BƯỚM BÁO THÙ (ĐIỆP TỬ)

Khu trò chơi vào ban đêm lúc nào cũng nhộn nhịp người với ánh đèn sáng rực. Tiếng cười nói vang lên ầm ĩ, người người qua lại không ngừng. Và trong quán giải khát, Điệp Tử mặc đồng phục nữ sinh, ngồi ngay chiếc bàn ngoài cùng, một nơi thật dễ để quan sát người khác.

Đối tượng của nàng cũng xuất hiện ở phía xa. Trong đám học sinh trung học, cô gái mái tóc tém màu hạt dẻ cùng chiếc nơ cổ tháo lỏng đang hò hét mỗi khi bạn trai ghi điềm. Chợt có người kéo nhẹ chiếc ghế và ngồi xuống đối diện Điệp Tử. Là Mạnh Khôi! Anh khoanh tay lên bàn, nhún vai:

- Nãy giờ em nhìn ai thế?

- Chỉ đang quan sát Bích, nó mà chơi thì chẳng còn biết giờ về.

Mạnh Khôi gật gù, uống ngụm nước rồi tiếp:

- Anh không ngờ em còn đi học.

- Vì không muốn bị chú ý nên em mới thay bộ váy tím và mặc đồng phục nữ sinh.

Mạnh Khôi không nói thêm gì, chỉ quay mặt qua dán mắt vào dòng người la hét điên cuồng. Thấy vậy, Điệp Tử bảo:

- Xin lỗi, đã nhờ anh đưa đến đây mà em ngồi mãi một chỗ khiến anh buồn chán.

- Có gì đâu, anh đang rảnh vả lại chẳng hứng thú gì mấy trò chơi này nên ngồi ở đây cũng được. Điều quan trọng là được ngồi cạnh em là anh thấy rất vui, trông chúng ta cứ như đang hẹn hò.

Nghe đến đó, Điệp Tử nhíu mày vì thấy hơi kỳ lạ. Mạnh Khôi gãi đầu:

- Xin lỗi, anh chẳng có ý gì đâu, em đừng trách.

Điệp Tử lắc đầu, dẫu sao cũng không bận tâm về lời nói ấy. Nàng trông bóng dáng Bích cùng người bạn trai Huy rời khỏi đám đông. Tức thì nàng bèn đứng dậy:

- Khôi, cảm ơn anh về chuyện hôm nay, nhưng có lẽ em phải đưa Bích về.

- Có cần anh giúp? - Mạnh Khôi hỏi, thấy cô gái lắc đầu, mới nói tiếp - Vậy hai em về cẩn thận, lần sau anh sẽ hẹn em đi chơi, lúc đó em phải đền bù nhé.

Ra ngoài, Điệp Tử nhìn vào chỗ giữ xe, Huy đưa nón bảo hộ cho Bích, cả hai leo lên xe mô tô phóng đi mất hút.

Két! Xe dừng lại, Bích bước xuống, trao nón bảo hộ cho Huy. Chúng cười nói vài phút rồi cậu rồ máy chạy đi. Bích vừa xoay lưng lại, mẹ cô bà Mai đã đứng trước cổng nhà tự lúc nào. Nhìn nhìn mẹ đầy hững hờ, Bích cứ thế đi ngang qua bà, chẳng nói một lời nào. Mai liền nắm tay con gái kéo lại, giọng khó chịu, gay gắt:

- Đi đâu giờ này mới về, có biết mấy giờ chưa, con gái con đứa gì mà…

- Mà thế nào, tan học tôi cùng mấy đứa bạn ghé khu trò chơi, chơi vui quá nên quên giờ về. - Bích trả lời cộc lốc.

Bà Mai siết tay con, giọng trở nên đay nghiến:

- Cô ăn nói với tôi như thế à, hỗn hào nhỉ? Tôi hỏi cô, cái thằng lúc nãy là ai?

Không hề kiêng dè gì, Bích liền giật tay ra, xoa xoa cổ tay:

- Bà làm tôi đau quá! Người khi nãy hả, bạn trai tôi nhưng bà yên tâm, cậu ấy rất đàng hoàng chứ không giống như chồng bà đâu!

- Mày…! - Mai đưa tay toan tát vào mặt con nhưng may thay bà kịp dừng lại - Mày nói về ba dượng như vậy sao?

Đối diện, Bích chưa kịp đáp trả thì chất giọng ồm ồm vang lên:

- Kìa em, sao lại đánh con?

Cả hai xoay qua, người đàn ông trung niên nhìn hiền từ chậm rãi bước ra sân. Đó là ông Khoa, ba dượng của Bích. Bà Mai ngạc nhiên:

- Anh ra đây làm gì?

- Nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con nên anh ra xem thế nào. - Ông Khoa đưa mắt sang Bích - Con về khuya khiến mẹ lo nên con đừng nói thế.

