chờ ngươi đem chân cho tôi, tôi để cho ngươi đi."
"Cho anh tôi sẽ không đi được!" Lúc này không có biện pháp trốn tránh, tôi ra sức bổ nhào về phía trước, túm lấy cổ tay hắn ta, định cướp lấy cưa điện..


Bình luận

Truyện đang đọc