CẢ ĐẾ QUỐC NẠP TIỀN NUÔI TÔI


Giữa mùa hè, tại Dowberry Entertainment.
Điều hòa trong văn phòng 18 độ.

Văn Tinh Trạch ngậm kẹo mút, nép vào chiếc ghế sô pha bằng vải với chiếc điện thoại vỡ màn hình trên tay, đôi chân dài miên man khoác lên tay vịn, bắp chân trắng nõn đung đưa trong không khí.
Khi ông chủ và người đại diện bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Người đại diện Ngô Hữu Kim liếc nhìn điện thoại của mình, suýt chút nữa tắc thở: "Văn Tinh Trạch, cậu đang làm gì vậy hả?"
Văn Tinh Trạch: "Giúp tiểu Lục xoát bài nha, có chuyện gì không?"
Tiểu Lục là một trong 7 fan sống duy nhất của Văn Tinh Trạch.

Nghe đâu, tiểu Lục đang chuẩn bị thi đại học nên bị cắt mạng, nhưng cô nhóc ấy không muốn ngừng việc xoát bài cho Văn Tinh Trạch vậy nên đã giao tài khoản Weibo cho cậu nhờ cậu giúp.
Nghệ sĩ và fan có mối quan hệ kiểu này, cũng không có người nào.
"Tôi biết là cậu đang giúp con bé", Ngô Hữu Kim nói, "Tôi chính là đang nói tới cái bức ảnh của cậu đó! Làm sao một minh tinh lại có thể đăng bức ảnh kiểu này lên cơ chứ!"
Tiểu Lục có thói quen phát Weibo chúc phúc mỗi ngày, đăng vài ảnh chụp của Văn Tinh Trạch lên.

Văn Tinh Trạch nhận được ủy thác, cũng duy trì thói quen.
Tiêu đề Weibo thì không có vấn đề gì, nhưng hình ảnh kèm theo là: Văn Tinh Trạch cưỡi trên một chiếc xe ba bánh bị hỏng, trong miệng gặm cây kem giá 5 mao tiền, trước xe thì lại treo một tấm bìa cứng ghi "Tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy lạnh, máy tính, điện thoại cũ bán đi~~~".
Ngô Hữu Kim còn chưa kịp ngăn cản, Văn Tinh Trạch đã đăng Weibo, sau đó mới giải thích: "Nhóc ấy muốn ghép một bức ảnh của tôi, nhưng tôi thực sự không thể tìm thấy một bức nào mà nó chưa dùng cả." Vậy nên cậu đành tạm dùng ảnh được hàng xóm tiện tay chụp ngày hôm qua để đưa cho nhóc ấy.
Ngô Hữu Kim: "..."
"Quên đi," Ông chủ mập mạp nói, "Hiểu được mà, Tiểu Văn không có nhiều thông cáo, cũng không có ai xem siêu thoại đâu."
Y như lời ông chủ nói, sau khi đăng Weibo lên, qua một khoảng thời gian thật dài đều là 0 lượt thích 0 bình luận.

Qua thật lâu thật lâu sau, mới bắt đầu có vài nhân viên của công ty Dowberry Entertainment và 6 fan còn lại của Văn Tinh Trạch nhấn thích.
Người duy nhất có tâm vào sự nghiệp Ngô Hữu Kim, bị đâm liên tiếp 2 nhát.
Ngô Hữu Kim nhìn chằm chằm vào ảnh Văn Tinh Trạch giẫm trên xe ba bánh.
Phóng tầm mắt vào toàn bộ ngành giải trí mà xem, điều kiện quay phim đều tệ như nhau, cái nhan sắc đỉnh cao kiểu như này có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngoại hình và làn da của Văn Tinh Trạch đều là hạn nhất.
Đáng tiếc, Văn Tinh Trạch luôn luôn gặp xui xẻo bất ly kỳ: Buổi thử vai thì nhất định gặp phải người đi cửa sau, các chương trình tạp kỹ thì luôn bị tạm dừng vì thiếu kinh phí.

Cuối cùng, trước khi đóng vai nam 8 trong bộ phim truyền hình công đấu thì bị Đài Phát thanh và Truyền hình đánh bản quyền.
Nếu không, chỉ với cái mặt của cậu thôi đã sớm đỏ lên rồi!
Nếu không công ty của họ cũng sẽ không lưu lạc tới tình trạng này.
Trên ghế sô pha, Văn Tinh Trạch nhường chỗ cho ông chủ.

