BỨC THƯ TÌNH ĐÊM QUA


Không khí kiều diễm ái muội nữa, Tống Lê cũng sẽ không lôi kéo anh lên giường vào lúc này.

Anh có bệnh quáng gà, phỏng chừng không nhận ra cô, Tống Lê sợ tính tình kia của anh, cô còn chưa bắt đầu sướng thì có khả năng chết ở trên giường trước.

Sau khi Nhạc Phong mang theo người rời đi, cô bước ra từ bức màn, cởi khăn tắm lại chui vào bồn tắm.

Nước đã lạnh nhưng cô không sợ lạnh.

"Vừa rồi có người vào đây đúng không?"
Trên làn da tuyết trắng của cô có không ít vệt đỏ, đều là Hứa Từ véo.

Anh xuống tay vẫn mạnh như trước đây, cho dù là muốn cô vẫn đẩy cô ra, chỉ cần đôi tay kia đụng đến làn da cô, từ trước đến nay đều không biết hai chữ dịu dàng viết như thế nào.

Tống Lê gật đầu: "Ừm.

"
"Là cảnh sát?" Trần Vũ Phồn nhìn dấu vết cửa sổ bị mở ra: "Anh ta tiến vào từ chỗ này.

"
Đây chính là tầng 3, người đàn ông kia thoạt nhìn thể lực và thân thủ cũng không tệ lắm, dưới bề ngoài lạnh lùng hoá ra là thất lang.

"Không phải cảnh sát.

"
Trong bóng đêm cô nhìn anh rất rõ ràng, thậm chí không nhìn sai ánh mắt nồng liệt khi anh động tình.

Tống Lê giơ huy hiệu kiểm sát màu vàng trong tay lên: "Là kiểm sát trưởng.

"
-

Một năm quen biết Hứa Từ kia, Tống Lê 14 tuổi.

Khi đó cô còn không biết Hứa Từ tên là Hứa Từ.

Ngõ nhỏ đèn đường tối tăm, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu xám, chắc là mới đi ngang qua sau khi tan học bổ túc, trên vai đeo balo.

Nhưng vừa đột ngột vừa hài hòa chính là anh còn ôm một con mèo trắng.

Đối mặt với người đột nhiên xông vào ngõ nhỏ, khi khuôn mặt thanh lãnh của anh nhìn về phía cô, không tính là thân thiện.

Lúc ấy Tống Lê mới chạy ra từ nhà dượng, cô không soi gương, không biết chính mình chật vật bao nhiêu nhưng khẳng định là hình tượng sẽ không tốt đến chỗ nào.

Nếu không anh sẽ không giống con mèo lưu lạc được che chở trong lồng ngực, còn có lòng tốt ngồi xuống bôi thuốc cho chân cô như vậy.

Sau đó mỗi buổi tối gặp lại anh, trên chân cô đều có vết thương nhưng trước nay đều không đi giày.

Chạy trên đường mấy kilomet, lòng bàn chân phấn nộn bị mài ra bọt nước, lại bị phá vỡ, vết máu và đá vụn trộn lẫn vào nhau.

Một đôi chân vốn dĩ thật xinh đẹp bị ma sát đến huyết nhục mơ hồ.

Thuốc trong balo trên vai của anh cũng càng ngày càng trở nên đầy đủ, thật ra từ lúc bắt đầu, trong balo của anh chỉ có sách giáo khoa, giăm bông cho mèo, tăm bông và Povidone (thuốc đỏ chỉ định để khử khuẩn sát khuẩn các vết thương)
"Lần sau cậu không thể đi giày rồi mới ra cửa sao?" Hứa Từ giúp cô bọc chân lại, sắc mặt không vui mà nhíu mày.

Thật ra cô đã nói tên với anh, nhưng mà hắn cảm thấy cái tên hồ ly tinh quá không đứng đắn.

Khi đó cha mẹ đang kiện tụng ly dị, cô ở nhà của cô mình, dượng thường xuyên nhân dịp cô của cô trực ban đêm quấy rầy cô, gõ cửa phòng cô, sờ chân cô, nói những lời hạ lưu.

Hàng xóm và dượng đều đã nói cô là hồ ly tinh.

Tống Lê nói không được: "Chân tôi quá xinh đẹp, đi giày không cho người khác thấy sao được?"

Hứa Từ banh mặt nhìn cô.

Tống Lê biết anh tức giận, nghĩ thầm buổi tối ngày mai lại nói như vậy, anh có lẽ sẽ không đến đây nhưng mà không nghĩ đến, 10 giờ tối ngày hôm sau anh lại cầm thêm nhiều thuốc đến.

"Dưới chân cậu không đi giày thêm lần nữa, thì sẽ không đi được nữa.

"
"Không đi được cậu cõng tôi đi.

"
Thật ra không phải buổi tối hôm nào cũng đến, lúc vừa gặp mặt Tống Lê rất sợ anh nhưng sau đó phát hiện anh đứng dưới ánh sáng yếu ớt hình như không nhìn thấy, lá gan của Tống Lê lại lớn hơn một chút.

Một chút ấm áp bắt đầu làm cô hy vọng mỗi ngày anh đều có thể đến.

Trên thực tế Hứa Tư thực sự làm thế, vừa cảnh cáo cô không yêu quý chân mình thêm lần nữa anh sẽ không đến, nhưng mỗi ngày anh đều đến.

