BUG NGÀNH GIẢI TRÍ

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Một phụ nữ trung niên mặc đồng phục bước tới. Mặc dù khuôn mặt bà rất nhu hòa nhưng giữa hai hàng mi cong cong hiện lên sự nghiêm nghị không thể che giấu được. Bà đi vào phòng học, nhu hòa nói với An Văn: "Em là An Văn đúng không? Từ hôm nay trở đi, em là người của ban hỏa tiễn. Cô đến giúp em chuyển sách vở."

Nói xong, bà ấy lại giúp An Văn ôm một đống sách trên bàn lên.

"Mình cũng giúp cậu!"

Nam sinh ngồi phía sau An Văn đột nhiên lên tiếng, xoay người ôm một đống sách khác lên.

Mỹ nữ chuyển trường ở ban đặc tiêm chưa từng nói một câu đột nhiên lại nở nụ cười, ôn nhu nói: "Cảm ơn cậu!"

"Không cần không cần.."

Nam sinh kia thẹn thùng nói, tay đang ôm sách run lên một cái.

Lúc đám người An Văn vào ban hỏa tiễn, nhóm học bá đang cúi đầu gần như đều ngẩng lên nhìn. Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, đồ đạc của An Văn đặt ở vị trí cuối cùng tổ 3, không có bạn cùng bàn.

"Em là người mới đến nên cứ ngồi ở đây trước. Còn sáu ngày nữa là tới tháng thi, lúc đó sẽ dựa theo thành tích để chọn chỗ ngồi."

Chủ nhiệm ban hỏa tiễn nói.

"Được, cảm ơn cô."

An Văn gật đầu nói.

Sau đó, chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng học.

Đồ đạc cũng đã chuyển tới, An Văn không để ý đến ánh nhìn chăm chú từ bốn phía, chỉ ngồi xuống thu dọn lại. Thu dọn xong, cô lại nhìn thời khóa biểu hôm nay trên bảng đen, lấy sách Ngữ văn ra.

An Văn hít nhẹ một hơi, trong mắt mang theo ý cười.

An Văn, cố lên!

Nữ sinh tết tóc đuôi ngựa ngồi trước bàn cô đột nhiên xoay người nhặt đồ rồi quay đầu lại, gương mặt trắng nõn dưới tóc mai chứa thiện ý, đưa cây bút cho cô, nói: "Bút của cậu."

An Văn nhận lấy bút, đặt xuống rồi nói: "Cảm ơn cậu."

Cô gái kia có vẻ thất kinh, khoát khoát tay nói với An Văn: "Không cần cảm ơn, mình là Tằng Tú Mạn. Cậu thật xinh đẹp."

An Văn mỉm cười nói: "Tam nguyệt đào lương, tứ nguyệt tú mạn. Tên của cậu rất êm tai."

"Đúng đấy!"

Câu nói này của An Văn giúp Tằng Tú Mạn tìm được người hợp ý. Cô ấy lại nói: "Bọn họ nghe tên mình xong lại nói nó dung tục. Rõ ràng bọn họ không có học thức."

Sau khi nghe xong, An Văn cười một tiếng, cúi đầu lật sách Ngữ văn. Tằng Tú Mạn cảm thấy An Văn không hề thanh cao như lời đồn, ngược lại còn rất hiền lành, không nhịn được lại muốn nói thêm mấy câu với cô.

"An Văn, cậu nhìn người ngồi thứ nhất của tổ chúng ta và người ngồi thứ nhất của tổ tư đi."

An Văn nghe xong cũng nhìn về phía trước. Người ngồi vị trí thứ nhất của tổ ba là một nữ sinh tóc ngắn, ngồi vị trí thứ nhất của tổ tư là một nam sinh đang đưa lưng về phía họ, cúi đầu làm bài tập.

"Sao vậy?" An Văn hỏi.

"Trước kia mình và bọn họ học chung cao trung. Lúc sơ trung, hai người bọn họ chính là hai học thần của trường bọn mình, vị trí đầu bảng vàng chính là chiến trường của bọn họ. Đương nhiên, hiện tại lại có cậu nhảy ra!"

Phòng học yên tĩnh, thế là Tằng Tú Mạn hạ thấp giọng nói: "Lần trước cậu cao hơn Ngô Vũ Phi mười điểm, tháng này bọn họ vô cùng cố gắng. Cậu xin nghỉ lâu như vậy có ổn không?"

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Lúc ở nhà, mình chưa bao giờ trễ nải học tập." An Văn nói.

Học bá ban hỏa tiễn cũng khác với người ban khác, bọn họ còn phải gánh vác kỳ vọng của nhà trường và cha mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp thêm vài lần, sau đó bọn họ cũng dời tâm tư về lại việc học. Gần tới tháng thi, hết giờ học, người của ban hỏa tiễn cũng không có ai rời khỏi chỗ ngồi.

Như vậy cũng tốt. An Văn ngồi trên ghế lẳng lặng tiếp thu thông tin của nguyên chủ, lật sách vở củng cố kiến thức trong đầu.

Buổi trưa, Tằng Tú Mạn mời cô ngồi chung trong nhà ăn, An Văn đồng ý. Vì vậy nhóm bọn họ vẫn luôn bị người trong trường nhìn chằm chằm.

Buổi chiều tan học, An Văn ngồi xe về biệt thự. Vừa tới cổng, cô đã thấy một chiếc Bentley lái ra từ bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc