BỨC THƯ TÌNH VÔ DANH


Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, đồng hồ báo thức ring ring reng reng, huy động lực lượng* kêu loạn một trận. Một cánh tay duỗi ra từ trong chăn, cánh tay quơ thật lâu ở không trung, tiếp theo một cái đầu chui ra, tóc rối bời, còn ngái ngủ, “Kỳ quái, đồng hồ báo thức chạy đi đâu rồi?”
(*兴师动众 hưng sư động chúng.)
Trần Lăng Tùng ngáp dài xuống giường, “Sư Tuyết, cậu ở đâu.” Lê dép, vỗ một cái lên đồng hồ báo thức, sáu giờ sáng. Trần Lăng Tùng đi đến phòng vệ sinh, có một người trước bồn rửa mặt, đang dùng khăn lau mặt, vòi nước chảy ào ào vào bồn đã được bịt kín, Trần Lăng Tùng thả nhẹ bước chân, đi đến đằng sau hắn, khuỷu tay vòng qua cổ hắn.
Xương bả vai đụng ngực, tiếng cười đồng loạt vang lên, Sư Tuyết kéo khăn xuống, nghiêng mặt, hôn một cái vào cằm cậu, mang theo mùi thơm ngát của bạc hà.
“Dậy rồi?”
“Đồng hồ báo thức vang lâu như thế,” Trần Lăng Tùng buông tay, “Cậu dời nó khỏi trận địa phải không? Hại tớ ấn không đến, heo đều phải bị đánh thức.”
“Cậu mau đánh răng.”
“Sao phải nghe lời cậu, cậu là gì của tớ hả?”
Sư Tuyết đỏ mặt, ngập ngừng cả buổi, nói không ra một chữ.

Trần Lăng Tùng giống một tên lưu manh khi dễ tiểu tức phụ, khoanh tay trước ngực, nghiêm chỉnh lại thong dong chờ câu trả lời của hắn, “Nói mau nha, không nói tớ sẽ không đánh răng, nhiều lắm là chúng ta cùng nhau đến trễ.”
Sư Tuyết cắn cắn môi, môi mấp máy vài cái, giọng nhỏ đến chỉ có chính hắn nghe thấy. Trần Lăng Tùng ngoáy ngoáy tai, nghi hoặc: “Có người đang nói chuyện sao?” Dứt lời thở dài một hơi. “Xem ra lớp phó kỷ luật phải bị trừ điểm vì chúng ta rồi.”
Cậu vuốt lương tâm nói: “Thật là có chút áy náy.”
“Cậu mau đi đánh răng,” mắt thấy Trần Lăng Tùng lại sắp mở miệng nói, Sư Tuyết nhắm mắt, nói như hô lên: “Bạn trai cậu ra lệnh cho cậu, mau đi đánh răng!”
Hô xong, trên mặt Sư Tuyết mạ lên một tầng màu đỏ, hắn nhắm mắt lại, nghe thấy Trần Lăng Tùng cười khẽ một tiếng, “Tuân mệnh.” Mở mắt ra, Trần Lăng Tùng vẫn cười nhìn hắn, hắn vừa thẹn vừa bực, giọng vẫn là nho nhỏ: “Cậu đồng ý với tớ, nhanh lên.” Trần Lăng Tùng nén cười: “Cậu đừng nóng giận, tớ làm ngay đây, lập tức làm ngay đây.”
Sư Tuyết vào phòng thay đồ, sau khi bọn họ xác định quan hệ, trộm ngủ tới phòng của Sư Tuyết, trả một gian phòng khác của chủ nhà, chủ nhà cho rằng Trần Lăng Tùng muốn trả phòng, vội vàng nói có thể giảm tiền thuê, Trần Lăng Tùng kiên quyết từ chối.
Sư Tuyết nhớ lúc ấy Trần Lăng Tùng nói hươu nói vượn với chủ nhà: “Nếu tôi là vì tiền thuê, tôi đã sớm đồng ý rồi. Nhưng tôi là vì sắc đẹp, anh là đàn ông, anh hiểu đi?”
Chủ nhà bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu muốn thuê chung với bạn gái?”

