BÚT KÝ THỜI KHÔNG


Sơ Nghiên liếc mắt một cái đã phát hiện ra Cửu Thiên Dạ, ánh mắt nàng đỏ ngầu, chỉ chứa toàn sát ý.

Chỉ một cái liếc mắt của nàng cũng có thể khiến Cửu Thiên Dạ giật mình.
Người này, vẫn chỉ là nhân tu bình thường sao? Đã nhập ma rồi?
[Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt 1000 con quỷ thù.

Phần thưởng 1000 tích phân đã chuyển vào hệ thống.]
Thanh âm máy móc vang lên, động tác chém giết của Sơ Nghiên cũng chậm rãi.

Lúc này đám quỷ thù thế nhưng sinh ra cảm giác sợ hãi, không dám xông lên tùy tiện như lúc đầu, chỉ đem Sơ Nghiên vây quanh.
Sơ Nghiên chống kiếm xuống đất, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Màu đỏ trong mắt nàng cũng chậm rãi tiêu tán, trở về một màu thuần hắc.

Sơ Nghiên bình ổn được khí tức, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Nếu đã đuổi đến rồi, còn không lộ diện sao?”
Cửu Thiên Dạ từ từ bước ra, trên người tản ra nồng đậm khí tức cường đại, thế nhưng dọa đám quỷ thù vây quanh Sơ Nghiên chạy tán loạn.
Sơ Nghiên không bất ngờ lắm, dù sao trong miệng Tiểu Thiên Hoa xác nhận, hắn là đại nam chủ, người mạnh nhất Tu Chân Giới hiện tại.
“Từ đầu bản tọa đã nghi ngờ, quả nhiên Huyết Chi Ma Nữ kia là ngươi.”
Sơ Nghiên cười nhạt, không nói gì.

Cửu Thiên Dạ cũng không mong chờ nàng trả lời, hắn nói tiếp:
“Người liều mạng đối đầu Thiên hạ, cũng muốn thu thập hạt giống Ngũ hành, là vì cứu tên kia?”
“Ha, bản tôn thích làm gì thì làm, ngươi quản được sao?”
Thanh âm Sơ Nghiên không nặng không nhẹ, nhưng lại kiêu ngạo vô cùng, khiến Cửu Thiên Dạ hơi nhíu mày.
Thoắt cái, hắn đã đến trước mặt Sơ Nghiên, bàn tay nắm chặt cổ nàng, nâng lên.
“Ngàn năm rồi, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với bản tọa.”
Cửu Thiên Dạ không hề giữ lại sức, lực đạo này quả thật là muốn đem nàng bóp ch/ết!
Ánh mắt Sơ Nghiên sắc bén, nàng nâng tay, một kiếm dứt khoát chém ra, hướng cánh tay Cửu Thiên Dạ chém xuống.


Tốc độ nàng mau, Cửu Thiên Dạ cũng không chậm hơn, lập tức rút tay ra, một kiếm này chém hụt, Sơ Nghiên cũng rơi xuống.
Ánh mắt Cửu Thiên Dạ lành lạnh, nếu không phải muốn biết nữ nhân làm sao biết được tên thật của hắn, hắn đã lập tức một chưởng đánh chết nàng! Rốt cuộc dù là Tiên giới cũng rất ít kẻ biết được tên thật của hắn.
“Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại biết thân phận của ta?”
Sơ Nghiên đương nhiên không thể nói là hệ thống nói cho nàng biết, chỉ có thể giả ngu.
“Ha, ngươi không phải nam sủng của Đông Phương Thanh Ninh sao? Còn có người không biết sao?”
Sắc mặt Cửu Thiên Dạ âm trầm, bất quá lần này thế nhưng không bị nàng chọc giận, phản cười lạnh:
“Ngươi không muốn nói, bổn tọa có cả ngàn cách khiến ngươi mở miệng…”
Hắn dừng một chút, hơi nâng mi nói tiếp:
“Cùng lắm, bổn tọa liền sưu hồn, liền có thể biết được đáp án chính xác nhất.”
Thiên Hoa không khỏi cười lạnh, ngươi là cái thá gì, cũng có năng lực sưu hồn ký chủ sao? Chẳng qua là một Tiên đế nhỏ bé…
Khoan đã, ký chủ đại nhân hiện tại mất trí nhớ, hoàn toàn chỉ là Thẩm Nguyệt, sẽ không thật sự bị sưu hồn đi???
“Thiên Dạ! Chàng bắt được ả rồi sao?”
Lúc này, Đông Phương Thanh Ninh và Liễu Mặc cũng đã đuổi tới.