Tống Lê cảm thấy sau khi anh lớn lên khẳng định sẽ trở thành một vị bác sĩ thật sự có trách nhiệm nhưng không nghĩ đến trôi qua mười ba năm, Hứa Từ bỏ y từ pháp, trở thành kiểm sát trưởng.

Thời gian cũng làm gương mặt vốn dĩ thanh tú của anh trở nên lạnh lùng đạm mạc thêm.

Cởi bỏ tính trẻ con của thiếu niên, anh trong thời gian cô không biết, trở thành một người đàn ông.

! !
Ngày tiếp theo ánh nắng tươi sáng, thời tiết tốt cực kỳ, Hứa Từ lại xin nghỉ nửa ngày.

Tối hôm qua anh mắc mưa, ban đêm phát sốt, khi về nhà đi ngang qua tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt.

Sau khi ăn xong thì lên giường ngủ.


Anh không thường nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ đều sẽ mơ thấy người kia, hơn nữa đều không phải chuyện tốt gì.

Trong mơ anh không bị bệnh quáng gà, có thể rõ ràng nhìn thấy thân thể trắng tinh như ngọc của cô.

Cô loã thể uốn gối ngồi quỳ trên đùi anh, ánh mắt anh giãy giụa, lại vẫn dung túng để cô đè hai lòng bàn tay mềm ở trên thứ cương cứng nóng rực giữa háng.

"Muốn không, móc nó ra ngoài được không?"
Cô đang dụ hoặc anh, thân thể hoàn mỹ kia rõ ràng đẹp đến mức không thể khinh nhờn, anh lại sinh ra tà niệm không nên có trong bóng đêm.

"Hứa Từ, anh rõ ràng rất muốn em.

"
Vải dệt cọ xát phát ra tiếng vang kim loại, cô kéo khóa quần tây của anh, dùng tay kéo lấy cây gậy ra từ bên trong.

Dương vật thẳng tắp bắn ra từ trong khe quần.

Anh nhịn đến mức đôi mắt đỏ lên, được phóng thích khuây khoả lại làm anh thở dốc một hơi: "Không! "
"Không muốn? Hay là không cần?"
Cô nắm vật thô dài của anh, cầm chặt côn thịt nhanh chóng luật động, ngón tay nhẹ nhàng thổi mạnh phần đầu, quy đầu hưng phấn mà rỉ ra chất nhầy.

Có chút tanh.

Cô dùng lòng bàn tay kéo ra một chút, để ở trong miệng mút vào, sau đó tiểu huyệt trơn mềm chống vật cứng ngồi xuống.

Quy đầu phá vỡ môi âm hộ, bên trong là sự ướt mềm trong tưởng tượng, nhưng lại càng chặt hơn so với tưởng tượng.

Thân trên của cô mềm mại mà ghé vào trên người, bên tai toàn là tiếng gọi nhu mị: "Hứa Từ! "
Anh rốt cuộc không khống chế được, nâng cánh mông cô thẳng lưng cắm vào.

Dương vật thô to phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm, cả cây hoàn toàn đi vào, cô bị cắm đến mức ngẩng người cao cao.

Không đợi cô thích ứng đã bắt đầu đưa đẩy từng chút từng chút.

Biết có thể cô sẽ đau, sẽ khóc nhưng lý trí của anh mất hết, hoàn toàn không rảnh lo thứ khác.


Sau khi xoay người đè cô ở dưới thân, nâng cái mông lên cắm càng sâu càng nhanh.

Rên rỉ quả nhiên từ mị hoặc biến thành tiếng khóc, cô cầu anh chậm một chút, nhẹ một chút.

"Hứa Từ, sâu quá! "
Anh giống như không nghe thấy, sắc dục trong đáy mắt nồng hậu, chỉ muốn chơi mạnh hơn.

Vì sao?
Rõ ràng là cô nói muốn, vì sao người khóc lóc kêu dừng lại vẫn là cô?
Nhưng mà cô so với trong tưởng tượng còn thèm bị chơi hơn, chỉ chốc lát sau lại lắc mông đưa tiểu huyệt đến đây, cầu anh lại cắm thêm vài cái.

Bảo anh nhanh một chút, sâu một chút, còn cắn lỗ tai anh.

"Vừa mới nói không, là không gì?"
Cô ngồi ở bên trên một lần nữa, lắc mông trước sau chậm rãi dùng tiểu huyệt ma sát côn thịt của anh.

Dương vật bị dâm thuỷ của cô chảy ra bọc đầy, căng đến mức vừa thô vừa đỏ.

Anh bắn rất nhiều lần nhưng vẫn không đủ.

Hứa Từ nâng mông, chống cửa huyệt cắm vào, dùng nụ hôn đáp lại cô: "Không đủ! "
"Tống Lê, như thế nào cũng không đủ.

"
Nói anh yêu em một vạn lần cũng không đủ, thọc vào rút ra ở trong cơ thể cô trăm lần ngàn lần cũng không đủ.

Ở trên sô pha ngày gặp lại kia, anh làm việc mà lúc ấy không làm ở trong mơ.

Hậu quả của việc túng dục quá độ chính là, anh đổ mồ hôi toàn thân, ổ chăn dính ướt, hạ thể cương cứng còn dính đầy tinh dịch dâm mỹ.

Hứa Từ không nhớ rõ lần trước là khi nào nhưng vĩnh viễn nhớ rõ lần mộng tinh đầu tiên, cũng là vì mơ thấy cô.




Bình luận

Truyện đang đọc