Ông chủ ngồi xuống, liền lấy khăn lau mồ hôi trán rồi bắt đầu uống trà.
"Tôi sao lại xui xẻo đụng phải tên hai phế vật như này chứ?" Nhìn hai con cá muối ngồi ườn ở trên sô pha, Ngô Hữu Kim tức giận cao giọng, "Văn Tinh Trạch! Tại sao cậu không chịu nổ lực lên, cho cậu nhiều cơ hội như thế, vì cái quần gì mà đều không được.

Cậu xứng đáng với khuôn mặt của mình sao?!...!Cậu nhìn Hứa Bạch Kính người xuất đạo cùng lúc với cậu mà xem rồi nhìn lại chính mình đi! "
Từ khi Văn Tinh Trạch xuất đạo, Ngô Hữu Kim luôn thích so sánh cậu với Hứa Bạch Kính, bởi vì cả hai đều xuất đạo từ cùng một show tuyển tú.

Lúc đầu, còn miễn cưỡng so sánh được nhưng về sau thì chẳng đáng nhắc tới nữa.
Hứa Bạch Kính đã trở thành hot lưu lượng rồi, trong khi đó Văn Tinh Trạch vẫn còn nằm ườn ở tuyến 18.
Tên này sống thì sống dưới cái tầng hầm rộng tầm mười mét vuông, đi thì đi trên chiếc xe ba bánh nhỏ mà còn bị hỏng nữa chớ, thỉnh thoảng ra mở quầy bán rau, sống y một ông già đã về hưu.

Vốn dĩ Ngô Hữu Kim là người vừa miệng độc vừa lòng dạ hẹp hòi, nhưng sau ngần ấy năm, anh ta cảm thấy mình sắp biến thành chanh tinh rồi.
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch thầm nghĩ, cậu làm sao có thể so với Hứa Bạch Kính chứ, hắn ta chính là nhân vật chính nha, còn cậu chỉ là một pháo hôi nhỏ kê đường mà thôi.
Chính xác, Văn Tinh Trạch đang sống trong một quyển sách.
Quyển sách này tên là "Cẩm lý hào môn siêu giàu".

Đúng như tên gọi, nhân vật chính Hứa Bạch Kính hot lưu lượng kia mang mệnh Cẩm lý và hắn ta còn có tới 5 ông bố hào môn.
Mà Văn Tinh Trạch chỉ là đá kê đường, sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng ham muốn vinh hoa vật chất, vì đố kị với nhân vật chính nguyên chủ không ngừng kiên trì hãm hại vai chính cuối cùng nhận được kết cục thảm hại.
Lần cuối cùng nguyên chủ xuất hiện là lúc gần cuối truyện.

Nhân vật chính nhìn thấy nguyên chủ làm thợ sửa tại một cửa hàng sửa chữa ô tô.

Cả người nguyên chủ đều bẩn thiểu, khuôn mặt tuyệt đẹp kinh diễm đều đã bị che khuất sau lớp luyn dầu, cả người tê liệt và uể oải cũng không còn nhận ra nhân vật chính nữa.
Nhân vật chính lòng sinh thương hại mà đưa cho nguyên chủ một ít tiền giấy, nguyên chủ kích động liền quỳ xuống cảm ơn.
Sau đó bị ống xe của Lamborghini xịt khói bụi vào mặt.
Đơn giản mà nói, nghèo đói chính là mệnh mà quyển sách này ban cho Văn Tinh Trạch.
Có lần, cậu đã trúng một tờ vé số được hẳn 20.000 nhân dân tệ *, nhưng lại bị cướp ngay trước khi đi gửi ngân hàng, sau đó cậu lại bị gãy chân và phải tốn tiền thuốc men.