Đông Phương thanh Ninh nhìn thấy Sơ nghiên, kinh ngạc.
“Thì ra là ngươi!”
Chẳng tránh Thẩm Nguyệt biết mất, Giáo chủ Thần Nguyệt giáo khắp nơi nhằm vào nàng! Thì ra là vậy!
Đông Phương Thanh Ninh ngồi xuống, nhìn Sơ Nghiên thương tích đầy mình, không khỏi trong lòng vui vẻ.

Cửu Thiên Dạ ra tay ác độc như vậy, xem ra đối với tiện nhân này hoàn toàn không có nương tay.
Ha, nàng còn lo lắng năm đó Cửu Thiên Dạ luôn tìm tung tích của Thẩm Nguyệt, hóa ra không phải có tình ý gì, chẳng qua đơn thuần là Thẩm nguyệt đã chọc giận hắn mà thôi.
“Haha, Thẩm Nguyệt a Thẩm Nguyệt, thân là đệ tử Tiên môn, lại du nhập ma đạo, sa ngã đến như vậy, ta quả thật muốn xem xem, Nhạc Dương Tông, hay là nói vị ở Bắc Linh Phong phong sơn mười năm nay kia, sẽ cho chúng ta lời giải thích như thế nào!”
Đồng tử Sơ Nghiên co rụt, nàng ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Ninh, ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm đến mức khiến ả cảm thấy một trận ớt lạnh.
“Đông, Phương, Thanh, Ninh! Nếu ngươi dám động vào sư tôn, ta tuyệt đối khiến ngươi chết không toàn thây!”
Đông Phương Thanh Ninh lùi một bước, chợt nhận ra bản thân thế nhưng sợ một kẻ đến một chút năng lực phản kháng cũng không có, không khỏi định tâm lại.
“Ha, Thẩm Nguyệt, ngươi có tư cách nói câu này sao? Người ngươi càng ra sức bảo vệ, ta càng muốn khiến chúng sống không yên!”
“Năm đó ngươi biến mất, Bắc Linh phong phong sơn, Nhạc Dương tông bị ta đùa giỡn trên lòng bàn tay sao? Từ tông môn đệ nhất, hiện tại phải ngậm ngùi sống qua ngày, giống như một con chuột của Tu Chân giới vậy! Ahahaha…”
Đông Phương Thanh Ninh cúi đầu, ánh mắt khinh thường nhìn xuống nàng, giống như nhớ ra cái gì đó, vui vẻ nói:

“Đúng rồi, Không phải ở Nhạc Dương tông còn một tiểu nha đầu rất sùng bái ngươi sao? Ha, có muốn gặp nàng ta không a?”
Sơ nghiên hơi hoảng hốt, Hồng Tiểu Muội!? Muội ấy không phải an ổn ở Nhạc Dương Tông sao? Từ khi nào rơi vào tay Đông Phương Thanh Ninh chứ!?
“Thẩm Nguyệt, ta muốn để cho ngươi biết, kẻ dính dáng đến ngươi, một kẻ cũng đừng mong sống yên!!”
________
Sơ Nghiên bị một trận nước lạnh lẽo xối trên người đánh thức.

Nàng từ từ mở mắt, bốn phía đều một màu đen.