Sư Tuyết lặng lẽ đẩy đẩy Trần Lăng Tùng, ngăn cản cậu tiếp tục nói hươu nói vượn, Trần Lăng Tùng đành phải nói một cách mơ hồ: “Không sai biệt lắm.”
Sư Tuyết cởi áo ngủ, bởi vì nghĩ chuyện, động tác không khỏi chậm lại, khóe môi hắn mang theo ý cười, môi bóng nước, là vừa rồi đánh răng làm ướt.

Lúc Trần Lăng Tùng ôm lấy hắn từ đằng sau, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, nhưng lần này hai người đều không nói gì, Trần Lăng Tùng xoay hắn qua, mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi.
“Hôn một chút?”
Luồng hơi khi cậu nói chuyện phun vào trên môi Sư Tuyết, Sư Tuyết không trả lời, hô hấp dồn dập mà hôn lên. Hắn không nhón chân, Trần Lăng Tùng đỡ eo Sư Tuyết, có chút kinh ngạc: “Cậu cao lên?”
Giọng của cậu hòa tan trong nụ hôn của bạn trai, Sư Tuyết duỗi tay, đè lại gáy cậu, hai người hôn một cách nồng nhiệt, không khí dần nóng lên, đầu lưỡi Trần Lăng Tùng vươn vào trong khoang miệng của Sư Tuyết, còn chưa quấn được vài cái, đã bị Sư Tuyết đẩy ra.
“Thẹn thùng?” Trần Lăng Tùng còn muốn trêu chọc Sư Tuyết, giây sau đó môi liền bị mở ra, đầu lưỡi Sư Tuyết lướt qua hàm răng cậu, a —— không hôn trả không phải đàn ông!
Hôm nay Sư Tuyết hiển nhiên mất khống chế, hôn vừa gấp vừa hung, cuốn lấy đầu lưỡi cậu không bỏ, giống như muốn nuốt cậu vào bụng. Trần Lăng Tùng không thể không dừng lại trước, đầu lưỡi cậu đều đã tê rần, Sư Tuyết lại còn không phanh xe được, bọn họ khẳng định phải tới trễ.
Trần Lăng Tùng vỗ vỗ vai Sư Tuyết, người Sư Tuyết cứng một chút, rời khỏi môi cậu, vùi mặt vào cổ Trần Lăng Tùng, giọng nằng nặng, lại khàn khàn: “Trần Lăng Tùng.”
Trần Lăng Tùng cũng không chịu nổi, “Đệch, lên lớp cái rắm, sớm muộn gì cũng phải héo.”
Người Sư Tuyết run run, cười không dừng được.
“Cậu đừng run nữa, cấn tớ thì thôi đi, còn động.”
Tiếng cười của Sư Tuyết bị nghẹn ở trong cổ họng, dương vật cứng rắn đặt ở dưới bắp đùi Trần Lăng Tùng, Sư Tuyết động động, chỗ ấy cũng chọc khắp nơi.
Trần Lăng Tùng nghĩ đến gì đó, cười một cách xấu xa: “Cậu là muốn đấu kiếm với tớ sao?”

“Vì sao đến trễ?” Chủ nhiệm lớp nhìn hai nam sinh trước mặt một cách nghiêm túc.
Trần Lăng Tùng thầm nghĩ, còn có thể là vì sao, dỗ bạn trai thôi. Bạn trai da mặt mỏng, hôn đến lúc máu tuôn xuống dưới, không cần mặt, tình dục lui liền cần mặt.