Bích vừa cười khinh khỉnh vừa liếc ông ta, sau đó mắng nhiếc:

- Ông đừng giả vờ trước mặt tôi, đồ đê tiện bỉ ổi, chẳng biết liêm sỉ!

- Mày câm ngay! Xin lỗi ba mau lên! - Bà Mai tức giận, thét lên.

Mặc kệ, Bích vác cái cặp lên vai, buông một câu:

- Tôi không nói nữa, dù gì bà cũng chẳng bao giờ tin tôi!

Rầm! Bích đóng sập cửa, khóa chốt bằng một ổ khóa đặc biệt mà chỉ riêng cô mới có chìa mở. Nhét chìa khóa vào ngăn tủ, Bích nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại. Hình ảnh ba dượng lại xuất hiện trong đầu, cô kinh hãi ông ta vô cùng.

Sự việc lúc Bích mười bốn tuổi vẫn còn như in… Lần đó suýt tí nữa Bích đã bị gã ba dượng đốn mạt làm nhục, cũng may cô bé thoát thân được. Bích đem chuyện kể với mẹ nhưng bà không tin, chẳng những vậy, bà còn cho rằng con gái đang bịa chuyện hòng đuổi ba dượng ra khỏi nhà.

Kể từ hôm đó, Bích chẳng còn tin ai trong cái nhà này. Cô làm ra ổ khóa phòng đặc biệt để tự bảo vệ mình. Sẽ không ai có thể vào được phòng cô cả, không ai hết!

***

Hôm sau, trường học vào giờ nghỉ trưa, Bích nhìn hộp cơm của Huy mà reo ca:

- Woa, cơm cậu trông ngon quá!

- Mẹ tớ nấu đấy! - Trông nét mặt buồn bã của bạn gái, Huy hỏi - Cậu sao thế?

- Hả, à thì mẹ cậu tuyệt thật, không như mẹ mình. - Bích rầu rĩ.

- Tớ thấy mẹ cậu dễ chịu và hiền lắm mà.

- Đối với người ngoài bà ta lúc nào cũng vậy, tốt bụng tử tế nhưng với tớ thì không, chẳng bao giờ bà ta tin lời tớ nói. - Bích cười chua chát.

- Đừng buồn, có thể mẹ cậu gặp chuyện gì đó trong công việc nên mới như vậy, chờ một thời gian sau sẽ hết.

- Cậu không biết đấy thôi, bà ta luôn khó chịu với tớ từ lúc nhỏ cho đến giờ, bà ta không bao giờ nấu cơm trưa cho tớ đâu, mọi chuyện sẽ chẳng thay đổi được gì cả.

Huy chẳng biết nên nói gì, mấy giây sau liền đề nghị:

- Vậy tớ sẽ nấu cơm trưa cho cậu.

- Cậu nấu ăn có chết không đấy. - Bích giễu.

- Cậu ăn thử rồi biết, có lẽ không chết nhưng chắc chắn sẽ đi ‘tiêu’ nhiều.

Nghe Huy đùa cợt, Bích bật cười. Ở phía xa, trên bậc thang sân trường, Điệp Tử đứng lặng thinh, nhìn. Lâu lâu, đôi mắt cam vàng như đang nghĩ ngợi.

- Hạnh phúc sẽ không kéo dài được lâu.

Trưa, bà Mai đang quét sân thì bất chợt nhìn lên, ngay cổng, một cô bé trạc tuổi Bích, mái tóc đen dài cùng màu mắt cam vàng của hoàng hôn hiện diện. Là Điệp Tử.

Nàng chiếu ánh mắt về phía bà Mai. Không thể quên được gương mặt đó vì chính bà ta là người đã bắt nàng bằng cái vợt. Chẳng để bà ta hỏi là nàng lễ phép thưa:

- Chào cô, cháu là bạn thân của Bích, cháu đến đây là vì có chuyện muốn nói.

Chiều đó, hai mẹ con bà Mai lại cãi vã. Người mẹ bốn mươi tuổi lớn tiếng quát:

- Tao nói rồi, mày phải chấm dứt ngay với cái thằng Huy gì đó! Tao không cho phép mày qua lại với nó nữa!

- Bà là mẹ tôi nhưng bà không có quyền cấm tôi kết bạn! - Bích cười nhạt.

- Kết bạn à, nghe trong sáng nhỉ? Có người nói với tao, thằng đó đã hôn mày và còn sờ soạng khắp thân thể mày! - Bà Mai giận điên.

- Cái gì? Ai nói với bà như thế chứ, đúng là bịa chuyện! - Bích bước lên bậc cầu thang, nói vọng xuống - Tôi chẳng cần biết bà đã nghe điều gì từ ai, nhưng tuyệt đối tôi không chia tay với Huy!