Mắt bị băng đen bịt kín, khiến Sơ Nghiên cũng không biết bản thân hiện tại ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào không khí cùng mùi vị ẩm mốc xung quanh mà đoán mình hẳn là đang bị giam dưới tầng hầm.

Nàng mơ mơ hồ hồ bị Đông Phương thanh Ninh mang đi, đến nay cũng không biết qua bao lâu rồi.

“Khụ khụ…”
Lần đầu có thời gian tỉnh táo trong suốt thời gian qua, Sơ nghiên trước liền lên tiếng hỏi hệ thống.
“Thiên Hoa, sư tôn… tỉnh chưa?”
[Oa….

Ký chủ, huhu… ký chủ,…gần một tháng rồi, một tháng a, oa….]
Thiên Hoa vừa kết nối được với nàng, đã lập tức òa một tiếng khóc lớn.

Mấy ngày nay ký chủ đều bị hành hạ đến thảm, lại đem nó cấm túc không liên lạc.

Nó ở không gian hệ thống lo lắng sắp chết rồi a!
“Được rồi, ta không sao.

Mau trả lời ta.”
Sơ nghiên miễn cưỡng mở miệng, nàng quả thật không có sức cùng nó nói nhiều.


Nếu không lát nữa một chút tinh thần lực liên hệ với nó cũng tiêu hết, vậy liền không hỏi được.
[Tỉnh, cảnh Tịch hắn tỉnh rồi, chỉ là vẫn chưa biết tình trạng của người, nhưng mà không bao lâu nữa liền sẽ biết.]
Thiên Hoa mím môi báo cáo, thanh âm uất ức lại có chút ủ rũ.

Nếu ký chủ không bị mất ký ức, đám nam nữ chủ kia sao có thể làm gì được người chứ!!
“Phù… tỉnh lại là tốt.”
Chút hành hạ này của Đông Phương Thanh Ninh, ha có là gì chứ! Nàng còn từng chịu nhiều đau khổ hơn nữa kìa! Chút hành hạ này của Đông Phương Thanh Ninh đừng hòng khiến nàng nói ra bất kỳ cái gì.
“Thẩm Nguyệt, ngươi hà tất chịu khổ? Chỉ cần nói cho bổn tọa biết, ngươi liền có thể được giải thoát.”
Thanh âm lạnh lùng của Cửu Thiên Dạ vang lên, Sơ Nghiên hơi nâng mắt nhìn lên.

Cửu Thiên Dạ một thân huyền y cẩm phục trước mặt nàng, bộ dạng cao cao tại thượng, so với bộ dạng nhếch nhác của nàng quả thật là hai cực đối lập.
“Cửu Thiên Dạ, ngươi chấp niệm với cái tên như vậy sao? Bản tôn chẳng qua tùy tiện gọi một cái tên, liền để ngươi dây dưa với ta đến hiện tại? Hay là nói ngươi yêu thích ta rồi? Mới tùy tiện dùng một lý do này để dây dưa với ta?”
“Hồ ngôn loạn ngữ! Chỉ bằng người cũng muốn khiến bản tọa chú ý!?”
Cửu Thiên Dạ tức giận quát một tiếng, linh lực đánh ra, giá hình cụ bên cạnh bị đánh nát thành bột phấn.

Đến Đông Phương Thanh Ninh còn chưa có tư cách để hắn động tâm, bằng vào một kẻ thua cuộc ngu xuẩn như cô ta cũng dám thốt ra câu này?
“Hừ… vậy ngươi tức giận cái gì? Còn không phải là thẹn quá hóa giận?”
Cửu Thiên Dạ há miệng, thế nhưng lại không nói được câu nào.

Hắn thế nhưng dễ dàng bị nữ nhân này chọc giận, quả nhiên là một mối họa!
“Ba ngày nữa, Đông Phương Thanh Ninh sẽ đem ngươi công khai xử tử trước toàn thể Tu Chân Giới.

Nếu ngươi nói cho bổn tọa, bổn tọa hài lòng có thể sẽ cứu ngươi một mạng.”
Sơ Nghiên cười nhẹ, không nhìn hắn, cũng không nói gì.