Máu chỉ đổ một chỗ, sáng nay lại quá kích thích, lượng máu trở về óc quá tải, quá thẹn thùng, giận dỗi với cậu, mài rách môi mới dỗ được, dỗ xong phát hiện thời gian ăn sáng cũng không còn.
“Ngài đừng nóng giận,” Dù sao lát nữa còn phải trộm ăn sáng trong giờ của ngài —— lời này cũng không thể nói —— phải nói: “Đồng hồ báo thức của bọn em bị hỏng, ngủ quên mất.”
Đồng hồ báo thức tỏ vẻ vô tội.
“Đồng hồ báo thức của hai trò đều bị hỏng?”
“Vâng! Chỉ hỏng một cái.” Mắt thấy chủ nhiệm lớp lộ ra ánh mắt hoài nghi, Trần Lăng Tùng vội chọc chọc Sư Tuyết, Sư Tuyết vừa thấy chính là rất ít nói dối, vừa nói hai câu tai đều đỏ: “Bọn em chỉ có một đồng hồ báo thức, đặt trong phòng em, bình thường là em gọi Trần Lăng Tùng rời giường, đồng hồ hỏng, em liền không dậy, kết quả bọn em đều ngủ đến muộn. Thật xin lỗi cô, lần sau bọn em không vậy nữa.”
Lúc Sư Tuyết xin lỗi, nhìn chằm chằm vào hai mắt chủ nhiệm lớp, bộ dạng thấp thỏm của hắn vô cùng thành khẩn, xét đến cùng giáo viên là phụ nữ, không chịu được nhất chính là đứa bé xinh đẹp khẩn cầu, bà thở dài một tiếng, xua xua tay: “Thôi thôi, đừng có lần sau nữa. Hai trò mau vào lớp đi, trên bàn có bài kiểm tra từ mới, nộp sau khi kết thúc đọc đầu giờ.”
Trần Lăng Tùng cười cười, cậu nắm lấy cổ tay Sư Tuyết đi vào phòng học từ cửa trước, có người nâng mắt: “Oa!” Ngay sau đó các bạn học sôi nổi phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, Trần Lăng Tùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, im lặng làm bài của các cậu đi!” Các bạn học trợn trắng mắt với cậu, Sư Tuyết tùy ý cậu kéo đến chỗ ngồi.
“Thảm rồi, không mang bút.”
Động tác lục bút của Sư Tuyết dừng lại, quả nhiên Trần Lăng Tùng đang nhìn chằm chằm hắn một cách vô cùng đáng thương, hắn đưa bút của mình cho Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng nói: “Không được tốt đi.” Tay lại không do dự chút nào, lúc nhận bút hỏi một câu đầy quan tâm: “Cậu làm sao bây giờ?”
“Tớ vẫn còn.”
Kết quả lúc bắt đầu viết từ, Trần Lăng Tùng lại chơi xấu*, Sư Tuyết điền hết một trang, Trần Lăng Tùng vẫn còn lưỡng lự ở vị trí một phần ba, cậu cắn đầu bút, hàm răng trắng cắn vào thân bút đen.
(*作妖 làm yêu.)
“Đừng cắn, rất dơ.”
Trần Lăng Tùng tỏ vẻ đau khổ, mắt không rời khỏi bài tập: “Tớ cũng không có cách nào nha, thật khó.”
“Tối qua cậu không học từ sao?”
Trần Lăng Tùng dịch lại gần, “Cậu học?”
Sư Tuyết gật đầu, Trần Lăng Tùng ghé vào tai hắn: “Sao cậu có thời gian học? Chẳng lẽ tớ mất trí, không có khả năng, tớ nhớ rõ tối qua hai chúng ta giúp đỡ nhau ——” bị Sư Tuyết bịt kín miệng, hắn lại đỏ mặt rồi, sao lại dễ dàng xấu hổ như vậy chứ, không đợi ý xấu của Trần Lăng Tùng nổi lên, Sư Tuyết đỏ mặt giáo dục cậu: “Thời gian là bớt ra, hiện tại chúng ta nói… vốn dĩ thời gian học tập liền thiếu hơn người khác, càng phải nắm chặt.”