Số tiền mà Văn Tinh Trạch sở hữu không bao giờ có thể vượt quá bốn con số.
* tầm hơn 67 triệu VNĐ
Nếu trời sinh đã nghèo, vậy thì tuyệt đối không bao giờ có thể gặp may vậy thì càng sẽ không bao giờ nổi tiếng, dù sao nếu trở nên nổi tiếng thì nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, như vậy há chẳng phải trái với mệnh trời định hay sao.
"..."
Sau khi Văn Tinh Trạch hồi ức ngắn ngủi lại cốt truyện, Ngô Hữu Kim ở đằng kia vẫn đang huyên thuyên: "Đã 5 năm rồi, tài khoản tiếp thị bán phiếu giảm giá còn hồng hơn cả cậu — thôi quên đi, bây giờ nói cũng không có ý nghĩa, tốt xấu gì cũng từng là người đại diện một thời gian của cậu.
Văn Tinh Trạch lúc này mới nghe thấy giọng điệu của Ngô Hữu Kim có gì đó sai sai.


Hèn gì lại có cảm giác hôm nay người đại diện nói đặc biệt ác ý và gắt gỏng đến như vậy, hóa ra là...
"Công ty chúng ta sắp đóng cửa sao?"
Ngô Hữu Kim: "Hừm, cậu hỏi ông ta đi." chỉ vào ông chủ.
Ông chủ tuyệt vọng lấy khăn lau mồ hôi trán.
Một lúc sau, ông chủ dưới ánh mắt nhìn chết chóc của Ngô Hữu Kim mà suýt khóc yếu ớt nói: "Nó sẽ không đóng cửa, chỉ là hoạt động không được tốt lắm, hiện tại...!thôi, nó sắp đóng cửa rồi, hu hu hu.

"
Họ có một công ty phá sản với duy nhất một nghệ sĩ tuyến 18 vậy nên chẳng ai thèm quan tâm đến việc thu mua lại nó.
Văn Tinh Trạch ngồi ngay ngắn, có chút khổ sở.
Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, cậu cùng người trong công ty lăn lộn cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng ít nhiều bồi dưỡng được tình cảm.
Bởi vì công ty luôn luôn như vậy, thật ra, Văn Tinh Trạch biết rằng sẽ có một ngày như này đến.

Mặc dù hơi đột ngột nhưng cậu đã chuẩn bị cho ngày hôm nay - thậm chí cậu còn mượn một chiếc xe ba bánh để đi thu mua phế liệu.

Cậu dự định, nếu như ông chủ không có chỗ nào đi, cậu sẽ ngỏ lời mời cùng đi làm chung với cậu.
"..."
Việc đến nước này, Ngô Hữu Kim cũng không bọc phát nữa.
Sau tất cả, anh ta, ông chủ và Văn Tinh Trạch đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp, ở chung thời gian lâu tất nhiên tình cảm là thật.

Chỉ là người luôn muốn hướng tới chỗ cao, anh ta cũng không thể luôn ở cái nơi nghèo nàn này làm lãng phí tài năng của mình được, Ngô Hữu Kim thở dài:
"Văn Tinh Trạch, tôi nói thật với cậu, tôi sẽ đi ăn máng khác, tôi sẽ đến Ngu Văn Entertainment để dẫn dắt đàn em của Hứa Bạch Kính.

Người ta ưu tú hơn cậu, nỗ lực hơn cậu."
"Gameshow chiều nay là thông cáo cuối cùng của cậu."
Bữa trưa là pizza do ông chủ đặt, người luôn keo kiệt bủn xỉn cuối cùng cũng hào phóng một phen.
"Hôm nay vô tư mở điều hòa, vô tư dùng wifi...!ôi, wifi bị ngắt rồi" ông chủ nói "Vậy thì chơi poker thôi, coi như mở đầu cũng như kết thúc".
Khi công ty mới thành lập cách đây vài năm, ba người họ đều ở đây chơi poker tiện thể trong coi đội trang trí nội thất, giờ chỉ là cảnh còn người còn nhưng tâm trạng thì không.
Họ chơi poker vài vòng, trong lúc giải lao, Văn Tinh Trạch tiện tay click mở app game.

Điện thoại của cậu đã được 5 năm tuổi thọ rồi, khi khởi động game thì nó nóng đến mức chiên được một quả trứng luôn í chứ, cũng đã lâu rồi cậu chưa đăng nhập game.
Cũng do nghiện quá nên cậu buộc phải bỏ game.


