BỤI GAI HOA VIÊN (VƯỜN GAI)

BY KÚN LAZY ON 19/10/2015 VƯỜN GAI

Chương 64: Dụ dỗ

Editor: nhuandong

Ba người sáu con mắt toàn bộ chăm chú nhìn vào mặt Nhiếp Duy Dương.

Dường như anh không muốn nói nhưng hiển nhiên không nói cũng không được, trầm mặt nói: "Cô ta muốn một mình Tô Tô đến giao dịch với cô ta."

Mẹ kêu lên đầu tiên: "Không được! Rất nguy hiểm, làm sao có thể để cho Tô Tô đi?"

Tôi sững sờ, bảo tôi đi, vì sao?

Tôi nói: "Có phải cô ta cảm thấy em không có tính uy hiếp? Em đi cũng được thôi, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái làm công đọc sách bình thường, còn có thể làm gì em?"

Felix ngẩng đầu nói: "Cái gì?"

Nhiếp Duy Dương lướt mắt nhìn qua anh ta. Felix không nói nữa.

Tôi không hiểu làm sao, khi nào thì hai người bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi chứ?

Nhìn chằm chằm vào Nhiếp Duy Dương: "Anh giấu em cái gì?"

Vẻ mặt anh tự nhiên: "Không có, đừng đoán linh tinh, đợi cô ta liên lạc lại anh sẽ nói với cô ta để anh đi."

Nếu không biết anh có thói quen khi nói dối ánh mắt liền thoáng lướt qua thật đúng là bị giọng nói của anh lừa gạt.

Hận nhất anh lừa tôi, quản anh có ý tốt hay là ác ý khỉ gió gì. Tôi đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Felix, điềm đạm cười với anh: "Felix, anh nói cho em biết."

Ánh mắt Nhiếp Duy Dương lia tới, Felix giật mình: "Anh vô tội."

Còn nói: "A Nhiếp, nói cho Tô Tô cũng tốt, có thể trong lòng cô ấy cũng biết trước rồi."

Nhiếp Duy Dương suy nghĩ một chút: "Được."

Tôi thấy đã giải quyết được, lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Nhiếp Duy Dương nói: "Cô ta là sinh viên làm thêm thật nhưng cũng không bình thường gì. Loại chuyện này cô ta không chỉ làm một lần mà đã là kẻ tái phạm."

"A?" Tôi ngốc rồi.

Nhiếp Duy Dương liếc qua tôi: "Cho nên mới nói ngay từ đầu cô ta tìm đến em đã có mưu đồ khác. Cô ta luẩn quẩn trong đám sinh viên du học tìm kiếm người nhìn qua điều kiện tương đối khá, sau đó tiếp cận, xác định mục tiêu, lừa đảo hoặc tống tiền. Chúng ta không phải là người đầu tiên."

Felix lại nói tiếp: "Cô ta vẫn luôn đưa ra cái mức hợp lý. Bạn Đào nói gần như cô ta chưa từng thất thủ, giá tiền luôn vừa vặn khiến cho người ta có thể chấp nhận. Mọi người cũng sẽ chọn dàn xếp ổn thỏa nhưng lần này đụng phải A Nhiếp, tính tình của cậu ấy..." Felix cười: "Cô ta cũng quá không may mắn."

Hóa ra là như vậy. Tôi cúi đầu im lặng. Thì ra lúc vừa mới gặp Bình Bình, cô ta dùng ánh mắt nhìn dê béo để nhìn tôi.

Nhiếp Văn Hàm trở về, Felix cáo từ. Nói lại một lần những chuyện xảy ra với Nhiếp Văn Hàm, lần này mẹ và cha con nhà họ Nhiếp đều đứng ở một chiến tuyến, kiên quyết không đồng ý để cho tôi đi giao dịch. Số điện thoại kia gọi xong quả nhiên là không liên lạc được, chỉ có thể đợi Bình Bình liên lạc lại.

Tôi trở về phòng, trằn trọc đến nửa đêm cũng không ngủ được, dứt khoát xuống giường, rón ra rón rén đi ra cửa.

Lẳng lặng đứng trong hành lang tối đen, rất xa bên kia là gian phòng của mẹ và Nhiếp Văn Hàm, yên tĩnh lặng lẽ, dưới cửa không có một chút ánh sáng hắt ra. Lúc này, sau thời gian cả ngày lo lắng khẳng định là đã ngủ say.

Dưới cửa phòng Nhiếp Duy Dương có chút ánh sáng hắt ra.

Nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng anh, cửa mở một đường nhỏ, ánh sáng hắt ra, tôi nhìn thấy anh đang tập trung ngồi đọc một chồng nhạc phổ dày đặt trên bàn.

Chắc là bài biểu diễn vào mấy ngày sau của anh.

Anh quay đầu lại nhìn thấy tôi, khẽ nhếch một bên lông mi, mắt nổi lên sự vui vẻ, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

Tôi nhẹ nhàng đóng chặt cửa, đi qua, quen thuộc ngồi trên đùi anh, lật qua lật lại nhạc phổ, trên mặt là vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Anh thật sự rất xem trọng sự nghiệp của anh.