Dứt lời, cô bé mười bảy tuổi chạy vụt lên lầu. Hiển nhiên bà Mai gắt ầm:

- Mày hãy cứ chờ đó, xem tao sẽ làm gì, đồ con gái hư đốn!

Bích vào phòng đóng mạnh cửa, tay thả cặp xuống đất rồi cô từ từ ngồi bệch lên giường, bó gối và bắt đầu khóc nức nở.

Tối, Bích tháo chiếc khăn to trên đầu ra, những sợi tóc ướt rũ dài. Cô vừa mới tắm xong. Đến ngồi vào bàn trang điểm, Bích nhìn mình trông gương rồi chợt thấy bức hình ba ruột liền cầm lên xem. Ba mất rất sớm, tuy không nhớ rõ nhưng Bích biết rằng ba rất yêu thương mình, ông chẳng hề la mắng dù lúc nhỏ cô vô cùng bướng bỉnh. Nhìn một lúc lâu, Bích thở dài rồi đặt tấm hình về vị trí cũ. Xong, cô ngước lên, vô cùng giật mình khi gương mặt ông Khoa phản chiếu trong gương.

Bích lập tức đứng bật dậy trong khi ông Khoa cười khinh khỉnh:

- Không cần phải sợ hãi như vậy.

- Sao ông vào được đây, tôi đã khóa cửa mà?

- Con còn trẻ mà đầu óc đã lú lẫn, con quên khóa cửa rồi.

Bích đảo mắt nhìn lại cánh cửa, quả nhiên cô đã quên khóa. Làm sao bây giờ, ông ta vào được đây, thế nào cũng xảy ra chuyện. Bích lùi dần ra sau, bàn tay lỡ đụng vào chiếc máy nghe nhạc, vô tình nút ghi âm được bật. Cố giữ bình tĩnh, Bích chỉ tay:

- Ông ra khỏi phòng tôi ngay!

- Sao con giận dữ thế?

- Hừ, con con ba ba, ông yêu thương tôi dữ? Ở đây không có mẹ tôi nên ông không cần đóng kịch!

Sắc mặt Ông Khoa biến đổi, bây giờ gương mặt gã ba dượng hiện ra tráo trở:

- Mày còn căm tao à, vẫn còn nhớ chuyện mày mười bốn tuổi hả? Lần đó vì say rượu nên tao đã để một đứa oắt con như mày chạy thoát, nhưng tao hứa, lần sau mày sẽ không được may mắn như vậy đâu.

- Đốn mạt, ông không phải con người! - Bích nghiến răng, ánh mắt tóe lửa - Cút khỏi phòng tôi mau! Mẹ tôi đang ở dưới nhà, ông mà giở trò thì tôi hét lên ngay!

- Dĩ nhiên, tao biết có mẹ mày nên sẽ không làm gì cả nhưng sẽ có một dịp nào đó để chúng ta vui vẻ với nhau. - Ông Khoa nhìn hau háu khắp người cô gái trẻ - Càng lớn, mày càng hấp dẫn đấy!

Bích ném chiếc hộp trang điểm về Ông Khoa nhưng ông ta đã kịp rời khỏi đó. Cô nhanh chóng bổ nhào đến, khóa cửa phòng. Ngồi dựa lưng vào tường, cô ôm mặt bật khóc, miệng gọi: Ba ơi…!

***

Hôm sau, vừa gặp Bích thì Huy đã tránh né. Bích chạy theo hỏi thì cậu đáp rằng:

- Mẹ cậu dữ quá, hôm qua bà gọi điện đến nhà tớ nói gì với ba tớ không rõ. Khi nghe điện thoại xong thì ba tát tớ mấy cái, bảo: “ Mày đi học chứ không phải đi dụ dỗ con gái nhà người ta, chấm dứt ngay với Bích đi!”.

- Mẹ tớ gọi ư nhưng tớ không hề biết chuyện ấy. Huy à, đừng bận tâm về bà ấy, chúng ta cứ tiếp tục quen nhau.

- Xin lỗi nhưng ba tớ nghiêm lắm, chúng ta đều bị bố mẹ ngăn cản nên có lẽ chia tay thôi, mong cậu sẽ sớm gặp được người mới, tạm biệt!

Nói xong, Huy đi nhanh mất dạng. Bích nhìn theo bóng dáng Huy, đó là người bạn trai đầu tiên của cô. Ở bên cạnh cậu, cô rất vui vậy mà… Bích siết chặt tay, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, sự căm giận mẹ ruột càng bùng nổ trong lòng.