Lúc đầu cũng nhức nhói lắm nhưng sau mấy tháng thì cũng đã quen.
Tên của trò chơi là "Hoang Vu: Sự Thức Tỉnh Của Vương" sơ lược là "Ở thời đại vũ trụ khói thuốc súng nổi lên bốn phía, triệu tập quần hùng, nhất thống vũ trụ! Bắt đầu từ con số 0 hãy chế tạo một cái đế chế thuộc về riêng bạn——"
Với tư cách là Vương của thế giới này, người chơi phải xây dựng một đế chế từ một hành tinh cằn cỗi rồi từ một bộ lạc nhỏ từng bước từng bước một mở rộng lãnh thổ, hấp dẫn thần dân từ nhiều chủng tộc khác nhau, bồi dưỡng thân tín và quân đội của mình và mục tiêu cuối cùng đó chính là XƯNG BÁ VŨ TRỤ.
Điều quan trọng nhất của trò chơi này là tính tự do cao, các chi tiết nhỏ cũng rất đáng để xem xét kỹ lưỡng.

Có vài lần, Văn Tinh Trạch thực sự cảm thấy thế giới này đang tồn tại.
Cậu cũng không thể tìm thấy bất kỳ chiến lược nào ở trên mạng, vậy nên cậu đã mất cả 3 năm để đạt được mục tiêu giai đoạn đầu: Bá chủ một phương
Đế chế đã trở thành bá chủ của một nửa vũ trụ và đế chế đối địch thống trị một nửa vũ trụ còn lại ở cách rất xa nhau, cả hai kí hiệp ước hạn chế lẫn nhau.

Sau khi đạt được mục đích, Văn Tinh Trạch đã nhiều ngày rồi không đăng nhập, cũng không biết bên trong có xảy ra chuyện gì không
Không ngờ, ngay khi vừa đăng nhập, cậu đã được nhắc tải xuống gói cập nhật, bảo là muốn cập nhật chức năng mới.
Hơn nữa, còn không đợi cậu chọn No, nó liền tự động download.
Văn Tinh Trạch hít vào một hơi khí lạnh: "Ứ——"
Data của cậu!!!!!!!!!!!!!
Cậu chỉ đăng ký gói rẻ nhất và việc tải xuống gói cập nhật này sẽ vượt quá dung lượng.

Tim Văn Tinh Trạch lập tức chảy máu, chỉ có thể run run tay mà đăng ký thêm một gói nữa.

Lần này hay rồi, lập tức sẽ nợ phí tiền điện thoại cho xem.
Văn Tinh Trạch tắt màn hình, không đành lòng nhìn nữa đành phải đánh bài tiếp.
Gameshow bắt đầu ghi hình lúc ba giờ chiều địa điểm có cách hơi xa công ty của họ, vậy nên Văn Tinh Trạch phải khởi hành sớm trước hai tiếng.
Sếp béo vác cái bụng bia tiễn cậu ra tới cửa, hình như đang lấy khăn lau khóe mắt.

Mặt trời quá chói, làm cậu không nhìn thấy rõ.
"Mặc dù gameshow này không nổi tiếng, nhưng nội dung thực sự rất hay và có liên kết giải câu đố..." Ngô Hữu Kim tùy ý nói chuyện với Văn Tinh Trạch, sau đó đưa cậu lên taxi.

Lên xe chưa được lâu, Văn Tinh Trạch không nhịn được buồn ngủ.
Ngay khi cậu chìm vào mộng đẹp.
Chiếc điện thoại bị vỡ màn hình bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, một thông báo từ "Hoang Vu: Sự Thức Tỉnh Của Vương" hiện lên nhắc nhở:
[Gói cập nhật đã được cài đặt! ]
[Để cảm ơn sự đóng góp của bạn trong việc xây dựng vũ trụ song song, chức năng mới [Ngược Hướng Nuôi Dưỡng Ấu Tể] đã được ra mắt.

Các công dân của Đế chế Muse rất mong bạn đến và tương tác với họ trong thời gian thực! ]
Màn hình điện thoại sáng liên tục, một lúc sau dần dần mờ đi do pin tuột như leo dốc, cuối cùng tắt nguồn luôn.
.........................................................
Kỷ nguyên Ngân hà năm 243, Đế chế Muse.
Hôm nay là một ngày rất quan trọng, thư ký nội các, Tinh Linh tộc Uya thức dậy lúc 5 giờ sáng để vệ sinh cá nhân rôi làm việc.