Trần Lăng Tùng trêu chọc hắn: “Hiện tại chúng ta thế nào? Nói chuyện phiếm? Nói chuyện phiếm cũng không ảnh hưởng học tập.”
Sư Tuyết nhìn trái nhìn phải, ghé sát vào cậu nói thật nhỏ: “Yêu đương, chúng ta nói yêu đương.”
Hai mắt hắn sáng lấp lánh, giống như đang nói về một chuyện rất lớn, lòng Trần Lăng Tùng mềm nhũn, phía dưới bàn, tay của cậu nắm lấy bàn tay của Sư Tuyết.
“Bằng không hai chúng ta kiềm chế một chút, mỗi ngày dán dán dính dính, thân thể cũng chịu không được.” Trần Lăng Tùng là đang đùa giỡn Sư Tuyết, không ngờ Sư Tuyết tin thật, Sư Tuyết nói một cách quả quyết: “Không thể.”
Lần này Trần Lăng Tùng thật kinh ngạc, “Tại sao?”
Sư Tuyết nhìn cậu, vẻ mặt rất chân thành: “Muốn hôn cậu, mỗi một ngày đều muốn hôn cậu.”
Trần Lăng Tùng ngẩn ngơ, đúng vào lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên: “Xong đời, tớ còn chưa viết xong!”
Gần đây giáo viết đang bắt viết từ, không viết được ra, một câu phạt chép lại mười lần. Trần Lăng Tùng vội vàng múa bút thành văn, lại thêm mấy hàng, tâm bất cam tình bất nguyện mà bị thu đi rồi.
Cậu nằm sấp xuống bàn, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!”
Sư Tuyết đụng đụng tai cậu: “Đừng gào, tớ chép phạt giúp cậu là được.”
Trần Lăng Tùng ôm chặt hắn: “Tiểu Tuyết, cậu thật tốt.”
Sư Tuyết còn chưa lên tiếng, bàn sau cuối cùng nhịn không được, “Các cậu đây là cửa hàng thịt chó hả! Tớ không sống được nữa rồi! Còn ôm ôm ấp ấp nữa tớ liền đi báo cáo, nói đôi cẩu nam nam các cậu chơi yêu sớm!”
Trần Lăng Tùng buông Sư Tuyết ra, trợn trắng mắt với bàn sau: “Được rồi được rồi, suốt ngày chua lét.

Không ôm nữa là được.” Lại nói với Sư Tuyết: “Đêm nay nhớ giám sát tớ học từ đó.”
Sư Tuyết lộ ra biểu tình do dự.
“Hắc, tớ chăm học cậu còn mất hứng?”
“Tớ không phải ý này,” Sư Tuyết cắn răng, hắn đột nhiên đến gần Trần Lăng Tùng, nói một câu. Trần Lăng Tùng đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng lại một bên liếc nhìn Sư Tuyết đang đỏ bừng cả mặt, một bên nén cười.
Ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, ánh nắng thật tốt, thanh xuân cũng vừa lúc.
Sư Tuyết hỏi chính là: “Chúng ta hôn xong lại học từ được không?”

Trứng màu:

Sáng ngày thất tịch, Trần Lăng Tùng thức dậy, nằm trên giường dư vị trong chốc lát.

Sư Tuyết trong mộng chính là bộ dạng của cấp ba, khi đó thanh thuần biết bao nha ——
“Trần Lăng Tùng.”
“Hả?”
Sư Tuyết ôm cậu, cọ cọ ở khóe môi cậu.

Vừa mới tỉnh dậy, bắt đầu động tay động chân với cậu.

Trần Lăng Tùng từ chối, thua dưới đôi mắt óng ánh nước của Sư Tuyết.

Sư Tuyết chớp chớp mắt, tay mò xuống dưới một cách không quy củ.
Một lúc sau, Trần Lăng Tùng thở hổn hển trầm thấp, thân thể bị va chạm về phía trước, Sư Tuyết thở cũng gấp.
Sáng hôm nay, đại bảo bối của Sư Tuyết chào hỏi với Trần Lăng Tùng một cách thân mật, chào hỏi xong còn cứng rắn tỏ vẻ: Tôi còn có thể mời cậu uống sữa bò. Trần Lăng Tùng tỏ vẻ: Tôi từ chối.
Từ chối bị bác bỏ.
Trần Lăng Tùng lại tỏ vẻ: cậu con mẹ nó đừng làm, không chứa được nữa. Thấy không, đều chảy ra rồi.
Sư Tuyết tỏ vẻ: Lãng phí là một thói quen không tốt.
Lại qua một lúc, hai người ôm nhau, làm xong vận động buổi sáng, mồ hôi nóng chảy khắp người. Trần Lăng Tùng phiền Sư Tuyết muốn chết, đẩy hắn ra, lại bị ôm chặt eo.
Trần Lăng Tùng lại hoài niệm Sư Tuyết hồi cấp ba —— khi đó thanh thuần bao nhiêu, đâu giống như hiện tại chứ, một bụng đều là ý nghĩ xấu!
HOÀN.


Bình luận

Truyện đang đọc