Tôi rũ mắt: "Bài biểu diễn của anh chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Chỉ cần có giấc ngủ ngon là có thể hoàn mỹ trên sân khấu." Anh mỉm cười, ngón tay dài chơi đùa vỗ về gáy non mềm của tôi: "Không ngủ được?"

Tôi thở dài: "Cảm giác mình như một con ngốc, không duyên không cớ mời người tới rước lấy phiền toái."

"Ừ." Anh nghiêm trang gật đầu: "Anh tự kiểm điểm, anh không quản tốt."

Tôi uể oải đầy mình "phụt" một tiếng bật cười, người này, nên nói anh ác liệt hay nói anh săn sóc đây?

Ngón tay chạy dọc theo đường cong khuôn mặt anh, ánh mắt anh mang theo chút vui vẻ sáng ngời nhìn tôi. Tôi cười: "Ánh mắt của anh như đang nói... "Đến phi lễ với anh, nhanh lên nhanh lên." "

Anh cũng than nhẹ cười thành tiếng, ngón tay vuốt ve da thịt trên gương mặt tôi, môi cúi xuống hôn lên cổ tôi: "Trêu chọc anh hả? Hả? Anh nhịn đủ lâu rồi, bây giờ đang châm lửa đấy."

Tôi vươn người đón ý hùa theo môi anh, hai tay vòng qua vai anh, một tay xoa cắm sâu vào trong tóc anh, một tay trượt vào trong cổ áo sơ mi của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở giữa cột sống, cười: "Châm lửa như thế nào? Như vậy?"

Hai vai anh khẽ run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay dùng sức ghìm chặt tôi, cái hôn nhẹ trên cổ biến thành hung hăng mút liếm cắn, hơn nữa một đường đi xuống.

Tôi khẽ rên rỉ, nụ hôn của anh nóng bỏng lại hơi lạnh, mềm mại mà mạnh mẽ, gieo hạt giống dục vọng xuống, nhiệt độ làn da tăng lên, thân thể đã quen thuộc rung động di chuyển.

Cơ thể của tôi ngứa, ngón tay ngứa, hàm răng cũng ngứa, vì vậy tôi dùng anh để gãi ngứa, vặn vẹo thân thể ma sát anh, mở rộng mười ngón tay vuốt ve anh, vừa mở miệng khẽ cắn lỗ tai anh. Anh khẽ hít vào, nhào vào tôi, hơi thở chạm vào da trở nên nóng rực, cuối cùng không kiềm nén được ôm lấy tôi lăn lên trên giường đơn.

Khi anh tiến vào, môi liên tục hôn lên gương mặt tôi, thấp giọng cười thán: "Mèo hoang nhỏ, sao anh lại cảm thấy em đang cố ý dụ dỗ anh trong nhà vậy?"

Tôi cắn cằm anh thật mạnh: "Ai bảo anh được tiện nghi còn khoe mẽ."

Hai tay tôi vuốt ve bóng lưng thon dài qua tầng áo từ sau vai anh trong sự kích tình. Cảm xúc rất tốt, cơ thể anh phập phồng theo những động tác tạo thành những đường cong mê người, uốn cong trong tay như thể ôm lấy toàn thế giới.

"Đừng ngừng..." Anh nói, đôi mắt anh mê ly, khuôn mặt có chút mồ hôi ẩm ướt, giọng nói khàn khàn: "Đừng ngừng, vuốt ve anh... Bé cưng, khiến cho anh chết trong lòng bàn tay em đi!"

Hạt giống dục vọng nẩy mầm xanh dưới làn da, chăm chú trói chặt tôi, tôi bấu víu khẩn trương, rên rỉ khẩn cầu anh hôn tôi, xâm nhập tôi, cuối cùng lên tới đỉnh điểm.

Thở dốc đều đều, tôi mở vòng tay anh trên lưng tôi, muốn xuống giường.

Anh kéo tôi lại, nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ nói: "Cho anh ôm."

Tôi đập tay anh, cười: "Ôm đến sáng mai, chờ mẹ em tới bắt gian tại giường?"

Anh nhắm mắt lại thoáng nhăn mày, lẩm bẩm: "Chờ đến khi anh hết bận biểu diễn nhất định phải lập tức giải quyết chuyện này." Cuối cùng buông tay tôi ra.

Tôi tắt đèn cho anh, trở lại phòng mình. Dọn dẹp sạch sẽ trong phòng tắm, mặc quần jean, mặc lại áo khoác, cầm lấy điện thoại, chậm rãi mở cửa. Đứng hồi lâu ở hành lang, xác định không có người thức, nhẹ nhàng đi xuống tầng. Nhiếp Văn Hàm chuẩn bị vali tiền để ở một góc trong phòng khách, tôi ôm nó ra, cố gắng không tạo tiếng động, mở cửa chính đi ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời không rõ. Sáng sớm không khí trong lành. Tôi nhìn điện thoại, 4h50 phút, cách thời gian hẹn Bình Bình gửi qua tin nhắn cho tôi còn một tiếng mười phút, cũng đủ để tôi đi tới đó.

Bình luận

Truyện đang đọc