Nói cho cùng Cửu Thiên Dạ cũng chưa từng tạo bất kỳ tổn thương nào với nàng, nàng và hắn không có quan hệ gì, cũng không có ân oán gì.
Nếu có cũng là hắn khiến sư tôn bị thương…
Thiên Hoa nhìn đại nam chủ, không khỏi khó hiểu hành động của hắn.
Người này mấy ngày trước không phải còn đòi sưu hồn ký chủ nhà nó sao? Bây giờ lại làm sao vậy!?? Sẽ không như ký chủ đại nhân nói, tên này có tình cảm với ký chủ nhà nó đi???
Cửu Thiên Dạ nhìn nàng im lặng như vậy, trong lòng thế nhưng khó chịu, hắn hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Nếu còn ở lại, hắn không biết bản thân sẽ làm gì nữa.
Không hiểu sao, lại có cảm giác đã từng gặp nàng trước đây… giống người đó…

Không, tính cách không giống, khí tức linh hồn cũng không giống… Hắn đúng là điên rồi mới có thể nghĩ phàm nhân này là người đó.
Chắc, chắc chắn không phải đâu…
___________
Bắc Linh phong lúc này…
Sắc mặt Cảnh Tịch âm trầm cực kỳ nhìn tin tức trên tay, Bạch Phượng ở bên cạnh cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Ở cạnh Tôn thượng ngàn năm rồi, lần thứ hai thấy người lộ ra biểu cảm này.

Lần trước, hình như là ở Không Đảo, cùng chư vị tôn giả của Không Đảo đối đầu, chủ nhân đại sát tứ phương, một thân một mình đối đầu với Tám vị Tôn chủ của Không Đảo.

Lúc đó là vì an nguy của Tu Chân giới, nhưng lần này…
Địa vị của Thẩm Nguyệt nha đầu trong lòng Tôn thượng, không hề tầm thường.
Hắn có nên nói, Thẩm Nguyệt đi theo Ma đạo, cùng cả Tiên Ma hai đạo đối đầu, là vì mang Hạt giống ngũ hành về cứu người không? Nếu nói ra rồi, Tôn thượng liệu có còn giữ được bình tĩnh không?
Cảnh Tịch từ trên ghế đứng lên, giống như một cơn gió ra ngoài.
“Tôn thượng! Ngài bình tĩnh chút a!”
Bạch Phượng hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.

Hắn còn tưởng Cảnh Tịch sẽ mất bình tĩnh mà lao đi cứu người, rơi vào bẫy.

Không ngờ Cảnh Tịch lại đến phòng của con rắn đen kia.
Con rắn nhỏ kia, mấy ngày trở về Bắc Linh Phong, xâm nhập vào kết giới.

Lúc đó hắn còn không biết Mặc Lân là Linh thú của Thẩm Nguyệt, xém chút liền chém chết rồi.

May mắn không có kịp ra tay, Mặc Lân đã trước lên tiếng, sau khi xác nhận hắn là Bạch Phượng, đưa Kim chi Tâm cho hắn liền hôn mê qua.

Đến hiện tại vẫn chưa có tỉnh lại, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôn thượng đến chỗ hắn làm gì nhỉ? Hắn cũng chưa tỉnh lại, không hỏi được gì a?
Tôn thượng muốn trị thương cho con rắn kia!!! Không được!
"Tôn thượng! Ngài mới tỉnh lại, không nên hao tổn linh..."
“Mặc Lân đúng không? Ngươi là linh thú khế ước của Nguyệt Nhi? Tại sao khế ước lại vô hiệu hóa rồi?”
Bạch Phượng vừa vào cửa liền nghe tiếng Cảnh Tịch, hơi sửng sốt.
Con rắn kia tỉnh rồi? Chờ đã, hôm cứu hắn không phải vẫn có khế ước trên người nó sao? Bây giờ sao lại biến mất rồi!!?.


Bình luận

Truyện đang đọc