Trưa và chiều, Bích không về nhà mà đi lang thang khắp nơi. Tối nay bà Mai đi làm thêm, khi ấy Bích sẽ về, lúc này cô không muốn thấy mặt bà…

Đêm đó, Bích vào nhà trong bộ dạng say khướt, cô đã uống rất nhiều rượu may là vẫn còn nhớ đường về. Cửa nhà không khóa, Bích lảo đảo bước vào, bên trong tối om, không đèn đóm. Cô tháo giày, lê từng bước loạng choạng xuống bếp, uống một cốc nước lạnh sẽ giúp mình tỉnh táo lại. Nhưng sức lực chẳng cho phép và cô ngã nhào xuống nền đất lạnh.

Trong cơn mơ màng, Bích cảm nhận ai đó bế thốc mình lên. Có tiếng mở cửa, giống như mở cửa phòng, rồi cô được đặt nhẹ nhàng lên giường. Bàn tay thô cứng nào đấy tháo dần những chiếc cúc áo của Bích.

Tảng sáng, bà Mai về nhà. Bà ngạc nhiên vì sự yên ắng, lẽ ra giờ này Bích phải ngồi ăn bữa sáng cùng ba dượng chứ. Nhìn xuống thấy đôi giày của cô con gái nhưng chúng không được xếp ngay ngắn, bà tiến vào phòng khách, lại thấy chiếc cặp đen vứt bừa bãi trên sô pha. Linh cảm có chuyện chẳng lành, bà Mai đi lên phòng Bích.

Khó hiểu khi trông cửa phòng mở toang, bà Mai nhanh chóng đến gần xem. Bà vô cùng kinh hoàng khi thấy ông Khoa không mặc gì trên người nằm dưới sàn, máu chảy đỏ một vùng nhưng đã khô, vẻ như gã đã chết được mấy tiếng. Bên cạnh, cây gậy sắt còn dính máu nằm yên.

Chuyện tệ hại nào đã xảy ra thế? Tại sao chồng lại ở trong phòng con gái đã vậy còn ở tình trạng lõa thể. Lẽ nào…?

Choáng váng, bà Mai chới với ngả người ra sau, bàn tay va vào bàn trang điểm của Bích, chiếc máy nghe nhạc thình lình rơi xuống, tình cờ nút phát được bật. Đoạn đối thoại giữa Bích và Ông Khoa vào đêm hôm qua vang lên, rõ ràng…

Bà Mai thật sự bàng hoàng lẫn ngỡ ngàng, vậy điều con gái bà nói lúc mười bốn tuổi là có thật? Trời ơi, vậy mà bà đã không tin nó để giờ đây người chồng bà rất mực tin tưởng lại làm nhục con gái. Bích…? Đúng, con bé đâu? Bích là đứa cứng rắn, xảy ra chuyện như vậy thế nào nó cũng nghĩ quẩn. Bà Mai lao như điên ra khỏi nhà. Bà vừa chạy vừa gọi thất thanh:

- Bích, con ở đâu? Bích….!

Bỗng, phía xa có đám người bu đông, dường như xảy ra tai nạn giao thông, bà Mai bước dồn dập đến đó, gạt nhanh những người kia ra… Lúc ấy tim người mẹ muốn ngừng đập, cả khoảng trời tối sầm khi thấy Bích nằm bất động, máu bắn tung tóe, đỏ thẫm nhuộm cả vùng đất đen. Nghe những người xung quanh bảo:

- Chiếc xe tải đang chạy thì cô bé này đột nhiên từ bên trong lao ra khiến xe thắng không kịp nên tông chết nó!

Bà Mai ngồi bệt xuống, hai bàn tay từ từ nâng mái đầu lặng im của con gái lên, miệng cười cười, đờ dại:

- Bích, con đừng giận mẹ, mẹ tin con rồi… Mẹ sẽ tống cổ gã khốn nạn đó ngay! Là lỗi của mẹ con ơi… Tỉnh lại đi… Bích của mẹ…!

Người phụ nữa đáng thương ôm lấy thi thể con khóc thảm thiết. Nhưng tất cả đã quá muộn, quá muộn để Bích, cô con gái duy nhất của bà quay về. Và trong làn nước mắt đau đớn, bà Mai thấy thấp thoáng bên kia đường, hình bóng Điệp Tử đang giương mắt về phía bà, cái nhìn không chớp mà lạnh băng.

Bà Mai hóa điên cứ ngồi đờ đẫn giữ chặt con trong tay. Người đi đường lắc đầu, thương cảm cho bà rồi họ cũng dần tản ra.

Buổi tối, nơi xảy ra tai nạn, dòng máu của Bích đã khô, trở nên sẫm màu. Diên Vỹ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nhành hoa huệ trắng như tiễn đưa.

- Điệp Tử ơi là Điệp Tử, đến bao giờ cô mới tỉnh ra đây?

Diên Vỹ ngẩng mặt lên cao, tiếng thở dài nghe nặng trĩu.

Bình luận

Truyện đang đọc