Giống như hầu hết mọi người trong đế chế, cô vẫn không cảm thấy một chút mệt mỏi hay buồn ngủ nào cho đến hai giờ chiều.
Hơn nữa, khi càng tới gần giờ thì nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh.
Quang Tháp thông báo, hôm nay, "Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể" sẽ được khởi động.
Uya phục vụ trong nội các vài năm, cô mới chỉ gặp vị đại nhân kia một vài lần, nhưng cô chưa bao giờ hối hận về điều đó.

Vào giờ khắc này, cô càng cảm thấy may mắn hơn: Chính là vì được phục vụ trong nội các nên cô mới có được cơ hội mà cả đế chế này hằng mơ ước.
——Cô đã chiếm được một suất để tham gia cuộc kiểm tra nội bộ của "Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể"!
Đúng như tên gọi, đây là một game dưỡng thành, người chơi có thể đồng hành,dưỡng dục những ấu tể trong game, đồng thời giúp những ấu tể này lớn lên bằng cách làm nhiệm vụ hoặc nạp tiền.
Loại trò chơi này không phải là hiếm, nó đã xuất hiện từ hàng trăm năm trước, nhưng "Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể" lần này lại rất đặc biệt.

Bởi vì mới tuần trước, Quang Tháp đã tung ra một trailer game:
Bầu trời trong xanh, tiếng ve kêu râm ran.

Từ xa đến gần xuất hiện một chàng trai với mái tóc sẫm màu với con ngươi sáng, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi áp vào má, đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy dường như đã thấm đẫm ánh sáng của cả một mùa hè.
Nhân vật chính của trailer có một nốt lệ chí ở cuối mắt.
Vóc người của cậu cao và cân đối, đi qua thành phố ồn ào sầm uất trên một chiếc xe ba bánh chất đầy rác thải tái chế, trông rất hờ hững bất cần đời.

Toàn bộ hình ảnh có kết cấu như phim, khiến người ta không thể rời mắt.
...!Chính trailer này đã thổi bùng nhiệt huyết của cả vũ trụ.

Tạo hình của nhân vật chính của trò chơi đẹp đến khó tin, nhưng điều khiến họ hét lên dữ dội không phải là ngoại hình của nhân vật chính, mà là - nhân vật chính, trông giống hệt Bệ hạ!!!
Mọi người đều suy đoán có phải trailer game được mô phỏng theo Vương của họ hay không, không chỉ khuôn mặt mà nhân vật cũng giống hệt Vương luôn.
Có trời mới biết, toàn bộ vũ trụ đã náo động như thế nào khi Quang Tháp vốn im ắng bấy lâu nay đột nhiên tung ra tin tức này.

Chưa kể chỉ có 1.000 địa điểm để thử nghiệm trong game, ngay cả đặt chỗ để xem truyền hình trực tiếp của game cũng bị tê liệt trong vòng nửa giây, chỉ một trong số mười nghìn người trong toàn bộ không gian giữa các vì sao là may mắn đủ điều kiện.
Dù sao thì, ai mà không muốn giữ Vương trong quang não của họ cơ chứ?
Vương của họ cái gì cũng giỏi, khuyết điểm duy nhất là quá ít xuất hiện trước mặt truyền thông.
Này cũng không có cách nào, dù sao, Vương bị một loại bệnh đặc biệt nào đó, ngài ấy ngủ 80% giờ trong ngày và ngài ấy đã không thức dậy lần nào trong vòng một tháng qua.
Trước đây, Vương chỉ thức dậy vài tiếng mỗi ngày, giải quyết công vụ, tuần tra lãnh thổ, ngoại giao...!Ngài luôn có quá nhiều việc cần phải làm.

Mọi người đều muốn được nhìn thấy ngài ấy, nhưng không thể làm gì khác hơn họ đành phải xem đi xem lại vài cuộc tin tức phỏng vấn.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần bạn tải "Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể" bạn có thể nhìn thấy Vương bất kì lúc nào, mọi nơi và thậm chí là đồng hành cùng sự trưởng thành của Vương nha.
Quả thật như là một giấc mơ.

Uya hạnh phúc ôm lấy quang não.
"..."
Dưới sự chờ đợi đầy mong mỏi của mọi người, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng đã đến ba giờ chiều.
"Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể", toàn bộ đế quốc đang được trực tuyến cùng một lúc!.


Bình luận

Truyện đang đọc